Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 17




Đến chính ngọ, nắng bên ngoài gắt hơn, cả người đều nóng nên nàng trở về phòng.

Hỏi về việc ở chính đường, nô tỳ nói lão gia muốn giữ Cao đại nhân lại để dùng bữa nhưng Cao đại nhân từ chối, một nén nhang trước đã rời đi.

Nàng ngồi một mình ở trong phòng, suy nghĩ sự việc.

“Suy nghĩ gì vậy?” Đột nhiên có người nói.

Nàng kinh ngạc một chút, vội nhìn theo nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú đang tò mò nhìn nàng, khoanh tay đứng ở bên cửa sổ.

“Ngươi không phải đi rồi sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.

“Không thể trở lại gặp ngươi sao?” Hắn khẩu khí thản nhiên, “Dùng bữa chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Đi, ta mang ngươi đi ra ngoài. Phố Đông có vài tửu lầu mới mở, hương vị còn tính…”

“Không đi.” Nàng cự tuyệt lời hắn nói.

Hắn nhướn đuôi mi: “Sao vậy?”

Nàng im lặng nhìn về phía hắn, giật giật môi: “Ngươi không cảm thấy, mấy ngày nay, chúng ta quá mức thân mật? Nếu không vẫn là đừng nên qua lại thường xuyên như vậy …”

Hắn không nói, sau một lúc mới mở miệng: “Đêm qua ngươi cũng không phải là nói như vậy. Như thế nào, có người nói cái gì với ngươi à?”

Nàng bị hắn nói như vậy có chút kinh sợ, bình tĩnh lại nhưng cũng không có phủ nhận: “Là…Là có người cùng ta nói.”

“Nói cái gì?” Hắn đôi mắt híp lại, “Người đó là ai?”

“…”

Nàng chớp chớp mắt nhìn nơi khác, trong lòng tính toán một lát, thay đổi đề tài nói: “Hôm nay ngươi tới bái phỏng ta phụ thân, là sớm có tính toán, hay chỉ là nổi hứng?”

“Sớm có tính toán như vậy trước.” Hắn đáp. Đáp xong liền không nói nữa.

“Tình huống phụ thân ta trên triều… Ngươi có biết không?”

“Biết.”

“Tình huống kia… Hiện tại có phải hay không không tốt lắm?”



Hắn trầm mặc biểu tình phức tạp mà nhìn nàng, “Nói đi xa như vậy làm cái gì, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã rồi lại nói.”

Nàng nhìn thẳng hắn nói: “Không, ngươi trả lời ta trước.”

Không biết là hắn đang tức giận chuyện trước đó mình nói hay là vì lời nói cố chấp của nàng, nhịn một hồi lâu mà cười nói: “Được, ta trả lời ngươi. Phụ thân ngươi, công cao chấn chủ lại nắm mấy chục vạn binh quyền, tai hoạ ngầm như vậy, ngươi cảm thấy hoàng đế sẽ ngốc đến nỗi mặc kệ? Chỉ là kiêng kị binh quyền trên tay của phụ thân ngươi, không dám rút dây động rừng thôi. Bất quá, binh quyền này sớm hay muộn có một ngày sẽ trở lại trong tay hoàng đế. Mà ngày thu quyền sẽ là ngày Ngu gia bị diệt tộc.”

Nàng nghe hắn nói ra từng câu từng chữ, kinh hồn táng đảm, trước mắt là cảnh máu chảy thành sông, hai tai ù đi ngực phập phồng mãnh liệt, yếu ớt nói ra:

“…Cái gì?”

“Cho nên, ngươi nếu là muốn sống nên thông minh một chút.” Hắn nhàn nhạt nói, “Nên biết lợi dụng ta vì ta có tình ý với ngươi. Chứ không phải muốn cắt đứt quan hệ với ta.”

Nàng cau mày, một lúc sau mới nói: “Ngu gia, thật sự sẽ… Rơi vào tình huống không thể cứu vãn sao…?”

Hắn khẽ cười một tiếng, không phủ nhận nói: “Đúng vậy.”

Thực mau lại nói tiếp câu: “So với tiền triều, hậu cung chỉ là nơi nữ tử làm trò, ngươi sẽ không thể tưởng tượng được một gia tộc thịnh khởi lại suy sụp chỉ ở trong một đêm.”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt hắn u ám đã tan đi, khôi phục lại vẻ không để bụng như xưa.

“Có biện pháp nào có thể thay đổi vận mệnh của Ngu gia không?”

“Thay đổi?” Hắn đuôi mắt hơi nhướng, cười vang “Nếu ngươi muốn thay đổi, ta đương nhiên có thể vì ngươi thay đổi.”

“Ngươi có biện pháp gì?”

Hắn kề sát vào nàng, nâng cằm nàng lên rồi nói: “Chờ ta kéo hắn từ trên ngai vàng xuống. Đến lúc đó Ngu gia ngươi muốn trở thành hoàng thân quốc thích, cũng chưa chắc không thể.”

Nàng ngây người, tay hơi hơi run nắm chặt đệm chăn, đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Chính là không biết làm sao, liền thấy hắn cách nàng càng lúc càng gần, theo sau nhắm mắt lại, nâng cằm nàng lên hôn môi.

Nháy mắt trong gian mũi tràn đầy hơi thở của hắn.

Không biết là trúng độc gì, nàng thế nhưng không đẩy hắn ra, mặc tay hắn mơn trớn trên người nàng, đôi mắt càng thêm mê ly.

Mơ hồ vạt áo bị kéo ra, hắn cúi người xuống, miệng tham luyến mà ở trước ngực nàng mút, ở trong phòng yên tĩnh phát ra âm thanh tấm tắc.

Sau đó lại truyền đến hai viên tinh hoàn đánh vào mông nàng, phát ra âm thanh bạch bạch.

Mà nàng đang chết lặng.

Trừ bỏ khoái cảm trên thân thể, trong lòng một tia sung sướng đều không có.



Hắn xoay người nàng lại từ phía sau đi vào.

Côn thịt từng chút, từng chút hoàn toàn đi vào, hoa huyệt gắt gao cắn côn thịt không buông, hắn thử nhẹ nhàng thọc vào rút ra một chút, không tự chủ được mà thở dài, nàng cắn chặt môi dưới, không cho tiếng rên rỉ phát ra.

Theo sau côn thịt bắt đầu tần suất cắm vào hoa huyệt.

Cắm đến nàng cả người đều run lên.

Khi dòng dịch nóng bỏng bắn vào trong hoa huyệt, nàng đã không còn sức lực đi mắng hắn, chỉ buồn bã nói: “Ngươi, làm gì vậy, trong phủ, lại không tiện nấu thuốc tránh thai…”

“Ta nếu là ngươi, liền sẽ không uống thuốc tránh thai.” Hắn thong thả ung dung mà nói, mang theo nhàn nhạt xa cách, “Ta sẽ thông minh lên một chút, dựa vào người quyền thế si tình ngươi trước mắt cho thật tốt.”

“Dựa vào ngươi?” Nàng cười cười, bò lên một chút, “Ta dựa vào cái gì tin ngươi, cho rằng ngươi thật sự có thể cứu ta, cứu Ngu gia trong tình huống nước sôi lửa bỏng…”

“Đúng vậy, ta thật sự có thể cứu ngươi.”

Hắn ngữ khí lười nhác, không thèm để ý.

“Bất quá ta không ngại nói cho ngươi biết. Nếu không phải ta, Ngu gia có lẽ đã sớm bị tan rã. A, không phải tan rã, mà là nhận lấy tai họa ngập đầu.”

Nàng đột nhiên run lên, muốn thoát ly hắn, lại bị hắn một phen chặt chẽ nắm lấy vòng eo.

“Tuy rằng, ta chống đỡ cho Ngu gia của ngươi, nguyên nhân cũng không hoàn toàn là ngươi. Nhưng, ngươi tuyệt đối là một nhân tố cực kỳ quan trọng.”

Tay hắn du tẩu đến bụng trước nàng, vuốt ve làn da nàng.

“Ta cũng đã nói nhiều như vậy, vậy ngươi có thể nói cho ta,” hắn động tác dừng lại, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống, “Mười năm rồi, ngươi và ta từ đời trước đã có huyết hải thâm thù, nhưng vì sao, ngươi vẫn như cũ ở trong lòng ta không thể buông tay? Chẳng lẽ đúng như lời người xưa nói, khao khát một tình yêu đến tâm đầy máu?”

Người nàng cứng lại, cảm giác trong lòng nơi yêu đuối nhất bị đánh cho rung động.

Nỗ lực tránh ra tay hắn, che người mình lại, nhìn hắn, “Chuyện cũ, cũng đừng nhắc lại. Ngươi đi ra ngoài.”

-----------------------------

Lời TG:

Cao Thanh Hà: Tức giận cũng không ảnh hưởng ta muốn thao ngươi.

Ngu mỹ nhân: ?

Hoàng đế: Nghe nói trẫm sắp có nhi tử? Thật đáng mừng, thật đáng mừng…