Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 27




Gió thổi từ bên ngoài vào trong điện, nàng ngẩng đầu nhìn phía đèn cung đình bị gió thổi lay động.

“Mấy ngày trước, cơ thể ta không khoẻ, cảm giác không khoẻ lần này khác với những lần trước. Trương thái y bắt mạch, nói với ta không có gì trở ngại, chỉ cần uống ít thuốc là sẽ tốt.”

Nàng dừng một chút, lại nói tiếp.

“Sau đó, ta hỏi ma ma trong phủ, ma ma nói… cơ thể ta suy nhược, buộc phải lựa chọn giữa ta hoặc hài tử.”

Dứt lời, nàng quay đầu cố gắn mỉm cười: “Nếu không phải biết được điều này, ta thật đúng là cho rằng trong những ngày sớm chiều chung sống, ngươi thật lòng đối với ta.”

Khuôn mặt hắn không có biểu cảm, ánh mắt phẳng lặng, môi mím thành một đường, bất động thanh sắc mà nhìn nàng.

“Cho nên, đứa nhỏ này… Ta nhất định phải sinh ra, đúng không?”

Hắn hé miệng, phun ra hai chữ: “Đúng vậy.”

“Tốt.” Nàng rút tay về, xoay người đưa lưng về phía hắn chớp mắt một cái, trong lồng ngực tràn ra một cổ chua xót.

Nàng cắn chặt răng, đem tiếng khóc nuốt lại vào trong, tận lực bảo trì giọng nói bình tĩnh, mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng không cần đến đây nữa? Nếu như là sợ ta đối với đứa nhỏ này không tốt, ngươi có thể yên tâm, ta đảm bảo với ngươi, nhất định sẽ sinh nó ra bình an. Dù sao ta vẫn chờ mong có một ngày, nó có thể tung tăng nhảy nhót mà vây quanh ở bên người ta, gọi ta là mẫu thân…”

Hắn không đáp lời nàng, cũng không biết bộ dạng lúc này là biểu tình gì.

Nàng đứng lên, đi về phía trước vài bước.

Chỉ nghe được giường nhẹ nhàng kẽo kẹt một tiếng, hắn cũng đứng lên.

Song song trầm mặc một lát, hắn ho nhẹ một tiếng, giọng điệu xa cách nói: “Một khi đã như vậy, vi thần, nghe theo mệnh lệnh của nương nương, sau này sẽ không đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của nương nương.”

Cùng với người trước đó không nói một lời liền đem nàng ôm vào trong lòng, khẽ hôn lên trán nàng, như hai người khác nhau.

Nàng bình tĩnh quay đầu, đón nhận ánh mắt hắn, khẽ cười cười, hướng hắn hành lễ: “Trước đó, còn muốn đa tạ ngươi đã thay ta quan tâm đến phụ thân ta.”

“Nương nương không cần khách khí.” Hắn đáp lễ lại, “Bất luận, Ngu tướng quân là phụ thân ai, thần đều sẽ toàn lực bảo hộ ngài ấy.”



“Phải không…”

Lại là một trận im lặng trầm mặc.

“Cho nên…” Trong lòng nàng tính toán hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hướng phía trước đi lên một bước, ngẩng đầu đối diện mắt hắn, “Mấy ngày nay, ngươi đối với ta… Có một khắc nào động tâm hay không?”

Không chứa bất cứ ý đồ gì, đơn thuần chỉ là thích ta mà thôi?

Hắn đối diện nàng sau một lúc lâu, thẳng tắp nhìn nàng cũng không có đáp lại.

Khuôn mặt, cũng không có một tia biến hóa.

Nàng cười khổ một tiếng, dời ánh mắt đi.

Biết rõ, loại lời nói này không cần thiết hỏi lại.

Nhưng lại cảm thấy không cam lòng, rõ rang có khi hắn lơ đãng để lộ ra ánh mắt nhu tình cùng nghiêm túc, cười bất lực nhưng lại sủng nịnh, tình cảm ấy thuần tuý không chút tạp chất.

Dư quang trong mắt, thân ảnh thon dài khẽ nhúc nhích, hắn bước đi về phía nàng, cách nàng chưa tới một bước thì dừng lại.

Nàng cảm nhận được, hắn đang cúi đầu nhìn nàng.

“Ngu Tử Vãn.”

Hắn đột nhiên kêu tên của nàng.

Giọng điệu không giống trước.

“Ngẩng đầu nhìn ta.”

Đang muốn ngẩng đầu theo lời hắn, bỗng nhiên dừng lại, không rõ chính mình vì cái gì còn muốn mù quáng nghe theo hắn, bướng bỉnh cắn môi, không nhìn hắn.



“Ngẩng đầu.”

Hắn lại lặp lần nữa, có chút không vui.

Nàng cúi đầu, chỉ cảm thấy cảm giác chua xót trong lòng đang từng chút tan đi, lại trở nên rầu rĩ có chút thở không nổi.

Hắn còn đang chờ, cũng không biết có phải hay không sắp hết kiên nhẫn.

Thôi, chỉ ngẩng đầu thôi mà, không cần thiết phân cao thấp cùng hắn.

Ngẩng đầu, là muốn nói điều gì với nàng sao?

Nàng hơi nâng cầm lên, còn chưa kịp nhìn hắn, đã bị một đôi tay bỗng nhiên nâng lên, hắn cúi người áp xuống tới, hé miệng ngậm lấy môi nàng.

Môi mềm mại kề sát chạm vào nhau, hơi thở ấm áp đan xen, còn chưa kịp mở miệng để tiếp tục nụ hôn sâu thì đã tách ra.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.

Trong mắt hắn, hiện lên biểu cảm của nàng.

Mờ mịt, lại buồn bã mất mát.

Hắn cong mắt lên, giơ tay búng vào trán nàng như mọi khi.

“Có động tâm hay chưa?”

“…Chắc là có đi.”

Hô hấp nàng đột nhiên dừng lại.

Mím chặt môi, đôi mắt phiếm hồng nhìn hắn.

“Bất quá cho dù là có…” Hắn môi mỏng lúc đóng lúc mở, bình tĩnh nói như người ngoài cuộc, “Cũng coi như không tồn tại.”