Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 1




Cuối tháng 5, thời tiết Kinh Đô mưa dầm liên tục.

Từ phía sau vách ngăn đi ra, liền nhìn thấy mấy vị đại thần mặc triều phục, có lẽ là vừa tới không lâu, vạt áo còn dính nước mưa.

Nàng bưng canh gừng trong tay, đi đến bên cạnh bàn hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp vì ngài mà pha trà gừng, gừng này là sáng nay mới từ Lai Vu vận chuyển đến, bỏ thêm mật ong, vị rất ngon.”

“Ái phi có tâm.” Hoàng đế vươn tay trái, nắm chặt lấy tay nàng.

Mấy vị đại thần đứng dậy, hành lễ với nàng: “Ngu phi nương nương.”

Không hẹn mà cùng cất tiếng, nàng nghe thấy một giọng nói thanh trong trộn lẫn trong mấy vị đó , vừa hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy nửa gương mặt tuấn mỹ đang đội mũ quan lông công.

Tầm mắt dịch chuyển xuống một chút, trên cổ hắn loáng thoáng có vệt đỏ.

“Ái phi, trẫm có chút đau đầu…” Hoàng đế chậc một tiếng, buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở cổ người nọ liền cứng lại, “A? Đại học sĩ đây là bị sao vậy? Còn chưa tới mùa hè, đã có muỗi sao?”

Cao Thanh Hà ngẩng đầu, ra vẻ cuống quít vuốt thẳng cổ áo, thuận nước đẩy thuyền mà trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày nay trong nhà thần trong thanh trúc dẫn dụ đến không ít muỗi, thật sự không thể tránh.”

Nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng.

Tất nhiên trên mặt nàng làm ra vẻ bình tĩnh, lại vẫn là cực kỳ chột dạ mà liếc mắt đánh giá hoàng đế một phen, may mà hoàng thượng vẫn chưa nhận ra ý nghĩa của ánh mắt kia, đang bình tâm thưởng thức trà gừng.

Đêm qua điên loan đảo phượng hôm nay trước mắt rõ ràng như cũ, trên ngực vẫm còn dấu răng của hắn, trên đệm dính không ít tinh dịch, cũng không biết cung nữ có cầm đi giặt hay chưa.

Mà hiện tại nàng cùng hắn đều là mặc xong quần áo xem như người xa lạ, nàng là phi tần, hắn là thần, cùng hầu một quân.

Một lát sau, hoàng đế đột nhiên nói: “Ái khanh có ái mộ nữ tử nào không? Trẫm nghe nói, Triệu gia có một vị tiểu thư chưa xuất giá, vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi trong lòng.”

Cao Thanh Hà cười cười: “Hoàng Thượng muốn chỉ hôn cho thần?”



“Còn có vị muội muội của Đồng giai quý nhân, xinh đẹp như hoa đào mùa xuân, ngươi thấy nhất định sẽ thích.”

Nàng nghe xong, một bên vừa xoa bóp cho hoàng đế, một bên nói: “Hoàng Thượng đối với muội muội của Đồng giai quý nhân khen ngợi như vậy, muốn hay không thần thiếp gọi người vào cung, đem vị muội muội này tiến vào trung cung?”

Hoàng đế đưa tay vỗ vào tay nàng, “Trẫm nếu là có ý đối với nàng ta, đã sớm đón vào trung cung. Ở trong mắt trẫm, ái phi tuyệt sắc nhất, không ai có thể so sánh.”

Nàng cười cười, không tiếp tục nói.

Lát sau, nàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Trước khi trời tối, nghe cung nữ nói, Hoàng Thượng sẽ tới chỗ của Đồng giai quý nhân. Khi nghe nói tới liền nhớ tới người kia.

Vào nửa đêm, có người gõ cửa phòng nàng.

Ngọn nến chưa tắt, dưới ánh nến mờ ảo, nam nhân nam nhân cao lớn tuấn tú mặc tư phục đang dựa vào khung cửa, trên môi nở nụ cười.

Không nói nhiều lời, hắn liền đi đến gần giường, từ trên cao mà đè xuống ở ta trên người, thong thả ung dung mà cởi ra đai lưng.

Nàng mắt nhìn hắn cởi một cái lại một cái, do dự một chút, nhịn không được nói: “Đại học sĩ tốt xấu là dạy học cho các hoàng tử, dù sao cũng phải chú ý dáng vẻ một chút đi?”

Hắn nhướng một bên mi mắt, bám vào người, nâng cằm nàng lên: “Hoàng Thượng còn chưa nói cái gì đâu, nương nương sao để ý như vậy?”

“Giúp Hoàng Thượng lo lắng, vốn chính là chuyện nên làm của phi tần.” Nàng đẩy ngón trỏ của hắn đang nâng cằm nàng ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hắn vẫn không nói lại, nhìn chăm chú nàng.

Hồi lâu, mới giương lên khóe môi, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Ở trong mắt thần, nương nương tuyệt sắc nhất, cũng không ai có thể so sánh.”