Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 10




Ngày đại hỉ của Cao Thanh Hà, nàng ngồi đọc sách phía cửa sổ, có một câu đọc hai lần: “Xâm dục vô ghét, quy cầu vô độ.”

A Hoán ngồi xổm trước cửa hỏi: “Câu này có nghĩa là gì?”

Nàng cười cười: “Đại ý đó là dục vọng bị chiếm hữu không thỏa mãn, lòng tham thì không có giới hạn.”

A Hoán lại hỏi: “Là nói về ai?”

Nàng nghĩ nghĩ, “Con người trên thế gian đều là như thế đi.”

Vào ban đêm, nàng ngồi trước ánh nến lung linh nhìn đến chăm chú, trên xà nhà đột nhiên có một người nhảy xuống, làm nàng hoảng sợ, tay thiếu chút nữa bị lửa làm bỏng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, nàng thấy rõ khuôn mặt hắn, trách mắng: “Đừng làm ta sợ như vậy!”

Giống như hắn vừa chạy đến, hơi thở dồn dập, mặt một thân áo hỉ bào màu đỏ khoác một chiếc áo choàng ngắn màu đen, trên chân ủng đen dính bùn, dẫm đầy đất dơ bẩn.

Không chút khách khí mà cầm chén trà của nàng để trên bàn lên uống một ngụm, mở ra quạt xếp dùng sức phẩy phẩy, lúc này mới nhìn nàng rồi mở miệng nói chuyện: “May mắn nơi này có trà uống, bằng không thật sự nóng muốn chết.”

Nàng trợn mắt há hốc mồm nói: “Ngươi tại sao lại chạy đến nơi này? Tân nương tử của ngươi đâu?”

Hắn khinh thường nói: “Cái gì tân nương tử, hữu danh vô thật thôi, ta là tới nơi đây tìm nương tử chân chính của ta?”

Nàng không đáp lại, ánh mắt dừng ở trên người hắn đánh giá một vòng, cuối cùng dừng ở bên hông nhìn dây bạch ngọc, hỏi: “Ngọc bội? Ngày thường sao không thấy ngươi mang?”

“Nha, cái này.” Hắn như là đột nhiên nhớ tới, từ trên eo cởi xuống đưa cho nàng, “Tín vật. Phụ thân và mẫu thân truyền cho ta, nói muốn tặng cho người trong lòng của ta trong tương lai.”

Hắn kề sát tới, nàng mới phát hiện hắn uống rượu, cả người đầy mùi rượu, nàng tiếp nhận ngọc bội liền đẩy hắn đi ra ngoài rồi vẫy vẫy tay.

Vuốt ve ngọc bội trong tay, đặt ở dưới ánh nến quan sát thật kỹ, đây là ngọc bội chạm một đôi hạc trắng, chất ngọc rất đẹp, chỉ những gia đình địa phú đại quý mới có, gia đình bình thường không thấy được loại đồ vật này.

“A, còn có cái này.” Hắn lấy giấy từ trong áo choàng ra, mở ra, như tiểu hài tử bày vật phẩm cho nàng xem, “Hôn thư.”

Thấy nàng không có phản ứng, hắn liền đem nàng từ trên giường kéo xuống, ấn ngồi ở trên ghế tròn.

Chính mình ngồi vào đối diện, đem hôn thư để ở trên bàn, từ tay áo rút ra dao nhỏ, nghiêm túc mà cào mặt chữ trên đó.

Nàng cũng không biết hắn cất giấu dao trong tay áo, bởi vậy nhìn có hơi chút kinh sợ, nhưng thấy hắn nghiêm túc như vậy, vẫn là nhịn không được hai mắt nhìn lên thấy hắn đã cào xong chữ “Đồng”, đang cạo tiếp chữ “Giai”.



“Lấy bút mực tới.” Hắn phân phó nói.

Nàng nhơ ngác đi lấy bút mực.

Lúc quay lại hắn đã xoá xong tên của nữ tử kia, đang chuẩn bị viết lên một cái tên mới, thấy nàng lấy bút tới, lập tức tiến lên tiếp nhận, làm như thật mà chỉ huy nàng mài mực.

Nàng thấy hắn là thật sự say, cũng không so đo với hắn, im lặng mà mài mực, hắn cầm bút lên chấm mực.

Đang muốn đặt bút, hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu ngơ ngẩn hỏi ta: “Chữ Vãn trên tên nàng là chữ Vãn nào?”

Nàng sửng sốt một chút, khinh thường nói: “Vãn trong Vãn Lưu.”

“Ồ.” Hắn vùi đầu đi viết.

Thường nghe người ta nói hắn tài hoa hơn người, nhưng lúc cùng hắn tiếp xúc trừ bỏ nghe hắn trên giường nói lời dâm không ngừng, thật đúng là không có nơi để hắn thể hiện tài văn chương.

Hôm nay nàng mới là lần đầu tiên thấy một mặt văn thơ tao nhã của hắn.

Chữ thật sự rất đẹp.

Nàng nhìn ba chữ thanh thoát đó, chưa bao giờ biết tên của mình còn có thể hấp dẫn như vậy.

“Được rồi!” Hắn đại công cáo thành.

Bất quá ngay sau đó lại lâm vào một trận ưu tư, còn không đợi nàng tò mò hỏi, đột nhiên giơ tay hung hăng cắn mạnh ngón cái, sau đó ấn ở trên hôn thư.

Ấn xong, hắn lại dời mắt nhìn nàng, nàng rụt người lại, hắn một phen túm lấy tay nàng, đem máu trên ngón cái bôi lên tay nàng, mang theo tay nàng để trên hôn thư và ấn xuống.

“Huyết thề ước minh*, ngươi và ta đừng nghĩ sẽ đổi ý!” Hắn buông tay nàng ra, đem hôn thư ôm vào trong ngực, ngây ngô cười, giống đứa bé được cho đường mà đắc ý cười trộm.

Không biết sao, nàng nhìn hắn như vậy, ngẩn ra một hồi lâu.

Nàng vẫn là lần đầu tiên thấy hắn như vậy.

Trên tay còn dính máu của hắn, vội vàng tìm khăn lau tay, hắn thật sự cắn rất tàn nhẫn, máu chảy không ngừng.



“Rượu hợp cẩn, rượu hợp cẩn!” Hắn kêu.

“Hừ!” Nàng trừng mắt liếc hắn.

Hắn lập tức im lặng, rất lâu mới ngẩng đầu, nhìn ngón tay lại ủy khuất mà nhìn nàng: “Đau.”

Nàng đã bang bó tay cho hắn thật tốt, thấy hắn như vậy cũng rất bất đắc dĩ, gõ gõ trên đầu hắn: “Không để dính nước, mấy ngày tới sẽ tốt hơn.”

Hắn nghe lời gật gật đầu.

Một lát sau, lại nhỏ giọng lẩm bẩm câu: “Rượu hợp cẩn.”

Nàng thở dài, “Không cần, cũng không rượu.”

“Được rồi.” Hắn mất mát nhìn.

Khuôn mặt tuấn tú say rượu đỏ ửng, nàng đi ra ngoài phân phó phòng bếp làm một chén canh giải rượu tới, lại quay trở lại phòng.

Khi quay lại hắn đã thoải mái nằm ở trên giường nàng, thấy nàng đi lại phía này, giang rộng hai tay về phía nàng: “Nương tử, động phòng thôi.”

“Không được, hôm nay mệt mỏi.” Nàng thu thập đồ vật trên bàn, đi đến bên giường, để hắn nằm bên trong, chính mình nằm gần mép giường ngủ.

Hắn hôm nay nghe lời cực kỳ, thật sự không có tới đụng đến nàng, chỉ gắt gao ôm nàng từ phía sau, tay để trên eo nàng.

Cảm nhận được hơi thở hắn đều đặn phà trên cổ mình, nàng cho rằng hắn đã ngủ, đang muốn quay đầu lại tay hắn để trên eo nàng giật giật, chạm vào trên ngực nàng.

“…Ôi.” Nàng giật mình, bất mãn la lên.

Nhưng hắn không hề phản ứng, giống như ngủ say rồi.

Nàng xoay người nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn không chớp mắt một lúc lâu, lại quay mặt đi.

Hô một tiếng, thổi tắt nến.

----------------------------------------------

* Huyết thề ước minh : Như lời thề ước hẹn máu vậy đó mọi người.