Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 29




Rời khỏi Ngự Thư Phòng nàng mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Trong ấn tượng, hắn rất ít khi lộ ra biểu cảm như vậy, giống như luôn là cười, thoạt nhìn lười nhác mà không để bụng, làm chuyện gì cũng đều thành thạo.

Hôm nay phản ứng của hắn, thật sự có chút lạ…

Mà chuyện này cùng nàng có quan hệ gì đâu?

Hắn nếu đã vô tình nàng liền buông tay, huống hồ săn sóc phu quân, vốn chính là thuộc bổn phận của nàng.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, âm u không thấy một tia ánh nắng, sắc trời càng lúc càng tối.

Ban đêm, trở lại trong cung, a Hoán nói phải may quần áo cho đứa bé trong bụng của nàng, nàng liền ở một bên nhìn nàng ta khéo tay khâu từng bông hoa nhỏ.

Nàng thấy bông hoa nhỏ xíu, không khỏi chỉ trích nói: “Hoa gì sao lại keo kiệt thêu nhỏ như vậy, ngươi thêu lớn một chút a.”

“Này là hoa mai chỉ nở nhỏ như vậy thôi nương nương.”

“Không được. Nơi này, nơi này, còn có nơi này,” nàng chỉ vào mấy chỗ, “Thêu hoa lớn, làm nổi bật một chút, nhìn vào sẽ thấy độc đáo hơn.”

A Hoán lẩm bẩm vài câu, bộ dáng không quá vui, dưới sự đe doạ cùng dụ dỗ của nàng, vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời nàng ở mặt trên thêu mấy bông hoa lớn.

Kết quả thêu xong nhìn đẹp hơn, nàng ta phải trái thưởng thức một chút, nhịn không được thở dài: “Nương nương, người như thế nào biết nơi này cần thêu mấy bông hoa lớn? Nô tỳ ban đầu còn cảm thấy thêu mấy cái hoa lớn sẽ rất thô, như vậy xem ra, vẫn là lớn nhỏ phối hợp lên đẹp hơn.”

Nghe nàng ta nói như vậy, nàng cực kỳ kiêu ngạo, hất cằm nhìn về phía bông hoa, đắc ý nói: “Lúc trước gặp qua rồi, liền nhớ kỹ. Lần sau nếu là thêu hoa sen, ta lại dạy ngươi một kiểu khác, nhìn đại khí lại lịch sự tao nhã.”

A Hoán nhếch miệng cười, một bên thêu, một bên cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Nương nương ở đâu thấy kiểu thêu như vậy? Rất ít thấy có người ăn mặc như vậy…”

“Ở…”

Nàng ngẩng đầu lên suy nghĩ, nghĩ nghĩ một lúc nụ cười liền trầm xuống.

Trong đầu, hiện ra lại là gương mặt quen thuộc kia, cong môi cười, khi hắn xoay người rời đi, trên người khoác áo choàng lông vũ, mặt trên thêu vài bông hoa mai trắng, chính là hình dạng hoa mai a Hoán thêu ra lúc này.

Từ khi nào nàng lại khắc sâu những hoa văn trên xiêm y của hắn?



“…Nương nương?” A Hoán ngẩn đầu nhìn nàng.

Nàng nhẹ nâng đuôi lông mày, lấy lại tinh thần mirm cười trấn an nàng ta: “Kiểu dáng này ngươi hẳn là cũng thường thấy đến. Cao Thanh Hà hắn… Có khi sẽ mặc xiêm y có thêu hoạ tiết như vậy.”

A Hoán bừng tỉnh: “A, nương nương vừa nói, a Hoán liền nghĩ tới. Cao đại nhân tuy là nam tử, mặc những bộ xiêm y thêu hoa, lại không thô tục, ngược lại có khí chất của một học giả thanh nhã chi phong.”

Nàng không tiếp lời, cúi đầu nhìn kỹ những bông hoa nàng ta thêu ra.

Đã một tháng Cao Thanh Hà không đến, nàng nhìn ra được a Hoán trong lòng đã nhận ra nàng và hắn đã xảy ra chuyện gì đó, dù có nghi vấn cũng không chủ động hỏi nàng.

Thật ra nàng cũng không cố tình lảng tránh chuyện có liên quan đến hắn, bởi vì trốn tránh tức là không muốn buông tay, cũng không có ý nghĩa gì, không bằng trực tiếp đối mặt.

“Nương nương, đêm đã khuya.” A Hoán nhắc nhở.

“Tắt đèn ngủ đi.” Nàng đứng lên vương vai.

Nằm trên giường, mí mắt càng ngày càng nặng, có lẽ ban ngày đi bộ nhiều nên mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại thân mình liền bắt đầu giãn ra.

Trong lúc mơ màng cảm thấy trên người càng lúc càng nóng.

Giống như táng thân trong biển lửa.

Cảnh trong mơ từ từ hiện ra, chính mình đang đứng ở trong phòng, quanh thân vây quanh lửa lớn hừng hực, lửa cháy dữ dội khiến nàng không có đường thoái, chỉ có thể cuộn tròn ở một góc.

Trong góc nhà cạnh cửa sổ, một chậu than nằm trên mặt đất, song cửa sổ đã bị lửa đốt cháy đen, phát ra âm thanh răng rắc.

Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng gỗ sắp rơi, vụn gỗ rớt xuống dưới, khi ngẩng đầu lên, liền thấy chiếc xà ngang trên trần ập xuống người.

Nàng bừng tỉnh một phen túm chặt chăn.

Mở miệng thở gấp, quay đầu nhìn xung quanh, trong phòng tối đen cũng không có lửa cháy.

Nhưng trên người vẫn nóng như cũ, cổ họng khô khốc.

Đang muốn xuống giường uống chén nước, trong bóng tối bên kia có tiếng dựa vào ghế, nghe rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng nên nghe rất rõ ràng.

Trong lòng nàng căng thẳng, theo bản năng mà xoay đầu nhìn, tầm mắt xẹt nhanh qua dừng lại trước bàn ghế có bóng đen quỷ dị.



Từ hình dáng nhìn thấy… Đó là con người.

Tựa hồ, đang nhìn hướng về nàng, vẫn ngồi không nhúc nhích.

Nàng nhịn không được hít hà một hơi, ngửi trong không khí mùi hương càng lúc càng nồng, hỏi: “… Ai?”

Người nọ yên tĩnh thật lâu rồi đáp: “Ta.”

Nghe được giọng nói của hắn, khẩn trương trong lòng giảm đi không ít, ngay sau đó đối với sự xuất hiện không mời mà đến của người này mà bất mãn cùng oán giận: “Ngươi tới làm cái gì? Có biết đến không lên tiếng mà ngồi như vậy rất doạ người không?”

Hắn như là bị chọc cười, khẽ cười một tiếng, giọng nói hơi khác thường giống như là say rượu.

Nghe âm thanh này, trên người nàng càng thêm nóng hơn.

Nàng khẽ cau mày, chỉ cảm thấy sự khô nóng có liên quan đến hắn.

“Ngươi làm gì?” Nàng hỏi, “Vì cái gì trong phòng nóng như vậy?”

“Ta…” Ý cười trong mắt hắn càng sâu, trong bóng đêm quay đầu, nhìn về phía đặt lư hương, “Bỏ thêm một ít hương liệu ta yêu thích. Như thế nào, thơm không?”

Mặt nàng căng chặt lên, cắn chặt răng, “Ngươi cút đi ra ngoài cho ta.”

Hắn không có hé răng, chậm rãi phẩy phẩy ống tay áo, giơ thứ gì đó trong tay thổi một cái, trong tay bốc cháy lên một ngọn lửa, tiến đến trước giá cắm nến theo thứ tự thắp sáng hai ngọn nến.

Ánh sáng phản chiếu khuôn mặt hắn, trơn mịn không tì vết, một đôi mắt ướt át phía dưới hàng mi dài, hai má phiếm hồng, miệng hơi hé mở hơi thở nhàn nhạt.

Cổ áo lật ra ngoài để lộ ra cổ thon dài cùng xương quai xanh, trông nhếch nhác cực điểm.

Không cần hỏi cũng biết, người này đã uống say như thế nào.

Cũng không biết là như thế nào tránh thoát tầng tầng lính gác mà đến được đây…

Nàng cố gắng ngồi dậy, muốn di chuyển một chút, lại không nghĩ trên người một chút sức lực cũng không có, hai tay run lên nằm trở lại trên giường, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

“Cao Thanh Hà…” Nàng nắm chặt chăn, “Tên gia hoả bỉ ổi nhà ngươi.”