Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 20




Nửa đêm, Hoàng Thượng tới tẩm cung của nàng.

Lúc đó nàng giả vờ ngủ, hắn đứng cạnh bên giường nàng, thấy nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, liền lặng lẽ rời đi.

Lưu lại trong không khí, không phải mùi đàn hương ngày xưa, mà là mùi rượu nồng nặc, nàng ngồi dậy, hướng về bình phong nói: “Hắn đi rồi.”

Sau bức bình phong một người đi ra, quần áo xộc xệch, lộ ra trước ngực làn da trơn bóng trắng nõn, trong tay cầm một thanh quạt xếp, che ở trước mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, hàng mi dài hơi nâng lên, thật là quyến rũ câu người

Nàng thấy hắn chậm chạp bước qua, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thật hôi.” Hắn nhẹ giọng nói pha lẫn một tia chán ghét.

Nàng mở chăn bước xuống đất, đốt hương lên.

Hương thơm bốc lên, xua tan mùi rượu kia, nàng xoay đầu hỏi: “Giờ còn hôi không?”

Quạt xếp hạ xuống lộ ra chiếc mũi cao thẳng, ngửi ngửi, “Đỡ hơn một chút.”

Nhìn bộ dáng khó ở của hắn, chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi không đi, là còn chưa tận hứng sao? Đã là giờ Tý.”

Hắn nhướng mày, gấp quạt lại thong dong bước tới, “Đúng vậy, còn chưa tận hứng.”

“Trước đây không thấy ngươi có lòng tham không đáy như vậy?”

“Trước khi sợ đòi hỏi quá nhiều, ngươi sẽ phiền chán ta.” Hắn ngừng lại cúi đầu xuống rất có hứng thú mà khảy lọn tóc nàng, “Hôm nay ngươi lấy đi đồ vật ta yêu thích, cũng đến lúc ngươi nên đáp lễ. Ngươi nói có phải hay không?”

“…”

Được thôi.

Ta nhận thua.

Bất quá nghĩ lại hôm nay chiếm tiện nghi của hắn, hầu hạ hắn nhiều  thêm vài lần cũng không có gì tổn thất?

Nàng ngồi vào mép giường, kéo hắn đến bên cạnh, nghịch tay hắn một lúc sau lại chuyển đến giữa háng, cách quần khẽ vuốt côn thịt đang dần trỗi dậy.

Côn thịt ở trong tay của nàng từng chút từng chút trướng to lên, quy đầu nhô lên sinh động.

Cởi bỏ lưng quần, tay nắm chặt mép quần, mới vừa cởi xuống, côn thịt liền bắn ra tới đánh vào trên mặt nàng, làm nàng sửng sốt.

Hắn xoay đầu bật cười haha.

Nàng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Hắn nén cười: “A? Ta có cười sao?”



Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, đem côn thịt đẩy ra, tay cằm thân côn thịt nhẹ nhàng loát động, bàn tay thon dài trắng nõn cầm côn thịt thô tím trông nổi bật, nhìn mà cảm giác cả người khô nóng.

Lúc này, hắn đột nhiên mở miệng, mang theo tia ủy khuất: “Một tháng này sống khổ hạnh thật là khổ sở. Đã lâu không được thích ý như vậy.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ ai kêu ngươi không tới tìm ta, nghĩ nghĩ, đổi thành một câu: “Hoa khôi ở Tú Sinh Lâu phố Tây tiếp rượu cùng nam nhân rất giỏi đó.”

“Làm sao ngươi biết?” Hắn đột nhiên vui vẻ ra mặt.

“A Hoán nhà ta nói.”

“A Hoán nhà ngươi?” Hắn lặp lại một lần, nụ cười tươi khó hiểu, “Ta không hiểu nữ nhân mấy người sao cũng thích ngắm mỹ nhân?”

“Lòng yêu cái đẹp, ai ai cũng đều có.” Nàng thản nhiên đáp, “Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi Tú Sinh Lâu uống rượu, trái ôm phải ấp, cực kỳ khoái hoạt. Đương nhiên, nếu ngươi muốn ta ôm ngươi cũng không phải không được, ngươi vẫn là có vài phần tư sắc.”

“…”

Thấy hắn không nói nên lời, nàng cũng không nói nữa, ngẩng đầu đánh giá thần sắc hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn nhìn nàng khách khí nói: “Vị huynh đài này, nếu ngươi và ta sở thích hợp nhau, không bằng kết bái huynh đệ, chọn một ngày tốt, cùng đi thanh lâu?”

“Hả…”

Nàng suy nghĩ một chút, cùng đại học sĩ kết bái anh em đúng là có lợi. Vì thế gật gật đầu, hỏi: “Ngày nào? Có thể kết bái luôn không? Mấy ngày nữa trời sẽ lạnh.”

Hắn cảm thấy hoang đường, ở trên trán nàng búng một cái rồi im lặng.

Cuộc tranh cãi kết thúc, nàng nghiêm túc vuốt ve côn thịt, dừng một chút, hơi hơi há miệng ngậm lấy côn thịt thô to.

Hắn khẽ hừ một tiếng.

Đầu khấc xâm nhập vào trong miệng nhỏ của nàng, nàng nhẹ nhàng phun ra nuốt vào, khi tách ra một sợi chỉ bạc kéo ra thật dài mới đứt.

Nàng lau khóe miệng, nâng hai quả tinh hoàn kia tinh tế vuốt ve.

“Phụ thân ngươi,” hắn đột nhiên mở miệng, ý cười trên mặt dần ta, “Khả năng sắp xảy ra chuyện.”

Trong lòng nàng chấn động, động tác trên tay dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn vỗ về tóc nàng, “Nửa tháng trước, ông ấy rời kinh đô về doanh trại, trên đường có người có ý đồ ám sát ông ấy, nhưng là thất bại.”

“…Sao lại có chuyện này?”

“Ông ấy nắm quân quyền, đã là cái đinh trong mắt người qua đường. Đối với bọn họ mà nói, diệt trừ ông ấy, tương đương với diệt trừ một đại hoạ vì thế chờ không kịp liền xuống tay.”

“Vì sao phụ thân ta không báo về? Việc mạo hiểm như vậy, hẳn là nên tấu lên triều đình.”

Hắn trầm mặc rũ mắt liếc nhìn nàng: “Phụ thân ngươi còn không biết việc này. Đám người kia đuổi giết ông ấy trên đường bị ta chặn đường tiêu diệt.”



Nàng hé miệng, không biết nên nói cái gì đó.

“Sắp tới khả năng sẽ có triều thần liên hợp lại buộc tội ông ấy, cầm đầu là phụ thân Trinh phi, Trinh Đình.”

“Cho nên… Mưu đồ bí mật giết hại phụ thân ta, là hắn?” Nàng nhíu mày.

Hắn khẽ cong môi: “Đúng vậy.”

Giọng điệu chắc chắn, nàng đoán hắn đã phát hiện ra điều gì đó, lại hỏi tiếp: “Ngươi có chứng cứ liên quan hắn sao?”

“Đúng vậy.”

“Ai cung cấp chứng cứ cho ngươi? Bọn thích khách kia?”

“Đúng vậy.”

“Bọn họ hiện tại ở đâu?”

“Bị ta giam giữ ở một nơi ngoài thành.” Hắn đáp, dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Đa số đã uống thuốc độc tự sát.”

“Vậy những tên còn lại?”

“Còn lại…” Hắn nhẹ nhấc mi, cười nhạo một chút, “Chết không thành.”

“Từ trong miệng bọn họ hỏi chuyện, chỉ sợ không dễ gì hỏi ra được?”

“Đúng là không dễ gì.” Hắn tán thành nói, “Còn làm phiền ta chạy tới một chuyến.”

“Vậy ngươi hỏi ra được cái gì sao?” Ta hỏi.

“Ừ.”

“Làm sao ngươi hỏi được?”

“Này…” Hắn không muốn nói, hướng nàng cười cười, “Ta sợ ta nói, làm ngươi cùng hài tử sợ. Vẫn là không nói thì tốt hơn.”

Nàng ồ lên, lại trầm mặc.

Hồi lâu, mới lại nói: “Việc của phụ thân ta liền phiền toái ngươi.”

“Không sao.” Hắn nhàn nhạt nói, ánh mắt dời về phía bụng nàng, “Chỉ cần đứa nhỏ này bình an chào đời, muốn ta làm cái gì đều được.”

______________________________________________

Ad : Gần đây rất là không có động lực luôn huhu. Mọi người ủng hộ tim cho mình nha.