Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 2: Cảm giác lạ




À thì ra đây là người mà đưa quyển sách cho Kỳ đây mà, Trái Đất tròn thật. Kỳ ngỡ người. Hoàng Nam ngồi trong lớp cùng với Tường Quân - cũng là 1 thiếu gia của tập đoàn ASB lớn thứ nhì của nước, 2 chàng trai ngồi chéo chân, phong thái khoan thai lướt lướt chiếc Ip7, bên ngoài thì nhốn nháo, nữ sinh đang ùa về phòng 12A1 và ngắm nghía 2 chàng thiếu gia khét tiếng. Chả có đứa con gái nào mà không ham muốn có được 1 trong 2 vị thiếu gia, có Nhi ý chứ, nhưng Kỳ thì không. (ủa,=.=)

*7h*

Cô chủ nhiệm vào ổn định lớp và xếp chổ ngồi. Thật không thể tin được rằng cô xếp Kỳ và Nam ngồi chung, Nhi và Quân ngồi chung. Nhi và Kỳ tròn mắt trước sự sắp xếp của cô chủ nhiệm, hầu hết nữ sinh trong lớp đều không đồng ý, phản đối nhiệt tình nhưng ý giáo viên là ý trời, đâu thể nào cãi lại được.

*vào chỗ ngồi mới*

Nam vốn lạnh lùng, cộng thêm sự nhát gan của Kỳ thành ra chả ai bắt chuyện với ai! = =, ngược lại, dưới kia Nhi với Quân cười nói vui vẻ như hợp "girl" ý:)))

*Giờ ra chơi*

tùng... tùng... tùng...

"Kỳ à, căntin không" - Nhi hào hởi chạy lên chổ Kỳ "Vũ thiếu gia mời đấy"

"Ừm cũng được" - Kỳ nhẹ nhàng xếp tập sách đang học dỡ rồi đứng dậy

"Bà rủ Nam đi" - Nhi nói thì thầm vào tai Kỳ

"Thôi, rủ làm gì?" - Kỳ từ chối

"Nam, đi căntin không?" - Quân đi lại chỗ Nam hỏi

"Thôi đi đi" - Nam từ chối ngắn gọn

Thế là 3 người xuống căn tin với bao ánh mắt nhìn ngó của nữ sinh. Quân củng chẳng thua kém gì Nam, nên hầu như đi đến đâu mọi ánh mắt đều dán chặt vào Quân. Ai cũng ngưỡng mộ và cả ganh tị với Nhi và Kỳ vì được đi chung với Vũ thiếu gia đấy =))) Sau khoảng 20' trà trộn ở cantin, cả 3 người lên lớp. Ở lớp vẫn tướng bắt chéo chân lướt ip7 của Nam, hành lang vẫn đông nghẹt nữ sinh =.= (thật sự thu hút đến vậy sao?). Vào tiết học, Kỳ lấy sách vở, Nam cũng thế. Bỗng cây viết của Nam rơi dưới chân Kỳ

"Này, nhặt giùm cây viết" - Nam vừa nói vừa nhìn lên bảng

Kỳ im lặng cúi xuống nhặt và đưa Nam

"Không biết cám ơn à?" - Kỳ bắt lỗi

"Coi như trả ơn" - mặt Nam không có chút biểu cảm trả lời

"Ờ vậy hết nợ rồi nhé" - Kỳ trả lời nhanh gọn, khóe môi cô cong lên.

Cả ngôi trường yên ắng chỉ có tiếng thầy cô giảng dạy. Ngày đầu tiên đi học cũng không khác gì mấy như lớp 11, chỉ có điều Kỳ ngồi cùng bàn với 1 người con trai "không bình thường":)))

Tùng tùng tùng...

Ra về, Kỳ nhanh chóng soạn cặp vở, Nam cũng thế, và ra về. Hằng ngày đều lặp lại như thế, cả 2 người không nói không rằng cho đến 1 ngày, vài cảm giác lạ chen lấn vào suy nghĩ của Kỳ.

Như mọi thường đi học về, sau khi ăn tối và làm bài tập chuẩn bị cho thời khóa biểu ngày mai, thì Kỳ giở cuốn tiểu thuyết ra đọc, mua rất nhiều có hơn 10 cuốn nhưng chỉ có vài ba cuốn là Kỳ đọc hết dù là mua chúng gần 1 năm, huống chi cuốn tiểu thuyết "Xe hoa chờ đón em" Kỳ mua cách đây 4 tháng mà đọc đã xong. Với tay lên lấy sách, vô tình lấy ngay cuốn sách đó, cầm sách nhìn nhìn ngắm ngắm bỗng cảm giác của 4 tháng trước lại ùa về. Kỳ lại nhớ đến Nam, Kỳ nhớ đến bàn tay thon thả có chút gân nổi lên đưa sách cho Kỳ, Kỳ nhớ giọng nói ấy, Kỳ nhớ nụ cười tạm biệt, vô thức môi Kỳ cong lên, bất động độ chừng 15s, Kỳ giật mình "cái quái gì thế, sao lại nhớ cái tên đấy chứ" Kỳ trách thân, vội vàng lại ghế sofa và đọc sách. Ầy, hành động vậy thôi chứ "ai đó" cứ loáng thoáng chập chờn trong suy nghĩ của Kỳ, khiến cô không thể nào chú tâm vào sách.

Sáng hôm sau đến lớp, ánh mắt của cô nhìn Nam rất khác, haizzz, lẽ nàoooo... "không thể, không thể" Kỳ trấn an liếc mắt qua chỗ khác. Cả buổi học Kỳ không thể chú tâm vào lời giáo viên giảng, lâu lâu cứ liếc mắt qua Nam nhìn đôi tay đang viết. Ngày nào cũng thế, lặp đi lặp lại. Hôm nay, cũng là một ngày bình thường, 4 người Ninh Kỳ, Hoàng Nam, Tường Quân và Khả Nhi chuẩn vào nhà của Nhi để học nhóm để ôn thi HKI.

"Chiều nay mấy giờ vậy Nhi" - Kỳ quay xuống hỏi

"7h nha" - Nhi đáp

"Ơ chết, tôi không có xe cơ mà -.- " - Kỳ hơi hốt hoảng nhìn Nhi

"Này Nam, chiều 7h qua nhà tớ nhá, sẵn tiện đón Kỳ giúp tớ luôn nha" - Nhi ngẩn người nhìn Nam ở bàn trên rồi nói

"Cái gì???" - Câu nói của Nhi khiến Kỳ ngỡ ngàng...