Lại nói đến đêm qua Diệp Vân Thanh đưa Ninh Phi lên núi,
lòng đầy cảm xúc. Hắn không ngờ mới rời xa mấy tháng đã gặp lại. Lúc đầu hắn
nghĩ sau này sẽ không gặp lại nữa nên cứ băn khoăn mãi, thế mà bây giờ ở cùng một
núi, mà có vẻ nàng và Đinh Hiếu qua lại rất thân, nên cũng làm hắn yên tâm nhiều.
Cái ngày còn ở phủ Từ Xán đó, Diệp Vân Thanh từng nghe người
hầu chửi bới sau lưng nàng rất nhiều lần, còn từng thấy Ngân Lâm công chúa hành
hạ nàng mà Từ Xán không hề hay biết. Hắn ta chẳng những không giúp nàng mà còn
trách nàng không hiểu chuyện. Khi đó Diệp Vân Thanh đã cực kỳ tức giận. Chuyện
hắn lo lắng nhất lúc rời đi đó là nàng vẫn cứ bị bắt nạt như vậy. Cuộc sống như
thế thật sự quá bi thảm.
Lúc ở dưới núi, hắn nghe thấy Đinh Hiếu gọi nàng là Ninh Phi
nhiều lần. Ban đầu còn tưởng là biệt danh mà người yêu gọi nhau, thế nhưng Ngưu
Đại Tráng lại cũng gọi nàng là Ninh Phi, thế là Diệp Vân Thanh mới biết thì ra
nàng đã bỏ họ Giang rồi. Từ nay về sau lấy tên Ninh Phi. Chắc nàng muốn thay
tên đổi họ để bắt đầu lại cuộc đời chăng. Diệp Vân Thanh nghĩ chắc là đúng vậy,
đúng, nhất định là muốn bắt đầu lại.
Nàng rời cái hang hổ đó để tới núi Nhạn Qua, nơi có đại ca
là hắn đây thì ít nhất sẽ không để nàng bị ức hiếp. Ai dám bắt nạt nàng… Diệp
Vân Thanh cười khẩy, hắn và Tô Hy Tuần mà cùng hợp lại thì có thể khiến người
đó phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Mà nói thế nào thì Giang Ngưng Phi cũng có ơn
lớn với hắn, ngày trước rời đi không lời từ biệt cứ khiến hắn hổ thẹn mãi trong
lòng.
Về tới trên núi, hoàng hôn đã bao phủ khắp nơi. Lầu trúc mà
hắn và Tô Hy Tuần cùng ở tối đen. Nhìn về hướng đó, Diệp Vân Thanh thả lỏng cả
người, đây mới đích thực là cảm giác đã về tới nhà. Hắn đi lên, thắp ngọn nến đặt
trên chiếc bàn trong góc tường, sau đó mới ôm Ninh Phi lên giường.
Dưới ánh nến hắn mới nhìn rõ được sắc mặt của nàng còn nhợt
nhạt hơn so với ngày ở phủ Từ Xán đó. Hơn nữa trán còn ra đầy mồ hôi. Đinh Hiếu
đang trị độc cho cha của A Cương. Sau khi Tô Hy Tuần lên núi chắc cũng qua đó
giúp một tay rồi. Tuy Hắc Kỳ trại còn có tám quái y nữa, nhưng có quá nhiều ngọn
núi, mỗi ngọn núi phân một người còn chẳng đủ nữa. Lúc này muốn điều người từ đỉnh
núi khác qua đây thì chỉ sợ trời quá tối, đi lại không tiện.
May mà lúc lên núi Tô Hy Tuần đã nói rằng không nguy hiểm đến
tính mạng, đợi một buổi tối chắc không sao đâu. Diệp Vân Thanh nghĩ tới đây thì
yên tâm một chút, đang định đứng lên khỏi mép giường thì chợt thấy Ninh Phi tỉnh
lại, đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Vân Thanh hít sâu vào một hơi, cảm giác đầu tiên chính
là chột dạ. Phải giải thích thân phận của hắn thế nào đây? Hắn vẫn nhớ lúc còn ở
phủ Từ Xán, nàng từng dùng cái danh đầu trâu mặt ngựa của Hắc Kỳ trại để dọa
Thu Ngưng. Từ đó có thể thấy, nhất định nàng có ác cảm với Hắc Kỳ trại.
Hai người cứ ngẩn ngơ nhìn nhau. Mấy phút trôi qua, cuối
cùng Diệp Vân Thanh cũng thấy có gì khác thường. Tuy Ninh Phi nhìn hắn nhưng
không hề có biểu hiện gì, hình như không nhận ra hắn vậy.
Hắn thử gọi vài tiếng, vẫn không có phản ứng. Đang tưởng
nàng ngủ mở mắt thì Ninh Phi bất chợt rên rỉ khe khẽ. Diệp Vân Thanh vội vàng hỏi:
“Khó chịu lắm à?”
Ninh Phi trả lời trong mơ màng: “Quần áo… Ướt rồi… Khó chịu…”
Diệp Vân Thanh không suy nghĩ nhiều, với tay sờ sau gáy
nàng. Sờ đến nơi nào cũng thấy ẩm ướt, không biết là đã ra bao nhiêu mồ hôi. Hắn
lập tức đứng dậy: “Thế này không ổn. Đợi ta một lát, ta đi lấy quần áo khô.”
Tuy Ninh Phi vẫn còn đang mê man, nhưng vẫn còn một chút lý
trí sót lại, nàng nói: “Ta không cần quần áo của huynh.”
“Vì sao?”
“Huynh tắm rửa sạch sẽ rồi còn kỳ ra ghét!” Ý của câu này
chính là quần áo có giặt rồi cũng chẳng sạch sẽ là bao.
Diệp Vân Thanh tức giận: “Ta cứ tưởng mê sảng, ai dè vẫn nhận
ra người ta.”
“Không cần quần áo của huynh!” Ninh Phi vẫn lặp lại câu nói
đó một cách cố chấp.
“Được được, biết rồi, không cần thì thôi.”
Diệp Vân Thanh đi ra ngoài một hồi, cầm về một bộ quần áo
trong màu trắng tinh, đặt ở bên giường: “Cần ta giúp một tay không?”
Ninh Phi trừng mắt nhìn hắn, vẫn cố chấp nói: “Huynh phải giặt
quần áo sạch một chút.”
“Hả?” Cuối cùng Diệp Vân Thanh cũng hiểu ra rằng hiện giờ đầu
óc của Ninh Phi không còn minh mẫn nữa, không dám nói chuyện nhiều với nàng.
Đang im lặng thì thấy nàng cố chống người ngồi dậy, sau đó giơ tay cởi quần áo
trên người.
“Ấy! Chờ chút!” Diệp Vân Thanh la lên.
Hành động của nàng chậm lại, nhưng vẫn đang cởi quần áo ra.
Dưới lớp áo xanh lam bên ngoài chính là quần áo trong màu trắng… Diệp Vân Thanh
thầm than cha mẹ ơi rồi chạy một mạch như bay ra khỏi phòng.
***
Tô Hy Tuần chào Đinh Hiếu rồi đi lên theo đường núi, lòng đầy
do dự. Bước chân hắn đi nhanh, được một lúc lại chậm dần, như muốn đi lại thôi.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gà quác quác ở chỗ đất cát bên đường núi, hắn quay đầu
nhìn, là bốn năm con gà mái đen đang túm tụm ở đống cát rỉa lông cánh.
Toàn thân chúng đều là màu đen, thỉnh thoảng sẽ có cái lông
đen viền vàng. Thực ra đầu của chúng đỏ au, nhưng vì có hai dúm lông tơ nho nhỏ
ở trên mặt nên mới thành màu đen. Gà đen trên núi phải nuôi trên bảy tám tháng,
bình thường được thả lên núi tìm thức ăn nên mùi vị ngon hơn bình thường rất nhiều.
Tô Hy Tuần nhìn chằm chằm vào lũ gà, sắc mặt u tối. Mấy con
gà không hề sợ người, vẫn đùa giỡn trong đống cát. Kỷ luật trên núi vô cùng
nghiêm, không ai dám đụng vào lũ gà này nên cuộc sống của chúng tự do quen rồi,
hoàn toàn không biết con người đáng sợ như thú dữ, như thiên tai.
Tô Hy Tuần nhìn ngược nhìn xuôi, giờ vẫn còn sớm, hơn nữa
càng lên đỉnh núi càng ít người. Trên đường núi không một bóng người. Hắn thầm
quyết định, bắt đầu cởi dây lưng. Dây lưng của áo ngoài phải quấn quanh mấy
vòng mới buộc lại, vì vậy có chiều dài hơn một trượng. Hắn phất nhẹ tay, dây
lưng màu xanh đậm trải rộng ra rồi quấn chặt lấy một con gà mái già béo chắc,
không đợi nó kêu lên thì đã lôi lại. Hắn nhanh tay tóm chặt lấy con gà mái, lúc
này con gà mới biết sợ, giãy giụa kịch liệt trong lòng bàn tay hắn rồi kêu to
quang quác. Lúc này Tô Hy Tuần mới thấy phiền phức, nhưng vẫn cố túm chặt, gắng
buộc lại dây lưng bằng một tay.
Hắn nhớ hướng đến nhà bếp, đi nhanh theo một con đường nhỏ.
Lúc này nhà bếp vẫn đang bận rộn. Phòng bếp của đỉnh núi phải
phụ trách thức ăn của các huynh đệ từ giữa tới đỉnh núi. Bây giờ bánh bao, màn
thầu vừa mới được lấy ra khỏi nồi hấp, những người làm trong nhà bếp phân chia
số lượng vào từng thùng gỗ để giao đi một cách thành thạo.
Đang lúc bận rộn này thì người đứng gần cửa bếp chợt nghe thấy
tiếng gà kêu thảm thiết càng ngày càng gần, không khỏi mắng: “Tên thất đức nào
dám ăn trộm gà thế!”
Lập tức có người thấy lạ hỏi: “Không thể nào, ta ở trên núi
lâu thế rồi cũng đâu có thấy ai dám ăn trộm gà của nhà bếp.”
Đúng lúc bàn tán này thì Tô Hy Tuần cầm theo con gà mái tới.
Mọi người thấy là hắn thì vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Mao bếp trưởng đưa cái muỗng trong tay cho bếp phó, lau khô
tay vào tạp dề, đi lên đón: “Nhị đương gia muốn mua gà ạ?”
Tô Hy Tuần nhìn về phía Mao bếp trưởng vừa đứng rồi hỏi:
“Sáng nay nấu cháo gì thế?”
Trên núi đông người, nấu cháo phải nấu bằng hai cái nồi cao
bằng người. Vừa nãy Mao bếp trưởng phải đứng lên tảng đá cao mới dùng cái muỗng
quấy được. Cũng vì vậy nên đứng ở vị trí của Tô Hy Tuần thì không thể nhìn thấy
trong nồi có gì.
Mao bếp trưởng đáp: “Cháo hạt kê.”
“Cháo trắng còn không? Hạt kê cứng quá.”
“Vậy phải nấu thêm mới có.”
“Nấu giúp ta một nồi nhỏ đi.” Tô Hy Tuần nói, sau đó đi lùi
về sau: “Ta bắt một con gà, ghi vào sổ sách của ta rồi trừ vào lương tháng.”
Mao bếp trưởng đi theo sau, cầm lấy con gà: “Chuyện giết gà
vặt lông cứ để cho đầu bếp ở đây làm là được.”
“Mọi người cứ làm việc của mình đi, ta phải kiếm chuyện để
làm cho bình tĩnh lại.”
“Hả?” Mao bếp trưởng dừng bước trong nhà bếp, lần đầu tiên
nghe thấy việc giết gà có thể khiến người ta bình tĩnh lại.
Đợi Tô Hy Tuần bọc con gà trong lá dong, sau khi hắn xách
theo nó đi ra khỏi nhà bếp lên núi thì đám người làm trong nhà bếp lập tức nhao
nhao. Ai ai cũng bàn tán xem Nhị đương gia mua gà làm gì, chẳng lẽ là ám chỉ gần
đây nhà bếp nấu thức ăn quá đạm bạc? Mồm miệng cũng thấy nhạt nhẽo?
Lúc Tô Hy Tuần trở về lầu trúc thì cũng đúng lúc Diệp Vân
Thanh đang cảm thấy buồn chán. Cả buổi tối hắn bị dày vò quá sức, không biết
nên đối mặt thế nào với một nữ nhân đang mơ mơ màng màng, thế là đứng trước lan
can hứng gió cả đêm. Nhìn thấy Tô Hy Tuần trở về thì cảm thấy được giải thoát,
vội vàng nhảy qua lan can lầu trúc, chạy nhanh vài bước đến trước mặt Tô Hy Tuần
– người đang vô cùng kinh ngạc. Diệp Vân Thanh cười rộng tới mang tai: “Cuối
cùng ngươi cũng về rồi!”
Không đợi Tô Hy Tuần đáp lời hắn đã nói tiếp: “Ta lấy một bộ
quần áo trong của ngươi, hiện giờ nói với ngươi rồi đấy, sau này đừng có bảo là
ta ăn trộm.”
Tô Hy Tuần nhìn hắn đánh giá: “Ta nhớ đã nói với huynh mấy lần
rồi, quần áo của ta tuyệt đối không dùng chung, nếu huynh đã thích bộ đó thì
không cần phải trả về đâu.” Hắn vừa nói vừa đi về phía phòng Diệp Vân Thanh, Diệp
Vân Thanh đang định cãi lại thì nghe hắn hỏi: “Nàng ngủ trong phòng huynh?”
“Ừ. Hôm qua ngươi bảo nàng không có gì nguy hiểm nữa, nhưng
sao ta càng nhìn càng thấy nàng ấy ốm không nhẹ thế?”
Tô Hy Tuần đã đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng trống trải
bày đủ loại bàn ghế giá sách. Ở bên trong có một cái giường nhô ra phía sau tấm
bình phong.
Tô Hy Tuần tức giận lườm Diệp Vân Thanh một cái làm hắn thấy
bất an, hắn vội bào chữa: “Không trách ta được, ta vừa mới về, chưa kịp dọn dẹp
gì cả.”
Tô Hy Tuần chỉ vào chồng sách và nhiều đồ lộn xộn vứt la liệt
trên bàn, nói khẽ: “Huynh còn biết là bừa bộn? Vậy trước khi đi sao không dọn?”
Hôm Diệp Vân Thanh rời sơn trại đúng là vứt sách đó rồi đi,
hiện giờ thấy xấu hổ, không dám nói lại một câu.
Tô Hy Tuần không thèm để ý tới hắn nữa, đi về phía sau bức
bình phong, nhìn đến chăn gối hỗn độn trên giường Diệp Vân Thanh, Ninh Phi nằm
bên dưới, một nửa người không được đắp chăn. Nàng làm khổ Diệp Vân Thanh cả buổi
tối, giờ thì ngủ rất say, mi mắt rủ xuống, một nửa mặt bị che khuất bởi lớp
chăn dày cộm. Một tay nàng đặt gần mặt, dường như hơi thở phả lên trên nó. Chăn
đệm đều là màu nâu làm nổi lên màu da trắng bệch không chút máu.
Diệp Vân Thanh đi theo phía sau, Tô Hy Tuần quay đầu lại, trừng
mắt với hắn: “Huynh có biết chăm sóc người ta không hả? Chăn thì ở dưới, cả nửa
người chẳng được đắp chăn.” Nói tới “nửa người” thì không nói ra tiếng nữa, hắn
quay lại nhìn lên giường lần nữa, chú ý tới quần áo nàng mặc khá rộng so với cơ
thể nàng. Tô Hy Tuần nhìn quanh, thấy bên cửa sổ có treo quần áo Ninh Phi mặc
hôm qua.
Hắn hỏi một cách do dự: “Quần áo nàng mặc là của huynh?” Nói
xong liền nổi giận: “Quần áo của huynh mà cũng dám để cho người ta mặc à!”
Diệp Vân Thanh vội vàng đáp: “Oan chết mất! Đó là đồ của
ngươi. Ban đầu ta định đóng góp chút ít, ai dè nàng ấy vô cùng cố chấp, dù thế
nào cũng không chịu, thế là ta đành phải lấy quần áo của ngươi tới.”
Nhất thời Tô Hy Tuần á khẩu.
Diệp Vân Thanh khó hiểu nhìn sắc mặt thay đổi nhanh chóng của
Tô Hy Tuần, ngạc nhiên hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Tô Hy Tuần nhìn xuống nền nhà, xong lại nhìn nghiêng nghiêng
lên giường, giống như nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy vậy, miệng nói: “Huynh
còn nói được à. Năm ngoái ta phát hiện ra đống quần áo ở chân giường của huynh
mọc cả nấm nữa, huynh còn mặt mũi cho người khác mượn sao?”
“Sao mà mọc nấm được? Oan quá đi mất, rõ ràng là mộc nhĩ!”
“…”
Diệp Vân Thanh thấy ánh mắt vừa khinh thường vừa coi rẻ của
Tô Hy Tuần nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng cũng cảm thấy xấu hổ, hắn vội đổi
chủ đề: “Giờ thì yên tâm đi, quần áo của ngươi không phải ta mặc đâu, không sợ
bẩn, sau này có thể lấy về được.”
Tô Hy Tuần không đáp lời, hắn đi tới đắp chăn kỹ càng cho
Ninh Phi, lại kéo một cái ghế trúc tới ngồi bên cạnh giường.
Không khí có chút kỳ lạ.
Diệp Vân Thanh không khỏi than: “Không phải chứ! Không phải
chỉ là một bộ quần áo thôi sao, gì mà khiến ngươi đau lòng đến thế?”
Tô Hy Tuần không nói, hắn ngồi ở đó, tay đặt trên đầu gối từ
từ xoa một cách vô ý thức, vạt áo xuất hiện nếp nhăn cũng không biết. Diệp Vân
Thanh nói to hơn: “Tô nhị, hồn vía lên mây rồi!”
Người trên giường bị giọng nói của hắn làm phiền, động đậy một
chút, Diệp Vân Thanh sợ hãi im bặt. Tô Hy Tuần kinh ngạc trước động tác của
Ninh Phi, hắn đứng dậy, kéo Diệp Vân Thanh ra ngoài.
Ra bên ngoài Diệp Vân Thanh mới thở phào được một hơi: “May
quá may quá, suýt nữa làm người ta tỉnh dậy rồi.”
Tô Hy Tuần đứng yên cạnh lan can bằng trúc, hắn quay người đối
mặt với Diệp Vân Thanh.
“Huynh với nàng ấy là thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
Tô Hy Tuần tạm ngừng hỏi, đắn đo nghĩ xem nên hỏi thế nào,
ánh mắt như quét qua quét lại trên mặt Diệp Vân Thanh, đến nỗi đối phương là
lão đại cảm thấy mất tự nhiên. Sau một lúc lâu cuối cùng cũng hỏi rõ ra: “Ở Từ
phủ, không phải huynh và nàng ở chung sao?”
“Đúng thế.”
“Còn ngủ chung giường…”
“Ừ.”
Tô Hy Tuần nản cả người, hỏi tới đây rồi còn không biết trả
lời sao?
“Huynh… Huynh nhìn thấy nàng ta ở trên núi thì cảm thấy thế
nào?”
“Rất vui.”
“Sau này có tính làm sao?”
“… Sao ta không hiểu câu hỏi của ngươi nhỉ?”
“Huynh định khi nào lấy nàng?”
Diệp Vân Thanh đột ngột nghe thấy câu hỏi như vậy thì khiếp
sợ. Nếu trong miệng đang có nước nhất định sẽ phun xa cả dặm. Hắn không hô hấp
nổi nữa, ho một hồi, khó khăn lắm mới bình ổn hơi thở, giọng đầy oán trách: “Tô
nhị, ngươi quá đáng rồi đây! Hôm qua còn nói với ta về một trong ba mỹ nhân
kinh thành là con gái độc nhất của Thượng Khôn tướng quân, giờ lại định tác hợp
cho ta và Ninh Phi nữa?”
“Huynh định giở trò bội bạc?”
“Tô nhị! Ngươi bị choáng à? Ta với nàng hoàn toàn trong sạch,
sao lại có bội bạc gì ở đây?”
Tô Hy Tuần không nhìn vào hắn mà nhìn rừng trúc gần đó, một
lúc sau mới lẩm bẩm: “Đã ngủ chung giường rồi, còn bảo trong sạch cái gì…”
Diệp Vân Thanh nghẹn họng, hiểu lầm này thật sự quá lớn, đến
nay mới hiểu ‘tự gây tội, chẳng thể trốn’[1], hắn nói: “Ngươi đừng có nói lung
tung, ảnh hưởng tới thanh danh của Ninh Phi muội muội.” Sau đó kể lại tỉ mỉ đầu
đuôi câu chuyện, trong đó còn nhấn mạnh thêm là lúc tối ngủ trên giường, giữa
hai người còn chèn một cái gối, chưa từng xảy ra chuyện gì.
[1] Tội lỗi do mình gây ra thì không thể trốn tránh trách
nhiệm
Cuối cùng Diệp Vân Thanh sám hối: “Đều tại ta, chỉ vì muốn
được nằm giường thoải mái, lại nghĩ chuyện ngủ chung giường với nàng chỉ có trời
biết, đất biết, ta và nàng biết nên sẽ không làm bẩn thanh danh của nàng, ai dè
ngày đó lỡ miệng nói với ngươi chuyện này.”
Tô Hy Tuần khẽ lẩm bẩm: “Làm sao đây…”
Diệp Vân Thanh nghe loáng thoáng thấy câu hỏi của hắn, nhưng
không nghe thấy vế sau, vì vậy hỏi: “Cái gì làm sao? Sơn trại có chuyện gì khó
giải quyết hả?”
Tô Hy Tuần không nói thêm nữa, nhìn về phía xa xăm, lại là vẻ
hồn bay đâu mất.
Diệp Vân Thanh càng ngày càng thấy hôm nay hắn ta cực kỳ
khác thường, nghĩ đi nghĩ lại, kinh ngạc phát hiện ra rằng hắn vẫn chưa nghỉ
ngơi từ suốt hôm qua đến giờ. Có lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn kỳ lạ như thế,
Diệp Vân Thanh lo lắng nói: “Tô nhị, dáng vẻ này của ngươi thật là khiến người
ta lo lắng.”
Lúc này Tô Hy Tuần mới hoàn hồn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm
chằm vào hắn. Diệp Vân Thanh như con ếch xanh đang bị con rắn nhìn chăm chú, khắp
người nổi da gà.
Kinh nghiệm tích lũy nhiều năm nói cho hắn biết rằng vẻ mặt
này chắc chắn không có chuyện tốt đẹp gì tiếp theo.
Thế nhưng lại ngoài dự kiến của hắn, Tô Hy Tuần nở nụ cười:
“Bộ quần áo kia nếu nàng hỏi tới thì cứ bảo là đồ mới là được, tùy nàng giữ hay
không, đừng nói có liên quan gì đến ta.”
“Đúng rồi, thế này mới giống ngươi chứ, nam tử hán đại trượng
phu mà! Chẳng phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, gì mà tới mức hồn vía lên
mây như ngươi vừa nãy.”
Tô Hy Tuần không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Vẫn còn một chuyện.”
Diệp Vân Thanh không dám đùa cợt thêm, còn tưởng là chuyện
triều chính gì, ai ngờ Tô Hy Tuần nói: “Phòng của huynh quá lộn xộn, không thích
hợp dưỡng bệnh. Để nàng qua phòng ta đi.”
Diệp Vân Thanh vô cùng xấu hổ: “Ta biết rồi, sau này sẽ thay
đổi… Nhưng nàng chuyển sang chỗ ngươi thì ngươi ở đâu?”
“Vẫn còn mấy phòng trống, ta sửa sang lại chút, chuyển bàn
ghế qua là được.”