Nịnh Mông Tình Nhân

Chương 19




Đợi Lâm Tiếu tắm rửa đi ra, lại nhìn thấy Hứa Kiệt ngồi ở bàn chậm rãi ăn từng món mà hắn nấu, ăn rất chậm, lại không lãng phí một chút nào, ăn từng miếng cẩn thận, lúc nhìn thấy hắn đi ra liền cười nói: “Tuy hình thức mấy món này nhìn thực khó coi, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.”

Lâm Tiếu lập tức cảm động muốn chết, cuối cùng cũng đã hiểu được cảm giác khi nhìn thấy nụ cười khuynh thành của y a… bây giờ chỉ cảm thấy rất tốt, một bữa cơm như vậy không đáng là gì, chứng kiến nụ cười không chút lo phiền của Hứa Kiệt trong lòng cảm thấy vô cùng đáng giá.

Chính mình cũng ngồi xuống nếm thử. Ồh! Thật sự cũng không tệ lắm, mặc dù có điểm chủ quan, nhưng mà cũng không mặn hay nhạt quá, hương vị rất vừa, sườn kho cũng rất được, mùi hương rất thơm, xem ra loại nghệ thuật nấu nướng này cũng không khó quá nha, lần thứ nhất làm được như vậy cũng coi như là một thành tích đáng để kiêu ngạo rồi.

Vì vậy hắn cùng Hứa Kiệt đem hết tất cả các món ăn ấy ăn sạch sẽ, sau đấy cùng nhau ra sa lông màu trắng cực lớn kia ngồi nghỉ ngơi, thực thoải mái mà, quả nhiên lúc trước nhất thời cao hứng bỏ tiền ra mua nó cũng không tính là lãng phí, ít nhất rất thoải mái, lại có thể chứa được hai đại nam nhân này, Hứa Kiệt tuy rằng gương mặt nhỏ nhưng thân hình lại rất cân đối, vóc dáng cũng tầm 1m80. Bất quá, Lâm Tiếu đột nhiên nghĩ tới Hứa Kiệt eo nhỏ như vậy nếu ôm lấy không biết có bao nhiêu thoải mái, chỉ nghĩ như vậy mà đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy chân tay, nhưng mà cũng chỉ có thế chà chà xát xát hai tay, sau đấy vội vàng dời chuyển sự chú ý:

“ Tiểu Kiệt ngươi có thể tới đây ở không?”

“Ừm”. Hứa Kiệt miễn cưỡng phát âm ra một ừ đơn giản, tựa như con mèo lười biếng ăn no không muốn động đậy, nói chuyện hay hoạt động gì đó đều cố hết sức hạn chế.

“Sở Ưu gần đây mới xác nhận mở một công ty nghiên cứu khoa học kỹ thuật, đang bận rộn muốn chết, Tiểu Úc đi theo Lỗi Lạc, cũng không ở nhà, ngươi hiện tại trở về cũng không có người chơi đùa, dù sao bây giờ hắn cũng không cần đến vệ sỹ. Không bằng tới đây ở có thể thuận tiện chơi cũng mấy khẩu súng của ta…”

Nghe Lâm Tiếu nói như vậy, kỳ thật Hứa Kiệt nếu ở một mình sẽ vô cùng tịch mịch, buồn chán.

Hứa Kiệt bị câu nói cuối cùng kia của hắn hấp dẫn, ồ, thật sự không tệ, mỗi lần đến đây đều vội vàng xem, vẫn chưa đã nghiền, ở lại đây vẫn là tốt nhất, có thể có thời gian đem những vật kia từng chút từng chút một tháo ra nghiên cứu, nhất định đó sẽ là niềm vui vô cùng thú vị, thật sự là có lực hấp dẫn nha.

Dù sao Hứa Kiệt cảm thấy ở chỗ này vẫn là thoải mái nhất.

Vì vậy cũng không cần chần chừ suy nghĩ liền đáp ứng.

Ngày thứ hai, Lâm Tiếu liền sai người đến Sở gia lấy đồ đạc của Hứa Kiệt, đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này đã cố ý dặn dò lái xe phải cử 9 chiếc xe qua chở, bằng không thì khẳng định không thể đủ.

Không nghĩ tới Sở Ưu tự mình đưa đồ đến đây, nhân tiện tới thăm, Hứa Kiệt đã ăn xong cơm trưa lai chạy xuống mật thất nghịch mấy đồ vật kia, Lâm Tiếu một mình ngồi trong thư phòng đọc tài liệu báo cáo, trước kia còn từng phàn nàn Sở Ưu rời bỏ hắc bang đi quản lý công ty, xí nghiệp, bây giờ hắn còn bị Sở Ưu lôi kéo theo, rốt cuộc lại đi quản lý mấy công ty này, làm cho công ty ngày càng phát triển mở rộng rất lớn, Lâm Tiếu cũng không cố chấp, thấy phương pháp quản lý của Sở Ưu không tồi lập tức tham khảo, hiệu quả đúng là rất tốt. Có đôi khi Lâm Tiếu suy nghĩ, có phải lúc trước Sở Ưu hoạt động trong hắc bang là đang luyện tập? Cứ như vậy thong dong, nhẹ nhàng linh hoạt tất cả, mọi người đi nửa vòng tròn rồi lại về tòa nhà An thị phục vụ cho giám đốc, thật sự khiến người khác hâm mộ, hắn trước kia từng theo Sở Ưu bước chân vào hắc đạo, như thế nào hôm nay lại cảm thấy lưu luyến, ràng buộc, bây giờ lại rời khỏi sự nghiệp hắc bang đã từng vang danh lừng lẫy, một phương ngập tràn khí thế.

Chính là nhiều lúc nhớ tới không khỏi cảm thấy quãng thời gian ấy cũng thật tốt, như thế nào trước kia hắn đều một mực đi theo sau lưng Sở Ưu, giống như kiểu cứ đi theo con đường Sở Ưu đi thì ở đấy ắt có hi vọng, thật sự tất cả mọi mặt vẫn đều đang thua kém hắn.

Sở Ưu đã là khách quen của Lâm gia rồi, cho nên lúc tới cũng không cần thông báo, chính mình tiến tới phòng khách im ắng, sau đó liền một mạch thẳng tới thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, cũng không chờ bên trong trả lời liền một mạch đẩy cửa bước vào, vừa vào liền nhìn thấy Lâm Tiếu một mình chôn người trong đống văn kiện tài liệu gì đấy, mở miệng nói: “Bận rộn tới vậy ư?”

Lâm Tiếu viết xong chữ cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, cau mày: “Ngươi tới đây làm gì?”’

“Ha ha ha, đây là thái độ gì vậy?”

Sở Ưu nhẹ nhàng cười, tự động đi về phía tủ mở cửa lấy một chai rượu ban-đi rót vàoly, sau đó ngồi xuống ghế sa lông.

“Nếu là Tiểu Kiệt tới, có phải ngươi liền lập tức buông tài liệu đứng lên cười hỏi hắn có chuyện gì không, làm sao thấy ta liền trưng ra vẻ mặt lãnh đạm như vậy chứ? Tiểu Ảnh ngươi đối đãi với người khác cũng có sự phân biệt đối xử không hề nhỏ đi.”

Lâm Tiếu ngả lưng vào thành ghế nói: “Ngươi nói năng bậy bạ gì vậy? Ta đối với ngươi đã đủ khách khí lắm rồi, ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi tới đây là có việc gì, ta không tin ngươi rảnh rỗi nhàm chán lại chạy tới chỗ của ta uống rượu.”

Sở Ưu vẫn bày ra bộ dạng tính tình không hề nóng nảy, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Ta nghe thấy có người nói Tiểu Kiệt chuẩn bị tới đây ở cùng ngươi, cho nên vội vàng mang đồ của y sang đây, thuận tiện tới xem y như thế nào, cũng nhân tiện tới tặng ngươi một món quà.”

Lâm Tiếu không biết nên khóc hay nên cười: “Ở chung? Ngươi lại nghe thấy lời nhảm nhí bịa đặt rồi, rõ ràng y chỉ ở nhờ chỗ ta thôi, ta còn không biết chuyện này có phải là chuyện tốt không đây.”

Kỳ thật lời nói này cũng không phải là than vãn, khổ sở, ẩn lại nó lại có vẻ thê lương.

Nhưng cũng chỉ có Sở Ưu mới dám nói như thế, trên đời này cũng chỉ có hắn mới hiểu chuyện. Lâm Tiếu cũng không rõ ràng, đến cùng là Sở Ưu đối với hắn như thế nào nữa, năm đó bất quá đối với hắn là tình địch, về sau quan hệ mở rộng hơn, cả hai xem nhau là huynh đệ, trong lòng chôn dấu tình cảm nhiều năm như vậy lại duy nhất chỉ có mình hắn biết, thế giới này thật sự rối loạn hết, rõ ràng hai người luôn bất đồng với nhau không thể ở cùng nhau, cũng không thể thích mà cũng không thể ghét nhau. Bất quá nói tới mới nhớ, Sở Ưu thật sự là người nhìn thấu tình cảm tâm tư người khác.

Sở Ưu cẩn thận dò xét Lâm Tiếu, lại cũng không đành lòng trêu đùa hắn, vội vàng cười nói: “Lễ vật này khẳng định hợp tâm ý ngươi”

Nói xong lấy ra một cái hộp màu phấn hồng nhỏ, Lâm Tiếu nghi hoặc trở mình đứng lên, hỏi hắn: “Đây là thứ quỷ quái gì vậy?”

Sở Ưu chỉ cười không nói.

Lâm Tiếu nghi hoặc mở ra, mắt trơn to. Dầu bôi trơn K-I!

Sở Ưu nhìn hắn có ý muốn nổi đóa, liền vội vàng giải thích: “Không bảo ngươi phải dùng ngay a, ta kỳ thật chỉ muốn nhắc nhở ngươi, có cơ hội thì phải chớp lấy, ngàn vạn lần đừng để sau này phải hối hận.”

Đều là người thông minh Lâm Tiếu tự nhiên liền hiểu ra vấn đề, Sở Ưu kể ra cũng có lòng tốt, nhưng mà sự tình làm sao có thể dễ dàng như vậy chứ.

Tiện tay đem đồ vật kia ném vào trong ngăn kéo, Lâm Tiếu vòng vo chuyển chủ đề: “Ngươi không muốn đi nhìn xem Tiểu Kiệt đang làm gì ư? Ta mang ngươi đi.”

Sở Ưu thở dài, gật đầu đi theo hắn ra ngoài.

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bước ra phòng khách vẫn không khỏi giật mình… toàn bộ phòng khách đều là rương hòm, chứa đồ vật của Hứa Kiệt, thật là phô trương mà.

Cười thở dài: “Ngươi cũng thật lợi hại, nhìn những thứ này xem, có khi nào người ta cho rằng tất cả những thứ này đều là phục vụ vị hoàng đế nào chăng.”

Sở Ưu nhịn không được cười nói: “Không có biện pháp, ta cũng đã quen rồi, dù sao cũng không phải là không mua nổi, cứ mặc kệ chiều theo y đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.”

Lâm Tiếu cũng chỉ nói vậy, cũng không nghĩ chuyện này là quan trọng, sau đó liền phân phó người tới sửa sang lại phòng khách, rồi cùng Sở Ưu xuống dưới tìm Hứa Kiệt.

__