Nỗi tuyệt vọng cùng bi thương dâng lên. Thật ra Ninh Phi biết, biết rằng Giang Ngưng Phi vẫn còn trên thế gian này. Kí ức của nàng ta để lại cho Ninh Phi, bi thương và đau khổ đều cũng để lại cho nàng. Giang Ngưng Phi yêu Từ Xán sâu đậm, vì vậy tình cảm này cũng để lại cho nàng.
Nhưng yêu thì sao chứ, đó là tình yêu của Giang Ngưng Phi. Nỗi tuyệt vọng cùng bi thương bây giờ là ảo giác, tình cảm của Giang Ngưng Phi chưa từng sinh ra trên người Ninh Phi. Ninh Phi sẽ không yêu một nam nhân vô dụng như thế này, cứ coi như đã từng yêu thì nàng cũng mạnh mẽ ép buộc chính mình đá văng đi một cách nhẫn tâm.
Với bản thân, Ninh Phi còn nhẫn tâm được, huống gì là một đoạn kí ức để lại cho nàng.
Nàng nói: "Chàng chỉ nghe những lời một phía bên công chúa, vì sao từ trước đến nay chàng không tin tưởng thiếp?"
Từ Xán đáp lại như mộng du: "Tai họa trời giáng xuống còn có thể tránh, tai họa mình tự tạo không thể tránh."
"Giang Ngưng Phi này từng làm những chuyện trời đất không dung khi nào? So với tướng quân chàng từng giết người phóng hỏa, so với công chúa từng hại biết bao cung nữ trong cung, so với một đám quản gia a hoàn ăn thịt người không chưa mẩu xương trong phủ, thiếp có đáng gì."
Ninh Phi cười lạnh lùng: "Thiếp từng nghe một câu chuyện thế này. Người thích cam thì nói cam có vị chua chua ngọt ngọt ngon miệng, còn người không thích cam thì lại bảo cam ngọt hắc, hoặc là chua ghê răng, chẳng ngon lành gì cả. Hiện giờ thì hay rồi, Từ Xán, chàng đúng là một nam tử hán, yêu ghét rõ ràng, đối với công chúa thì chàng là người yêu cam, đối với thiếp thì chàng là người ghét ăn cam. Câu tục ngữ từ thời xưa này chàng đã từng nghe chưa: 'Chỉ thấy người mới rơi lệ, nào nghe người xưa khóc'. Ngân Lâm công chúa rơi lệ chàng thấy dịu dàng đáng yêu, nếu thiếp tìm tới chàng khóc lóc than vãn thì lại là nữ nhân đanh đá gây phiền cho trượng phu. Tuy nói là người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, nhưng trước đến nay chàng đều chú ý đến chỗ đáng giận của thiếp, còn điều đáng giận của Ngân Lâm thì chàng làm như không thấy. Tính nhìn có chọn lọc của chàng quả thật đã đạt đến cảnh giới rất cao, khiến người ta không thể không khâm phục."
"Câm miệng! Nàng câm miệng! Nếu nàng dám nói tiếp, nếu dám nói tiếp..."
Từ Xán biết hắn đánh người là không đúng, muốn xin lỗi nhưng không hạ thấp tự tôn được. Má Ninh Phi đã sưng vù, có năm ngón tay hằn đỏ bên trên. Vì nàng vẫn hoa mắt chóng mặt nên cứ day nhẹ trán, cười cười, càng khiến Từ Xán khiếp sợ.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Xán chưa từng thấy Giang Ngưng Phi đối đầu gay gắt với hắn như vậy. Đây là thái độ nên có với trượng phu sao? Đây là con dâu mà cha mẹ hắn yêu thương ư? Đây là Giang Ngưng Phi mà hắn che chở mến mộ từ nhỏ?
Hắn lại bắt đầu tức giận, hậm hực chửi: "Ta thật không ngờ nàng sẽ thay đổi như ngày hôm nay, chi bằng bỏ quách nàng, đuổi ra khỏi phủ, cắt đứt quan hệ cho xong!"
Ninh Phi ngồi dưới đất, đờ người, hình như chưa kịp lấy lại tinh thần. Đầu óc vẫn mê man mất một nửa, nhưng vừa cảm thấy buồn bã vừa thấy vui mừng. Không ngờ chẳng mất chút công sức gì, qua chuyện này Từ Xán đã muốn bỏ nàng rồi.
Lúc nàng mới tới đây, vì thương cho Giang Ngưng Phi mà nàng từng quyết tâm sẽ cho Từ Xán hiểu thế nào là không kịp hối hận. Nhưng trải qua cuộc sống gần một tháng ở đây, Ninh Phi hiểu ra, sinh mạng của nàng quý giá đến vậy, cần gì phải lãng phí thời gian với loại người khốn nạn này. Đừng nói là nói chuyện cùng Từ Xán, dù chỉ đứng hít thở dưới cùng một mái hiên đã khiến nàng thấy cực kì khó chịu.
Hôm trước nàng mới xé được một tờ giấy có chữ kí của Từ Xán trong quyển sổ, định là làm giả một cái hưu thư, giờ thì hay rồi, chính Từ Xán đã có suy nghĩ này trong đầu.
Nàng dựa tường đứng dậy. Từ Xán cao hơn nàng hơn một cái đầu, lại chỉ đứng cách có một bước, thế là nàng đành ngửa mặt lên nhìn hắn: "Đã vậy thì chàng hãy viết hưu thư sớm một chút, chúng ta cũng chia đôi hai đường. Chàng và Ngân Lâm công chúa sống những ngày hòa thuận đẹp đẽ. Hai ta đoạn tuyệt quan hệ."
Từ Xán thở dài một cái: "Ta tức lên mới nói vậy thôi, nàng cần gì phải khích ta. Nàng biết thê tử bị bỏ khổ sở thế nào không? Ở chỗ nào cũng bị người ta khinh thường coi rẻ, cũng giống như chiếc giày bị người ta đi rách rồi vậy, muốn tìm một trượng phu khác là không thể. Nàng chưa nghe người ta nói câu : 'Thà lấy thê tử xấu còn hơn nạp thiếp Tây Thi tái giá' à? Ta cũng không nhẫn tâm để nàng lưu lạc chân trời bốn bể mà không có tin tức gì."
Ninh Phi không nói nên lời, thầm nhủ ta muốn bị ngươi bỏ thật đấy, ngươi tưởng hiện giờ ngươi đang làm việc thiện chắc?
Đang lúc định ra sức một phen thì bên ngoài chợt có một người hoảng hốt chạy vào, lúc nhìn lên thì chính là Cao ma ma bên người công chúa, sắc mặt trắng bệch, có vẻ kích động. Từ Xán quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt này thì biết ngay có chuyện không hay.
Hắn xoay người định đi, Ninh Phi chạy nhanh đến túm lấy ống tay áo của hắn rồi nói: "Nếu chàng còn một chút tình cảm nào với thiếp thì viết luôn hưu thư đi. Thiếp không bằng lòng chia sẻ một người đàn ông với những nữ nhân khác."
Cao ma ma đi tới, không thèm để ý đến Từ Xán và Ninh Phi đang nói chuyện, kêu to lên: "Công chúa! Bên công chúa không ổn rồi!" Bà ta kéo lấy ống tay áo bên kia của Từ Xán rồi khóc lóc: "Thái y vốn tưởng không có chuyện gì nữa, ai dè sau khi cắt cuống rốn thì công chúa mất máu rất nhiều, đến nay vẫn chưa ngừng chảy, tình thế vô cùng nguy kịch!"
Trong giây láy Ninh Phi đã suy nghĩ tới bao nhiêu ý tưởng, đang do dự không biết nên tiếp tục túm lấy Từ xán bắt hắn bỏ mình ngay lập tức, hay là buông hắn ra để hắn tới bên công chúa. Vì nghĩ vào lúc này, phụ nữ sinh nở cũng chỉ cách điện Diêm Vương một cánh cửa, có lẽ công chúa không ổn thật, vì vậy cuối cùng nàng quyết định buông tay áo cho Từ Xán đi.
Còn chuyện hưu thư thì chỉ đành để sau lại tính.
Quyết định này quả là không dễ dàng gì mới quyết được, nàng chỉ do dự trong giây lát thôi, ai ngờ Từ Xán rút con dao găm trong ngực áo, roạt một tiếng cắt đứt ống tay áo. Hắn cắt quá nhanh, lực lại mạnh, lưỡi dao xẹt qua bốn ngón tay của Ninh Phi.
Từ Xán thấy mũi dao chậm lại, lúc nhìn sang thì thấy trong tay Ninh Phi vẫn còn túm nửa ống tay áo của hắn, trên ngón tay có hẳn một đường thẳng trắng như tuyết do dao của hắn, chỉ trong nháy mắt, cái rãnh trắng do da thịt nứt ra đó đã tràn ngập máu đỏ tươi, máu ngưng thành từng giọt chảy xuống, tí tách rơi xuống nền đất.
Ban đầu Ninh Phi cũng không biết mình bị thương, trên ngón tay cũng chỉ thấy tê tê như lúc cắt ngón tay chạm thịt mà thôi, nhưng Từ Xán cứ cố ý nhìn chằm chằm vào ngón tay của nàng, mới tò mò đưa tay lên nhìn. Nhìn thấy vết dao đó, than thầm không hay rồi, nàng ủ rũ như thi trượt đại học, thi không qua cấp bốn, bị đuổi việc, lên mạng bị lag vậy.
Quả nhiên Từ xán vẫn còn chút lưu luyến với Giang Ngưng Phi, dù hắn đang tức giận nhưng vẫn không nỡ bỏ vợ, hắn nói với người bên ngoài: "Băng bó vết thương cho nhị phu nhân. Nhốt nàng trong kho củi ba ngày để tự kiểm điểm, không ai được nói chuyện với nàng ta!"
Nói xong liền bước đi không quay đầu lại.
Từ Xán đi vào phòng công chúa. Thái y và bà đỡ đang bận rộn đi quanh. Chương thái y tập trung tinh thần châm cứu cầm máu, không lâu sau, máu ngừng dần, lúc này mọi người mới thở ra nhẹ nhõm.
Trời tối rất nhanh. Từ sáng hôm qua Từ Xán đã bị trong cung gọi đi làm việc công, buổi chiều nghe tin công chúa sinh khó, từ đó tới giờ đã hơn mười tám canh giờ bận rộn không ngủ không nghỉ. Trong một ngày mà có bao nhiêu chuyện xảy ra, con chết rồi, công chúa thì nguy hiểm đến tính mạng, Ngưng Phi lại làm hắn thêm bực. Hắn thấy mệt mỏi, ngồi dựa bên cạnh công chúa, lau mồ hôi trên trán nàng. Trước mắt đều là màu đỏ của máu xẹt qua.
Vô cùng kì lạ là công chúa rõ ràng mất nhiều máu như vậy, lúc hắn vào phòng nhìn thấy, đến giờ lại không hiện lên trong đầu. Mà bây giờ đang nghĩ lại là... là những giọt máu từ bàn tay xanh xao rơi tí tách xuống đất kia...
Hắn bắt đầu do dự, nhưng nàng cũng không biết cân nhắc nặng nhẹ cơ, bên công chúa đã nguy kịch rồi mà cứ diễn vở 'Lạt mềm buộc chặt' với hắn. Miệng thì cứ nói 'hưu thư' suốt, nhưng nếu như hắn viết thật, đảm bảo đến tám phần mười là lại dùng chiêu 'một khóc hai nháo ba tự vẫn' để ép hắn rút về đây mà.
Bụng thì vẫn bực mình không giảm, nhưng cuối cùng thì lại đau lòng, đành sai người hầu mang thêm mấy cái chăn đến kho củi cho nàng.
Nghĩ một lúc, lại bảo họ chuẩn bị cho nàng cả lò sưởi.
Nghĩ thêm lúc nữa, tiếp tục gọi người hầu đến mang cái đệm da sói của hắn đi.
Không lâu sau đó, lại thêm một cái áo khoác lông cáo.
Từ Xán tỉnh táo lại, hiện giờ đã hối hận. Cơ thể nàng không khỏe đã bị hắn nhốt vào kho củi, không biết có bị nhiễm lạnh không chứ, không biết có sinh bệnh gì không? Hắn vừa ra tay mạnh như thế, không biết răng nàng có rụng không?
Nghĩ đến đây hắn lại càng khó chịu. Nhớ lại rất lâu về trước, vào đêm mới động phòng kia, Giang Ngưng Phi thở nhè nhẹ trong lòng hắn, giữa đôi môi mềm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn thấy hàm răng trắng tinh xinh xắn, thật là đáng yêu.
Còn vết thương trên tay kia nữa, sâu như vậy, chắc là sẽ để lại sẹo. Càng lâu hơn về trước, khi hắn và nàng còn nhỏ, hắn dạy nàng kéo cung bắn tên, nắm tay nàng, bàn tay ấy còn nhỏ hơn nửa bàn tay hắn.
Hối hận thì hối hận, nhưng ba ngày là ba ngày. Từ Xán quyết tâm để nàng tự kiểm điểm tất cả. Nha đầu Giang Ngưng Phi trong kí ức của hắn không giống lúc nãy. Có lẽ ba ngày sau sẽ tốt thôi.
Ninh Phi không rõ Từ Xán nhốt nàng là muốn giam cầm hay là sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi một lần ở nơi đặc biệt này.
Kho củi và Phương Phi uyển cách nhau khá xa, và cũng không gần dãy nhà ở của người hầu. Đến tối, chung quanh chỉ có tiếng gió rít, và không có hơi người. Ninh Phi ngồi trên đống củi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Đêm đông giá rét, bầu trời trong vắt không một gợn mây, chỉ có một vầng trăng tròn vành vạnh.
Ninh Phi nhớ ra, hiện giờ đã là mười bảy tháng chạp, bất giác đã qua gần một tháng.
Cửa sổ thông khí của kho củi có những song cửa bằng gỗ, cửa đã khóa ngoài. Nàng đứng dậy, không hề thấy lạnh. Nàng đi đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng trưng kia.
Gió đông đêm nay thổi mạnh, giữa những cành lá, thân cây và trong gian phòng chỉ có một mình nàng này chợt có tiếng gió rít gào, làm nàng nhớ đến chiếc tiễn rời khỏi cung tên. Cơn gió không bị ngăn cản kia sung sướng biết bao, thổi qua núi rừng, sông suối cũng không thấy cô đơn đâu nhỉ, vì không có gì có thể trói buộc được nó.
Gió đầy trời, chưa từng tranh đoạt gì với ai, vì thế nó tự do tự tại.
Không tranh đoạt, sẽ tự do.
Ánh mắt Ninh Phi nhìn xuống đất. Đợi qua canh một.
Một lúc lâu sau, có tiếng thổi đèn truyền đến khi mấy tên quản lý đi qua từng phòng một, gõ cái mõ rồi hô "Các phòng tắt đèn". Lại không lâu sau, trên con đường ngoài phủ cũng truyền đến tiếng trống canh của phu canh.
Nàng đi từ cửa sổ về chỗ cũ, nhanh chóng trèo lên đống củi.
Bản thân Ninh Phi vốn là một người giỏi leo trèo, mà Giang Ngưng Phi lại là tiểu cô nương lớn lên từ nông thôn, từng cưỡi ngựa bắn cung, từng làm việc nặng nên cơ thể linh hoạt. Trước khi chết, Giang Ngưng Phi bị đủ loại triệu chứng khi mang thai như nôn nghén... tra tấn đến mức không chịu nổi, sau này lại thêm việc sinh non nữa. May mà có thuốc thần do Diệp Vân Thanh cho nàng uống, sau khi dưỡng bệnh đến giờ thì đã khôi phục gần như hoàn toàn sự linh hoạt ngày xưa.
Ninh Phi mượn ánh sáng từ bên ngoài để nhìn rõ trần nhà, nàng leo lên cái xà nhà chính từ đống củi.
Những thanh xà nha song song với nhau tạo thành giá gỗ đỡ mái ngói. Bình thường thì mỗi năm đều phải mời người đến sửa mái nhà để phòng ngói bị lỏng rồi rơi xuống. Nàng dùng một thanh củi to, khều vào giữa những viên ngói. Ngói bị dồn về một chỗ càng ngày càng nhiều, cuối cùng có những viên không có ngói đỡ bên dưới, lỏng lẻo rồi rơi ào ào xuống đất.
Khe hở giữa dãy ngói vừa đủ để nàng chui ra. Nàng vứt cái áo lông cáo ra ngoài trước rồi mới leo lên mái nhà. Gió bên ngoài rít gào, thổi vào kho củi bên dưới, đồng thời cũng thổi vào những viên ngói trên nóc nhà phát ra tiếng.
Chung quanh đều là bóng đêm, gần đó có mấy chiếc đèn lồng trên bờ tường. Sau kho củi là chuồng ngựa, bên cạnh có một đống cỏ khô. Ninh Phi nhớ rõ chỗ để dừng chân kia, hai tay nàng bám vào mái hiên nhà, cố gắng duỗi thân xuống, cuối cùng thả tay, rơi xuống đống cỏ trong yên lặng.
***
Ở Phương Phi uyển, vẫn có người đang chờ Ninh Phi về,
Trước đêm nay, Ninh Phi bị dẫn tới Ngân Sam viên để giúp công chúa sinh nở thuận lợi. Đến đêm vẫn chưa về, hắn vui mừng độc chiếm cái giường. Nhưng đến đêm thứ hai, Diệp Vân Thanh cảm thấy có gì đó không ổn, bắt đầu từ chạng vạng, người hầu cứ đi ra đi vào, tìm chăn đệm rồi tìm lò sưởi, có mỗi Ninh Phi là mãi không thấy đâu..
Sau đó lại nghe người hầu buôn chuyện: "Từ chủ nhân đối xử với nhị phu nhân quá tốt, nhốt ở kho củi còn bắt đem cả lò sưởi đến."
"Ừ đúng. Vừa rồi ngươi không nghe à, đến bộ áo lông cáo của Thiên Y Phường mà Từ chủ nhân còn đưa đi kia kìa."
Diệp Vân Thanh nghe mà khó hiểu. Hắn ở cùng Ninh Phi nửa tháng, dần dần có một loại tình cảm mà theo lời Ninh Phi là "Cách mạng hữu nghị". Hắn hiểu ra lúc kết bạn dễ dàng nhất chính là khi khó khăn. Hắn đang muốn tận đụng đêm khuya để đi xem cuối cùng là có chuyện gì, thì chợt thấy có người đi qua tường sau, đến gần cửa sổ, nghe tiếng là Tô Hy Tuần.
Tô Hy Tuần đi vào trong phòng, thấy Diệp Vân Thanh có vẻ kì lạ. Sau khi hỏi han kĩ càng thì mới biết ngọn nguồn. Hắn ngẩn người một hồi, sau đó sờ trán Diệp Vân Thanh.
Diệp Vân Thanh lắc trái lắc phải tránh tay hắn ra, miệng nói liên mồm: "Bỏ ra, bỏ ra, làm cái gì thế?"
Tô Hy Tuần mặc kệ hắn giãy, cứ đặt tay lên trán hắn, đảm bảo chân tay, cơ thể hắn khỏe mạnh mới nói tiếp: "Ta xem huynh bị bệnh gì, thê tử nhà người ta mà huynh lại quan tâm đến vậy, không phải là có tình cảm dan díu gì đấy chứ?"
Diệp Vân Thanh nói: "Thê tử nhà người ta thì làm sao? Tiểu cô nương đó khá tốt, thật đáng tiếc, đáng tiếc..."
Tô Hy Tuần nhìn hắn, không dám tin: "Lời ta vừa nói chẳng qua là nói đùa thôi. Huynh đừng có lên giường người ta thật, nhất thiết không được để trượng phu của nàng ta phát hiện ra, rồi lãnh đủ tội gian phu dâm phụ của Hoài An quốc."
Diệp Vân Thanh ngẫm nghĩ, thấy lời nói của Tô Hy Tuần có lý. Chuyện trong nhà, người ngoài khó mà hiểu được. Người ngoài như hắn xen vào làm gì. Người ta đều thích tiết mục "Cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường", hắn xen vào còn ra thể thống gì nữa.
Tô Hy Tuần lại nói: "Huynh từng nói với chúng ta muốn tới nước phương bắc để giải quyết ân oán, vừa đi liền đi mấy tháng, nếu như huynh quên trách nhiệm của mình rồi, thì đừng trách ta ra tay độc ác. Huynh nên biết hiện giờ có không ít người trên trại đang đợi lột da huynh, róc thịt huynh đấy."
Diệp Vân Thanh nở nụ cười khổ sở: "Ngươi nói thật là đáng sợ, thật là đẫm máu. Lẽ nào không sợ ta sợ quá mà chạy trốn?"
"Được rồi, nói đùa đến đây thôi. Huynh thu dọn một chút đi, xem còn gì cần mang theo không." Tô Hy Tuần nghĩ nghĩ lại nói tiếp: ""Nói linh tinh với huynh làm ta suýt nữa quên mất đi. Mấy hôm trước trộm được vài thứ hay ho, hôm qua làm ra được mấy viên mật ong lớn, vừa hay để cho cái nữ nhân xui xẻo kia dùng, cũng coi như cảm ơn nàng ta đã cho người mà ai ai cũng hắt hủi như huynh ở lại." Hắn vừa nói vừa lấy ra một túi vải nhỏ trong bì thuốc, trên mặt có viết rõ cách dùng, cũng chỉ to bằng lòng bàn tay.
Diệp Vân Thanh vui mừng, biết người này nổi tiếng miệng ngoa, nhưng thật ra rất có năng lực. Hắn lại nghĩ xem ra hắn không còn cơ hội gặp lại Ninh Phi nữa rồi, làm phiền nàng lâu như vậy mà chẳng giúp được gì cho nàng. Lòng hắn không yên. Hắn hỏi Tô Hy Tuần xem còn cái bình nhỏ nào không, đút vào một viên thuốc đỏ Sơn Nam mà hắn chiếm làm của riêng kia, sau đó đặt vào sau gối trên giường Ninh Phi.
Viên thuốc vừa lấy ra, trong phòng đã có một mùi hương mát lạnh, Tô Hy Tuần ngạc nhiên kêu lên: "Đây là gì?"
"Là gì mà ngươi không biết sao? Lẽ nào ta nhớ nhầm rồi, đây không phải là thuốc đỏ Sơn Nam mà ngươi pha chế à?"
"Biết nên mới muốn hỏi!"
Diệp Vân Thanh nhìn hắn với vẻ mặt như "Ngươi điên rồi à?"
Tô Hy Tuần cầm lấy cái bình nhỏ mà Diệp Vân Thanh đặt dưới gối, lúc này hắn đã biến thành một kẻ keo kiệt bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước, đau đớn than vãn: "Huynh đúng là phá gia chi tử! Huynh có biết ta mất bao nhiêu công sức mới tìm ra cách tránh xung khắc giữa dược liệu với nhau để làm ra nó không? Huynh biết ta tốn bao nhiêu công mới gom góp đủ dược liệu không? Sao huynh nỡ để nó cho người ngoài?"
"Sao ngươi không hỏi xem nó từ đâu ra?"
"... Còn không phải là ăn trộm từ phủ của tên xui xẻo Từ Xã My sao? Tốt rồi tốt rồi, ta hiểu ý của huynh. Năm đó đã tặng cho hắn rồi, dù gì cũng phải giữ chút chữ tín, dùng trên người con dâu lão ta thì chúng ta cũng không coi là thất tín."
Mỗi ngày, trước khi người hầu vào phòng dọn dẹp thì Diệp Vân Thanh đều gấp gọn gàng chăn chiếu dưới gầm giường của hắn vào tủ. Giờ cũng không cần để tâm tới nữa. Ban đêm hắn ngủ cùng Ninh Phi trên giường, vì vậy hắn nhoài người vào xem có để quên cái gì trên giường không.
Mặt Tô Hy Tuần xanh lét: "Huynh lên giường với nàng ta thật? Huynh còn tính người không vậy? Trong vòng nửa năm nàng ấy không thể làm chuyện ân ái."
Mặt Diệp Vân Thanh cũng xanh: "Nhìn ta cầm thú đến vậy sao?"
Tô Hy Tuần im lặng một hồi: "Hóa ra đến giờ huynh vẫn không hiểu chính mình..."
Tuy Diệp Vân Thanh bị tên kia chọc tức điên người, nhưng vẫn đi sắp xếp đồ đạc xong xuôi. Trước khi đi chợt nhớ ra một chuyện: "Nàng từng nói với ta, muốn ta viết hưu thư cho nàng."