Cạch...
Cửa phòng mở ra, người đàn ông đó dìu Ninh Hân Nghiên vào trong rồi đưa chân đá vào cửa, chiếc cửa theo đó đóng vào, khoá cửa. Đặt Ninh Hân Nghiên nằm xuống giường, trên chiếc drap trắng tóc cô bung xoã, nước da trắng ngần đã ửng đỏ vì rượu, cô còn khó chịu vô cùng liên tục đưa tay lên nới lỏng chiếc áo len cổ lọ màu đỏ, miệng không ngừng thốt lên.
"Nóng quá, khó chịu quá."
Người đàn ông đó tiến sát lại chiếc giường, từ trên nhìn xuống cô gái nằm trên giường. Tuyệt mĩ. Ninh Hân Nghiên như một nữ yêu tinh quyến rũ, không ngừng dụ hoặc ông ta. Nước da ấy, đôi môi nhỏ ấy thật biết khiêu khích người khác. Vì khó chịu trong người Ninh Hân Nghiên không ngừng nới lỏng chiếc áo, nhưmg cô không ngờ rằng nó đã trở nên xộc xệch còn làm lộ ra dây áo ngực màu nude, đôi gò bồng đào đầy đặn của cô nhấp nhô theo nhịp hô hấp có phần nhanh của Ninh Hân Nghiên, đôi chân dài không ngừng chà sát vào nhau. Tất cả mọi hành động của cô đều là đang khêu gợi, thôi thúc người đàn ông đó phạm tội.
"Nóng..."
Khương Điềm dường như chẳng thể kiềm chế bản thân được nữa. Ông ta khom người xuống thấp đè lên Ninh Hân Nghiên, mê đắm ngắm nhìn cô yêu tinh dưới thân. Cúi đầu ngửi lấy mùi thơm quyến rũ từ cơ thể cô, đưa bàn tay thô thiển lên kéo chiếc áo len vướng víu kia sang một bên, đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của Ninh Hân Nghiên.
"Khó chịu sao? Để tôi giúp em."
Khương Điềm vội vàng cởi áo khoác ngoài của Ninh Hân Nghiên, tiếp theo là đến chiếc áo len màu đỏ. Nhưng khi ông ta chỉ vừa kéo chiếc áo lên cao một chút thì Ninh Hân Nghiên đã nhanh tay bắt lấy ông ta, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông phía trên. Tuy là mơ màng nhưng cô vẫn nhận ra người đó, chẳng phải là sản xuất Khương sao? Sao cô và ông ta ở cùng một chỗ vậy? Hơn nữa sao ông ta lại nằm đè lên người cô? Chẳng lẽ ông ta...
"Sắp xong rồi, sẽ mau hết khó chịu ngay thôi.", Khương Điềm nghĩ Ninh Hân Nghiên nửa mê nửa tỉnh nên chẳng để tâm, tiếp tục hành động dơ bẩn của mình. Đôi mắt ông ta trở nên chứa đầy dục vọng khi dưới lớp áo len đó chính là chiếc bụng phẳng lì trắng nõn của Ninh Hân Nghiên.
"Sản xuất Khương ông làm gì vậy?", Ninh Hân Nghiên sợ hãi đưa tay với ý định kéo áo che lại nhưng lại bị ông ta ngăn lại.
"Đừng sợ."
Chết tiệt, sao cô lại trở nên như vậy? Trong người cô như có lửa đốt vậy, nóng bức đến khó chịu, tay chân thì chẳng còn chút sức lực nào. Không lẽ cô đã bị người ta chơi thuốc sao? Không, cô không thể để ông ta làm chuyện bậy bạ với cô. Thân thể này không thể bị vấy bẩn. Nhưng dù gào thét đến thế nào cô cũng chẳng thể ngăn lại hành động của Khương Điềm. Làm ơn, hãy có ai đến giúp cô đi.
Ninh Hân Nghiên cố tình nắm lấy tay ông ta, Khương Điềm nghĩ cô đã đồng ý chuyện ông ta đang làm. Nhưng không, cô co một chân lên đạp thẳng vào chiếc bụng to của ông ta. Khương Điềm bất ngờ bị cô phản công, nhất thời không thể phòng bị ngã lăn sang một bên. Ninh Hân Nghiên cố gắng chồm dậy, khi cô nghĩ mình sắp thoát được rồi, cô đã đứng lên khỏi giường được rồi thì đột nhiên có ai đó nắm lấy tóc cô giật ngược lại. Đau đớn vô cùng, cô ngã nằm lại xuống giường.
"Con khốn này dám chơi tao."
Khương Điềm tức giận vô cùng dùng lực nhấn cô xuống giường khoá cô lại, trừng mắt thét lên rồi giơ tay lên giáng một bạt tai vào mặt Ninh Hân Nghiên. Cú tát mạnh cộng với tác dụng của thuốc, cô choáng váng, đầu óc quay cuồng cuối cùng chịu không nổi nên đã ngất đi. Trước khi ngất đi, cô còn lẩm bẩm gì đó trong miệng, giọng nói vô cùng đau đớn, khẩn thiết.
"Trạch Dương, cứu em... Trạch Dương..."
Khương Điềm nhếch miệng, còn gọi tên Tổng giám đốc đó sao? Lần trước tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa đó đấm ông ta mấy phát làm ông ta cả tháng không khỏi, còn định tố cáo ông ta giở trò với Ninh Hân Nghiên trước mặt mọi người. Mối thù đó ông ta còn để bụng, nếu không chiếm được Ninh Hân Nghiên, không làm Âu Trạch Dương tức điên lên thì ông ta không nguôi giận được. Ninh Hân Nghiên à Ninh Hân Nghiên, cho dù cô có la hét, kêu cứu đến mức nào cũng không có ai có thể giúp đỡ được cô đâu. Yên tâm, tôi sẽ phục vụ cô thật tốt đêm nay...
Nói rồi Khương Điềm cúi đầu xuống, khi ông ta định chiếm lấy đôi môi nhỏ của Ninh Hân Nghiên thì rầm... Chiếc cửa phòng bị ai đó đạp mạnh văng ra, Khương Điềm giật mình xoay đầu lại nhìn. Chưa kịp nhìn gì thì đã bị người đó kéo áo lôi ra khỏi người Ninh Hân Nghiên, đấm ông ta một cãi rõ đau vào mặt khiến ông ta choáng váng ngã lăn xuống đất. Không dừng lại ở đó người đó còn bước nhanh đến đạp vào người ông ta, điên cuồng trút giận. Hắn đạp mạnh đến nỗi Khương Điềm phun cả máu ra ngoài, đau đớn gào lên xin tha mạng.
"Làm ơn, tha cho tôi, tha cho tôi..."
Âu Trạch Dương kéo Khương Điềm đứng thẳng dậy, gương mặt đằng đằng sát khí như muốn giết chết ông ta ngay tại đây, tức giận gầm lên.
"Lão già này ông không còn muốn sống nữa phải không?"
Rồi hắn ép ông ta vào tường, đấm thêm mấy phát vào mặt ông ta.
"Khốn nạn, dám động đến cô ấy."
Rồi hắn đấm vào bụng Khương Điềm.
"Ông coi lời nói của tôi là trò chơi sao? Tôi đã từng nói gì? Nếu còn dám giở trò với Ninh Hân Nghiên thì đừng trách tôi."
Âu Trạch Dương hai tay nắm lấy cổ áo Khương Điềm, hắn đưa mắt nhìn Ninh Hân Nghiên nằm bất tỉnh trên giường, quần áo xộc xệch đôi chỗ còn hở hang khiến hắn như muốn tức điên lên hơn nữa. Dám động đến người của Âu Trạch Dương hắn, để xem lá gan người đó lớn đến cỡ nào? Rồi hắn ném mạnh ông ta xuống đất, giơ một chân đạp vào người ông ta rồi đá một cái, Khương Điềm lăn long lóc ra đến cửa phòng, cả thân bầm tím, gương mặt đầy máu nằm vật vã ở đấy thật đáng đời.
"Tần Phi.", Âu Trạch Dương lạnh lùng gọi.
Tần Phi từ bên ngoài đi vào, nhìn Khương Điềm nằm đấy anh cúi đầu một cái rồi ngẩng mặt nhìn Âu Trạch Dương. Hắn phẩy tay, Tần Phi liền hiểu ý lôi Khương Điềm ra ngoài xử lý rồi đóng lại cửa, trả lại không gian cho Âu Trạch Dương.
Âu Trạch Dương từ từ đi đến bên cạnh chiếc giường, hắn ngồi xuống cạnh Ninh Hân Nghiên, đau xót nhìn cô gái của mình thành ra thế này. Hắn cúi người đỡ cô ngồi dậy. Ninh Hân Nghiên như cảm nhận được hơi thở quen thuộc liền he hé mở mắt. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô mới yên lòng mệt mỏi tựa vào lòng hắn, khẽ lên tiếng.
"Thật may quá, anh đến rồi."
Âu Trạch Dương ôm lấy cô, bàn to đưa lên nhẹ nhàng xoa lấy đầu cô, đau lòng khôn nguôi. Nếu hắn đến trễ một chút, chỉ một chút nữa thôi, hắn thật không nghĩ đến tên Khương Điềm ấy sẽ giở trò gì với cô. Nếu Ninh Hân Nghiên xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn sẽ phải ân hận, không thể tha thứ cho bản thân mình.
Ninh Hân Nghiên cảm nhận được sự ấm áp của Âu Trạch Dương, nhất thời xúc động khóc oà lên. Tủi thân, sợ hãi và bất lực, cô không thể chống trả khi có người đàn ông khác định làm nhục mình. Chút nữa thôi cô đã không thể giữ thân thể trong sạch này cho hắn rồi. Ninh Hân Nghiên choàng tay ôm chặt lấy Âu Trạch Dương, uất ức dùi đầu vào lòng hắn khóc nấc lên từng hồi.
"Không sao rồi, không sao rồi, có tôi ở đây.", Âu Trạch Dương an ủi, tay vỗ từng nhịp lên chiếc lưng nhỏ của cô, để mặc cho cô khóc. Có lẽ trong lúc này cô chỉ cần khóc thôi, khóc để giải toả những gì cô đã chịu đựng trong khoảng thời gian khủng khiếp vừa rồi.
"Tôi đưa em về."
Âu Trạch Dương buông Ninh Hân Nghiên ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên đôi má cô. Choàng tay ôm cô vào lòng, hắn đỡ Ninh Hân Nghiên đứng dậy. Nhưng có vẻ vì tác dụng của thuốc nên tay chân cô bủn rủn không có sức, vừa đứng lên liền ngã lại ra phía sau, còn kéo cả Âu Trạch Dương ngã theo đè lên người cô, ngay lúc này gương mặt hai người đang rất gần nhau, trán tì trán, đôi môi cũng gần như chạm vào nhau rồi. Âu Trạch Dương nhất thời chìm sâu vào đôi mắt long lanh của Ninh Hân Nghiên. Thân thể dưới người hắn mềm mại, lại vì tác dụng của thuốc nên gương mặt đỏ ửng hồng trông vô cùng kiều diễm, quần áo lại còn xộc xệch khiến hắn dù không muốn nhưng vẫn phải thấy làn da trắng nõn dưới lớp áo len bị kéo lệch sang một bên, gần đó là đôi gò bồng đào không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở của cô. Ninh Hân Nghiên bây giờ là đang dụ dỗ hắn.
Âu Trạch Dương lắc đầu một cái như để bản thân tỉnh táo lại, hắn chống tay lên giường chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên Ninh Hân Nghiên giơ tay lên choàng qua cổ hắn, thu tay ngược lại làm Âu Trạch Dương bất ngờ, gương mặt vì hành động của cô càng cúi xuống thấp hơn, một lần nữa tiếp xúc gần với gương mặt xinh đẹp của cô. Ninh Hân Nghiên chớp mắt nhìn hắn rồi bạo dạn nâng cao đầu hôn lấy đôi môi mỏng của hắn. Những lần trước đều do hắn dẫn dắt cô, lần này là do cô chủ động nên nụ hôn còn vụng về nhưng cũng đủ làm Âu Trạch Dương rung động.
"Ưm...khó chịu..."
Ninh Hân Nghiên rời khỏi đôi môi hắn, gương mặt nhăn nhó khó chịu làm nũng trước mặt Âu Trạch Dương, người cô đang nóng dần lên như bị lửa đốt, thật sự muốn hắn giúp cô thoát khỏi sự khó chịu này.
"Ninh Hân Nghiên...", Âu Trạch Dương biết Ninh Hân Nghiên bị người ta chơi thuốc, hắn đang cố gắng kiềm chế lại bản thân rồi gầm lên tên cô. Ninh Hân Nghiên là đang bị tác dụng của thuốc trở nên mơ mơ màng màng, cô là đang không biết bản thân dụ dỗ người khác như thế nào.
"Trạch Dương, giúp em."
Ninh Hân Nghiên khó chịu cục cựa người, cơ thể của cô vô tình ma sát với cơ thể của người phía trên, thân mật động chạm. Cô tự dưng cười một cái, nụ cười kiều diễm đến lạ, Ninh Hân Nghiên một lần nữa nâng đầu hôn chụt một cái vào môi Âu Trạch Dương.
Hì hì... cô dứt ra cười một cái.
Chụt... cô lại hôn hắn...
Âu Trạch Dương bị Ninh Hân Nghiên làm cho khó chịu vô cùng, thật không đủ thoả mãn hắn. Hắn phải hướng dẫn cho cô mới được. Nghĩ vậy hắn cúi đầu phủ lấy môi cô, mạnh mẽ chiếm lấy, nóng bỏng và mãnh liệt. Ninh Hân Nghiên ngoan ngoãn đáp trả, hai tay choàng qua cổ hắn, mê man vào nụ hôn sâu này. Lợi dụng Ninh Hân Nghiên mở miệng nhằm tìm chút không khí, Âu Trạch Dương nhanh chóng đưa chiếc lưỡi của mình cậy hàm răng trắng đều của cô tiến vào bên trong khoang miệng, mạnh mẽ càn quét.
"Hân Nghiên, em có muốn tiếp tục không?", Âu Trạch Dương đôi mắt đầy dục vọng nhìn cô, giọng cũng trở nên khàn đặc. Chợt nhớ đến lọ thuốc tránh thai của cô, hắn đột nhiên hỏi. Hắn không muốn cô phải hối hận, chỉ vì tác dụng của thuốc mà làm điều bản thân không muốn.
Ninh Hân Nghiên mơ màng nhìn Âu Trạch Dương, cô cũng nhớ lại khoảnh khắc hắn phát hiện lọ thuốc ấy rồi lạnh lùng bỏ đi. Trong đôi mắt của cô chợt hiện lên sự đắn đo nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là đôi mắt đầy tình yêu đối với người đàn ông phía trên. Ninh Hân Nghiên đưa hai bàn tay lên, run run cởi từng chiếc cúc áo trên áo sơmi màu đen của Âu Trạch Dương, vụng về hành động, đôi lúc bàn tay nhỏ của cô vô tình chạm vào da thịt của hắn cũng đủ làm hắn dâng lên khao khát bản năng của người đàn ông. Chiếc áo nhanh chóng được cởi ra, Ninh Hân Nghiên nâng đầu hôn nhẹ lên vòm ngực rắn chắn của hắn. Từng hàng động nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích của Ninh Hân Nghiên, Âu Trạch Dương dường như chẳng thể kiềm chế bản thân được nữa, hắn cúi đầu hôn lấy môi cô, bàn tay to chẳng còn an phận bắt đầu di chuyển trên từng tấc da thịt của cô, từ từ dò xét.
Chiếc áo len màu đỏ bị Âu Trạch Dương ném sang một bên, cả chiếc váy dài cũng cùng chung số phận. Ninh Hân Nghiên bây giờ như một nàng tiên xinh đẹp dần nở rộ dưới thân Âu Trạch Dương. Trên người cô chỉ còn chiếc áo ngực và chiếc quần lót màu nude dẫn dụ hắn hành động. Âu Trạch Dương vô cùng chướng mắt, đưa bàn tay to nhanh chóng cởi phăng những thứ còn cản trở trên người cô. Trong chớp mắt đôi gò bồng đào đẫy đà xuất hiện trước mắt hắn, hang động bí mật kia cũng dần dần hé lộ.
Ninh Hân Nghiên ngượng ngùng xoay mặt sang một bên, gương mặt đã đỏ ửng. Âu Trạch Dương nhìn cô như thế, dù đã mấy lần thân mật cùng hắn nhưng cô vẫn là chưa quen. Âu Trạch Dương đưa tay xoay mặt cô lại, đau lòng nhìn dấu bàn tay của tên Khương Điềm trên gò má cô, đưa tay vuốt ve.
"Còn đau không?", hắn hỏi.
Ninh Hân Nghiên lắc đầu.
Âu Trạch Dương cúi xuống hôn lên trán Ninh Hân Nghiên, sau đó đến chiếc mũi cao rồi đến gò má đã sưng đỏ vì cái tát trời giáng kia, cuối cùng dừng lại trên đôi môi nhỏ của cô.
"Sẽ hơi đau, chịu khó một chút nhưng rồi sẽ qua nhanh thôi.", Âu Trạch Dương ánh mắt tối sầm, dường như hắn chuẩn bị hành động.
Ninh Hân Nghiên ngượng ngùng gật đầu.
"Đau quá thì báu vào người tôi."
Ninh Hân Nghiên gật đầu, từ từ giang đôi chân thon dài ra quặp vào thắt lưng Âu Trạch Dương, sẵn sàng đón nhận hắn. Âu Trạch Dương hôn Ninh Hân Nghiên nhằm để cô phân tâm, sau đó thúc người về phía trước một cái, vật to lớn của hắn theo đó tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Ninh Hân Nghiên bất ngờ mở to mắt, hay tay ôm chặt lấy cổ hắn, la lên.
"Aaaaa", cô vẫn là chưa quen.
Âu Trạch Dương biết Ninh Hân Nghiên đau liền hạ nhịp độ xuống, từ từ giúp cô tập quen. Sự nhẹ nhàng nhưng vô cùng kìm nén của hắn làm cô đau lòng. Hắn sợ cô đau nên vẫn phải nhẫn nhịn, chẳng phải là quá cực khổ cho hắn sao. Nghĩ vậy Ninh Hân Nghiên liền nâng cao phần dưới thân, dịu dàng nói khẽ bên tai Âu Trạch Dương.
"Nhanh một chút, em khó chịu rồi..."
Âu Trạch Dương nghe được câu nói này của cô, như một lối mở, hắn động thân mạnh mẽ chiếm lấy cô. Từng cái ra vào đầy mạnh mẽ của Âu Trạch Dương khiến Ninh Hân Nghiên tuy đau nhưng lại thấy dễ chịu vô cùng. Không kìm được, Ninh Hân Nghiên rên lên một tiếng, thật là kiều diễm và mê hoặc người khác.
"Ưm.... Trạch Dương....ưm..."
Âu Trạch Dương nghe tiếng Ninh Hân Nghiên bên tai, nhất thời dừng lại, đôi mắt đục ngầu nhìn cô, hỏi.
"Em vừa nói gì?", cô gọi tên hắn?
"Trạch Dương, em...", Ninh Hân Nghiên mơ màng đáp lời. Tự dưng hắn dừng lại khiến cô thấy có chút thiếu thiếu gì đó.
"Gọi lại tên tôi lần nữa.", Âu Trạch Dương hắn lâu rồi không được nghe cô gọi tên hắn một cách tình cảm như thế.
"Trạch Dương...em khó chịu quá.... Trạch Dương...", Ninh Hân Nghiên chau mày, không ngừng gọi tên hắn.
Âu Trạch Dương hắn không nghe nhầm, cô là tên gọi tên hắn. Cảm xúc vỡ oà, hắn không tự chủ liên tục động thân chiếm lấy Ninh Hân Nghiên, người hắn đã nhung nhớ biết bao lâu nay...
Khi cả hai đều mệt lả đi, Âu Trạch Dương yêu thương nhìn cô gái trong lòng đã ngất đi lúc nào không hay, đau xót nhìn những vết hôn còn sưng đỏ trên cơ thể cô do hắn để lại. Ôm cô vào lòng, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán đã thấm đẫm mồ hôi của Ninh Hân Nghiên, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Ninh Hân Nghiên dường như cảm nhận được điều đó, cô nhích người thêm một chút nhằm nằm sâu vào trong vòm ngực rắn chắc của hắn, tham lam hít lấy mùi thơm dễ chịu rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trước đó cô cũng không quên thì thầm một câu khiến Âu Trạch Dương không khỏi bất ngờ và rung động.
"Âu Trạch Dương, em yêu anh."
....