Nịnh Mông Tình Nhân

Chương 23




Cũng không phải chờ lâu lắm, Tiểu Phương đã phi với tốc độ cực nhanh tới đây, thật không có biện pháp mà, đương nhiên không thể Hứa Kiệt không khỏi giật mình

Ồ? Bọn họ hiện tại đang là quan hệ gì vậy?

Bất quá vẫn là hắn không dám hỏi, vội trưng ra gương mặt tươi cười: “Lão đại ta tới rồi.”

Hứa Kiệt trợn tròn mắt nhìn hắn, rõ ràng y đối với bác sĩ trong lòng vẫn có chút kháng cự.

Lâm Tiếu vội nói: “Tiểu Phương, ngươi qua xem Tiểu Kiệt trước lúc đi ngủ còn rất tốt, như thế nào bây giờ tự nhiên lại như thế này rồi hả?”

Triệu Tiểu Phương tới gần Hứa Kiệt, đây là lần đầu tiên hắn đến gần nhân vật nổi tiếng này, trước kia cùng một chỗ hợp tác có vội vàng gặp mặt qua, chỉ nhớ y có dáng người cao gầy, gương mặt trắng, tinh xảo vô cùng tú lệ, như một cây hoa thủy tiên tú lệ, Triệu Tiểu Phương từng đối với Mục Vân cười đùa: “Tiểu mỹ nhân như thế này lại đi làm vệ sĩ? Làm sao có ai cam lòng nổ súng bắn y chứ?”

Mục Vân cười nói: “Ngươi chưa biết rồi, Hứa Kiệt trông vậy thôi, nhưng là một người rất lợi hại đấy, ngươi cứ thử chọc y xem, y sẽ cho ngươi một viên đạn mà không lưu tình đâu?”

Triệu Tiểu hương lè lưỡi, hắn với y không quen biết nhau, tự nhiên đến trước mặt y đùa cợt, bảo sao y không cho hắn nếm thử mùi súng chứ.

Bất quá hôm nay chứng kiến y núp trong lòng Lâm Tiếu, một nửa bên má sưng vù lên, vẫn không ngừng theo dõi hắn, Triệu Tiểu Phương không thể không âm thầm trong long cảm thán: Mỹ nhân thì vẫn luôn là mỹ nhân, trong lúc này mà bộ dạng vẫn động lòng người, vẻ mặt đau khổ, trong mắt ướt át có chút lệ quang, thật sự làm cho người ta yêu thương mà, huống chi lại được nhìn gần như vậy, càng thấy được da thịt tinh tế trơn bóng, thật sự là một mỹ nhân.

Trách không được lão đại ái mộ tới vậy, xem như bảo bối mà nâng trong lòng.

Hứa Kiệt trong lòng không thoải mái, người nọ có phải là bác sĩ không vậy? Nào có bác sĩ như vậy, không xem xét bệnh tình, mà chỉ nhìn người, trong mắt lại phát ra quỷ dị.

Chỉ là khổ một cái y muốn nói nhưng lại nói không nên lời, đành phải nghiêng đầu qua.

Lâm Tiếu cảm thấy buồn cười, vội nói: “Tiểu Phương, như thế nào đây?”

TriệuTiểu Phương phục hồi lại tinh thần, xấu hổ nói: “Hứa Kiệt ngươi mở lớn miệng ra.”

Hứa Kiệt lắc đầu, bác sĩ này thật ngu ngốc, không thấy mặt y đều đang sưng vù lên ư, nói cũng không thể nói, làm sao mà há mồm ra được.

Tiểu Phương nghĩ một lát: “Hôm nay ngươi ăn cái gì?”

Lâm Tiếu vội nói: “Buổi tối y có ăn một hộp cam thảo đường, trước kia Sở Ưu có nói Tiểu Kiệt răng không được tốt lắm, không thể để y ăn nhiều đường.”

Triệu Tiểu Phương gật đầu: “Hứa Kiệt trước kia có phải ngươi từng bị sâu răng?”

Hứa Kiệt chần chừ nửa ngày, vừa không muốn nói, nhưng suy nghĩ mãi cũng chịu gật đầu.

Triệu Tiểu Phương cười: “Đã minh bạch, cái này thì không có biện pháp, do ăn quá nhiều đường, bệnh sâu răng phát tác, ta lấy thuốc thanh nhiệt, tiêu viêm cho ngươi uống, chịu đựng qua vài ngày là tốt rồi, sau này phải ăn ít đồ ngọt đi.”

Nghĩ nghĩ còn muốn nói: “Lão đại, chờ y lần này khỏe lên thì dẫn y đi nha khoa kiểm tra xem thế nào, bất quá như thế nào cũng không thể nhổ, tuổi đang trẻ như vậy không thể nhổ, chú ý khống chế một chút là được rồi.”

Sau đó lấy ra trong hộp đồ nghề một hộp thuốc: “Hôm nay ta tới vội, không mang theo thuốc đau răng, cái này uống 2 viên trước khi ăn, cứ cách một tiếng đồng hồ lại súc miệng bằng nước muối, nếu như ngủ thì thôi, ngày mai ta sẽ mang thuốc tới, cam đoan Hứa Kiệt qua hai ngày là khỏi.”

Lâm Tiếu gật đầu, cầm lấy thuốc: “Được rồi, ta đã nhớ kĩ, bây giờ nửa đêm rồi ngươi cũng đừng về nữa, ngủ lại ở phòng khách đi.”

Triệu Tiểu Phương ngáp lơn một tiếng, lười biếng gật đầu: “Cũng tốt, miễn cho lát nữa y lại đau tiếp. Ngươi lại nổi điên gọi ta tới nữa.”

Quay người cầm theo hòm thuốc đi ra.

Lâm Tiếu cảm thấy xấu hổ, bất quá Hứa Kiệt không có phản ứng gì, đại khái là y đang đau răng nên không chú ý tới cái gì. Chờ Triệu Tiểu Phương đi ra ngoài, Lâm Tiếu đỡ Hứa Kiệt ngồi dựa vào đầu gường, chính mình đi vào phòng bếp lấy nước cho y uống thuốc.

Hứa Kiệt nhìn trong tay hắn có mấy viên thuốc, thập phần lo lắng chần chừ.

Lâm Tiếu biết rõ y không chịu uống thuốc, nhưng nhìn y đau như vậy, lại không thể dung túng y được: “Tiểu Kiệt ngoan ngoãn uống thuốc đi, uống vào sẽ không đau nữa.”

Hứa Kiệt nhíu mày, quay người vào vách tường ngủ.

Lâm Tiếu đành phải ngồi lên giường, đem y ôm vào ***g ngực, khuyên nhủ, hống nửa ngày, y mới chịu đem thuốc uống hết.

Lâm Tiếu như trút được gánh nặng, ôm y nằm trên giường, kéo mền đắp cho cả hai, Hứa Kiệt chịu đựng đau, im lặng rúc vào ngực hắn, Lâm Tiếu thương y, một mực nói lời ngon ngọt dụ dỗ y, cùng y thức cả đêm, giống như cái đêm y từng bị trọng thương rất lâu trước kia, Lâm Tiếu cũng ở bên giường y, chăm sóc cho y như vậy…

Hắn nói hắn một năm ở Hà Lan chứng kiến hoa tulip nở khắp nơi trên núi vô cùng đẹp đẽ, sau chiến tranh thế giới thứ hai, người Hà Lan đã dùng hoa Tulip để làm thực phẩm… hắn lại nói ở Tây Ban Nha đã chứng kiến các kỵ sĩ ở đấu trường cao quý thật sự rất dũng mãnh… Hắn lại nói tới Luân Đôn xứ sở sương mù, buổi sáng đi uống cafe, đọc sách … Hắn nói hết tất cả những việc mà hắn đã trải qua, nói về những nơi tuyệt đẹp mà hắn không có dịp tới, nói về những ngôi nhà gỗ lớn, ở các ngã tư đường đều tràn ngập một màu hoa đẹp lung linh, thật muốn mỗi năm sống ở đó hai tháng…

Hứa Kiệt im lặng lắng nghe, mặc dù có những lúc đau không thể nhịn được sẽ nắm chặt lấy tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn như cũ ôn nhu kể chuyên, đêm nay ánh trăng chiếu sáng cả đêm.

__