Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 19




Nàng nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy yết hầu như bị nghẹn lại, không nói được lời nào.

“Hửm?”

Hắn nâng mi lên, một lần nữa nhìn về phía nàng.

Nàng nhìn chỗ khác duỗi tay túm chặt góc áo hắn trong lòng bàn tay.

“Con người ta chỉ thích nghe lời nịnh hót.” Hắn nói thêm.

Khóe mắt liếc thoáng thấy hắn cười, nàng đỏ mặt lắp bắp nói: “Ta cũng không phải sẽ tùy tiện nói ra lời nịnh hót người…”

“Thế ta đi nhé?” Hắn hỏi.

“Không được!” Nàng một phen túm tay áo hắn, đem hắn kéo lại, trong mắt hiện lên nét hoảng loạn cùng bất an, sợ hắn lại biến mất một tháng, “Ngươi đừng nghĩ sẽ đi đâu được! Ở lại đây cho ta!”

Hắn nhướng mày bất đắc dĩ mà cười, phất tay áo đang bị nàng nắm, nói: “Quý phi nương nương đến tột cùng là muốn như thế nào? Thần có chút không hiểu được.”

Nàng không hé răng, mím chặt môi.

Hồi lâu, nàng mới hạ quyết tâm, giơ tay nắm cổ áo hắn, đem hắn kéo đến trước mặt.

Hắn bị nàng kéo đột ngột có hơi chao đảo, không biết nàng muốn làm cái gì. Nàng nhìn thấy hắn mờ mịt, tim đập lỡ một nhịp ôm chặt mặt hắn, hé miệng hôn lên môi.

Do nàng dùng sức hơi nhiều nên đập mạnh vào môi hắn hơi đau.

Bất quá, điều này sẽ làm hắn rõ rang nàng đến cùng là muốn như thế nào phải không?

Nàng vươn lưỡi, thật cẩn thận mà thăm tiến trong miệng hắn, hàm răng va chạm, có vẻ hơi vụng về.

Mà hắn không đón lấy cũng không cự tuyệt nàng.

Một chút phản ứng đều không có.

Lòng nàng nẩy lên nghi ngờ, mở mắt ra, liền nhìn thấy bộ dáng hắn đang ngây người.

Nàng cũng bị dọa vội vàng buông hắn ra, lui về phía sau vài bước, lau đi nước miếng do kỹ thuật hôn không có của nàng, tim đập mạnh như tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Đèn lồng trên đầu nhấp nháy một chút, hắn lúc này mới lấy lại tinh thần, hậu tri hậu giác mà vuốt môi, nhìn về phía nàng ánh mắt hơi bối rối. Hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Thật là, đột nhiên như vậy, làm ta sợ nhảy dựng…”

Nàng lui về sau vài bước, dựa vào trên cây cột nuốt nước miếng.

Nhận ra nàng không được tự nhiên, hắn dời đi ánh mắt, thấp giọng cười cười, “Bất quá, lần hôn này không giống với trước kia, cụ thể nơi nào không giống nhau lại không thể nói được.”

Đêm dần buông xuống, gió lạnh thổi qua, nàng rụt bả vai.

Hắn nhận ra được nàng lạnh liền hỏi: “Vào nhà rồi nói nhé?”



Nàng gật đầu.

Vào phòng, mùi hương do ban ngày thắp vẫn còn lưu trong không khí, cảm giác ngột ngạt không thể so bên ngoài trong lành.

Đèn dầu đã được thắp lên phòng sáng sủa rất nhiều, hắn dạo qua một vòng, trở lại bên người nàng, nói: “Được ban thêm không ít đồ, đều là vật phẩm quý. Tấn phong Quý phi, quả nhiên không giống như trước kia.”

Chuyển qua nói về chủ đề vật phẩm, nàng liền không giống mới vừa rồi khẩn trương như vậy, cười nói: “Ta nơi này còn có 《 Khê sơn du xuân đồ 》do phó hoan phường Chu Đoan Chính vẽ, ngươi có muốn xem không?”

“Không cần.” Hắn từ chối nói, “Bức hoạ này ta từng xem qua, bút pháp tinh xảo tinh tế, chỉ là bàn về thần thái tướng mạo, không thể so với 《 Kim thoa sĩ nữ đồ 》.”

“Ngươi đã xem qua?” Nàng kinh ngạc một chút, “Nghe người ta nói bức hoạ này cực kỳ xuất sắc, chỉ là bị một thương nhân tài phú mua rồi, không dễ dàng cho người khác xem.”

Nói đến thương nhân kia, nàng liền nhớ tới một số việc không thoải mái của ngày xưa, trong lòng oán giận, tiếp tục nói: “Bức hoạ kia, ta từng ngầm nhờ người đi hỏi qua, ra giá gấp năm lần hỏi hắn có thể hay không bán cho ta. Kết quả ai ngờ gia hỏa này vô lễ, thế nhưng trực tiếp đem người của ta đuổi đi, thật sự rấ vô phép.”

Cao Thanh Hà ngẩn người, ngay sau đó nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt, cười nói: “Vô lễ? Sao ta nghe nói thương nhân này là có tiếng quân tử khiêm tốn?”

“Khiêm tốn sao…..Rõ ràng chính là…” Nàng dừng một chút, hoài nghi nhìn về phía hắn, “Từ từ, nghe khẩu khí này của ngươi, hay là ngươi quen biết hắn?”

Con ngươi hắn xoay chuyển, thật thật giả giả mà đáp: “A, hình như là có quen biết?”

“Vậy ngươi có thể hay không thay ta hỏi lại một tiếng, Sĩ nữ đồ kia, hắn còn bán hay không? Nếu là bán…” Nàng hạ quyết tâm, “Ta ra giá gấp mười lần, cũng không phải không thể.”

“Việc này…” Hắn do dự.

Nàng thấy có khả quan lập tức cho tâng bốc hắn: “Ta tin tưởng ngươi, chỉ cần ngươi Cao đại nhân ra tay, bất luận là chuyện gì đều tuyệt đối có thể thành!”

Hắn nghiền ngẫm mà nhướng mày nhìn nàng: “Liền như vậy tin tưởng ta?”

“Đó là đương nhiên!”

Hắn sờ sờ đuôi mắt, khóe miệng cong lên ý cười, đem nàng ôm vào trong lòng, nói: “Ngươi nếu là thật sự muốn, ta đây… Cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.”

“Cái gì nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích?” Nàng ở trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, nghi hoặc, muốn từ trong thần sắc hắn nhìn ra chút gì đó.

“Bức hoạ kia, hiện tại ở nhà ta, ngươi khi nào tới lấy, ta sẽ đưa cho ngươi.”

Nàng nghe lời này, nghẹn họng nhìn hắn trân trối, từ trong lòng ngực hắn thoát ra, chỉ vào hắn hỏi: “Ngươi là người mua bức hoạ kia? Hay là nói… Ngươi chính là thương nhân kia?”

Hắn gật đầu cười nói: “Ta không nghe nói làm quan không thể buôn bán a.”

“Nhưng, nhưng ta phái người đi, là Kim Lăng a! Kim Lăng…”

Kim Lăng…

Địa danh này thập phần quen thuộc.



Nàng nhăn mày nỗ lực nhớ lại.

Đúng rồi!

Kim Lăng, không phải hắn trước kia vẫn luôn ở nơi đó sao. Đầu năm, hắn mới từ Kim Lăng trở lại kinh thành!

Nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, mặt chợt đỏ bừng.

Tài phú thô thiển, vô lễ… Nhưng từ này hiện lên trong tâm trí nàng.

Hắn ý cười trong mắt càng sâu, sờ đầu nàng nói: “Về việc ra đuổi người của nàng ra ngoài, ta đoán là có nguyên do ở trong đó. Người đến hỏi ta mua lại bức hoạ đa số ta đều xem như khách mà tiếp đãi, chỉ những kẻ gây rối mới bị đuổi ra ngoài.”

“Vô cớ gây rối?” Nàng suy nghĩ một lát, cười khổ một tiếng, “Người ta nhờ đi ngày thường đích thực sẽ ỷ vào thân phận của ta, vênh váo tự đắc một chút…”

Ngay sau đó nàng liền nhớ tới bức họa, tiểu tâm mà nhìn hắn một cái, hỏi: “Siĩ nữ đồ kia, ngươi thật sự nguyện ý cho ta?”

Hắn gật đầu.

“Ngươi muốn ra giá bao nhiêu? Dựa vào quan hệ của chúng ta… Gấp ba?” Nàng suy đoán nói.

Hắn duỗi tay gõ lên đầu nàng, đau đến nàng ai nha một tiếng, liền nghe hắn nói: “Cho ngươi.”

“Thật sự?” Nàng vừa nghe lập tức vui mừng ra mặt, chắp tay phía trước ân cần nói, “Sẽ không đổi ý sao? Ngươi bảo đảm? Quân tử khiêm tốn, chính là nhất ngôn cửu đỉnh.”

Hắn liếc nàng, nhịn không được cười: “Không phải ngươi rất không giỏi nịnh hót người khác sao?”

“Này không phải, có việc cầu người sao.” Nàng hắc hắc cười hai tiếng.

“Tới, hôn ta một cái.”

Hắn đem mặt đưa lại đây.

Nàng đang vui mừng không chút nghĩ ngợi, liền bẹp miệng hôn lên.

“Lại hôn một cái.”

Nàng lại hôn một cái.

“Lại đến.”

“…”

“Ngươi không phải có việc cầu ta sao?”

“…Ngươi không cần quá đáng.”

“Vậy,” hắn liếm liếm khóe môi, “Đến ta.”