Vưu Thục Ly ngồi ở một chiếc bàn trong sảnh nhà hàng, trên bàn chỉ có một ly nước lọc, lâu lâu cô lại ngước nhìn về phía cửa ra vào, hình như là đang đợi một ai đó.
Reng...reng...
Vưu Thục Ly cầm điện thoại lên nghe.
"Alo, Thục Ly.", người ở đầu dây bên kia mau chóng lên tiếng.
"Tuệ Mẫn, em đến chưa?", Vưu Thục Ly đưa bàn tay còn lại lên mơn trớn ly thuỷ tinh trước mặt, hỏi.
"Xin lỗi nha Thục Ly, nhà em có việc gấp nên không thể đến được. Chúng ta hẹn hôm khác có được không?", Tuệ Mẫn trong điện thoại giọng buồn hẳn, chắc chắc đang rất ngại vì đã lỡ hẹn với Vưu Thục Ly.
"Không sao em cứ làm đi, chị còn ở đến cuối tuần lận, chúng ta gặp nhau sau cũng được."
Rồi Vưu Thục Ly cúp máy, thở dài nhìn chiếc ghế trống trước mặt. Tuệ Mẫn là em họ của Vưu Thục Ly. Vừa rồi có họ hàng xa ở quê gọi điện báo chuẩn bị có buổi tiệc lớn theo thông lệ của gia đình, 10 năm mới có một lần. Vì vậy cả ba mẹ và Vưu Thục Ly đều dành khoảng thời gian là một tuần để về tham dự. Tuy từ đời ông nội cô đã rời quê lên thành phố lập nghiệp nhưng bấy nhiêu lâu nay vẫn giữ quy tắc của gia đình, hơn nữa lâu rồi gia đình cô vẫn chưa về quê, xem như là về thăm họ hàng luôn vậy. Tuệ Mẫn học rất giỏi, tất nhiên có thể ở lại thành phố hoặc ra nước ngoài làm việc. Nhưng với lòng yêu quê hương, muốn cống hiến cho quê hương nên cô em họ này đã quyết định trở về đây lập nghiệp. Kỳ này về cô rất háo hức được gặp Tuệ Mẫn, nhưng không ngờ hôm nay đành phải lỡ hẹn.
Vưu Thục Ly nghĩ ăn một mình thì chán lắm, thôi thì cô đi về tìm cái gì đó ăn tạm cũng được. Đứng lên cầm túi xách hướng ra cửa đi đến, vẻ mặt buồn của cô khiến mọi người xung quanh chú ý, họ cứ nghĩ cô vừa mới bị thất tình xong, thật là tội nghiệp.
"Con dâu tương lai?"
Vưu Thục Ly nghe ai đó gọi bốn chữ "con dâu tương lai" mà giật cả mình, như bị nói trúng tim đen vậy. Câu nói và giọng nói này quen lắm, hình như cô đã gặp ở đâu rồi. Xoay lưng lại nhằm tìm người ấy, cuối cùng cô cũng thấy người vừa cất lời ấy. Hơn nữa người đó còn đang vẫy vẫy gọi cô lại, vẻ mặt rạng rỡ, nụ cười vô cùng vui vẻ, phấn khởi. Vưu Thục Ly đắn đo một chút rồi tiến lại gần chiếc bàn của người đó, cúi đầu chào hỏi.
"Bác gái, chào bác."
La Tú Ảnh vui mừng bắt lấy tay Vưu Thục Ly kéo cô ngồi xuống phần ghế bên cạnh, vô cùng bất ngờ khi gặp lại cô ở đây.
"Con dâu tương lai, không ngờ gặp lại con ở đây.", La Tú Ảnh cười tươi.
"Dạ con cũng không ngờ gặp lại bác ở đây ạ.", Vưu Thục Ly ngượng ngùng cúi đầu, bốn chữ "con dâu tương lai" này làm cô xấu hổ, mặt đỏ cả lên. Cả các khách trong nhà hàng vừa rồi còn buồn thay cho cô mà bây giờ nghe La Tú Ảnh nói như thế, họ còn mừng thay cho cô kìa. Thì ra có mẹ chồng tương lai tuyệt vời và yêu thương con dâu như thế.
"Con đi công tác sao?"
"Dạ không, gia đình con về quê thăm họ hàng ạ."
"Thì ra đây là quê của con. Uầy...", La Tú Ảnh làm ra vẻ mặt có chút kì lạ, hình như suy nghĩ có, mà thích thú cũng có, rất khó để hiểu bà đang nghĩ gì.
"Bác gái sao thế ạ?", Vưu Thục Ly quan tâm hỏi thăm.
"Không sao, à con dâu tương lai, bác muốn nhờ con một việc có được không?", La Tú Ảnh tự dưng mở lời nhờ Vưu Thục Ly, nhưng sau đó lại quay mặt sang chỗ khác khẽ cười thầm một cái.
"Bác gái cứ nói đi ạ."
"Thật ra bác đang có hẹn với bạn ở đây, chút nữa người đó sẽ đến. Khi nãy Chấn Minh đưa bác đến đây lại để quên áo khoác, con có thể đem áo đưa cho nó giúp bác được không?"
"Sao ạ?", cô không nghe nhầm chứ? Trương Chấn Minh cũng về đây cùng mẹ hắn sao? Lại còn mang áo đến tận chỗ hắn?
"Không sao, nếu con bận thì lát bác đem sang cho nó cũng được. Chỉ sợ trời trở lạnh nó bị cảm thì không hay.", La Tú Ảnh làm vẻ mặt buồn, tuy miệng không ép buộc cô nhưng ẩn sâu trong lời nói đó chính là không muốn cô từ chối.
"Dạ được, con sẽ đem sang cho anh ấy.", Vưu Thục Ly gật đầu. Dù sao cô cũng đang rảnh, giúp hắn một chút cũng không sao.
"Được, cảm ơn con nhé, con dâu tương lai.", La Tú Ảnh vui thấy rõ, đưa chiếc áo măng tô sang cho Vưu Thục Ly. Sau khi thấy cô rời đi, bà ngã lưng ra sau, ánh mắt loé lên tia mong chờ. Trương Chấn Minh à Trương Chấn Minh, mẹ đã biết tại sao con nhất quyết đến đây rồi. Thôi thì mẹ giúp con một chút, còn phần còn lại tự thân mà vận động đi nhé. Vưu Thục Ly là một người con gái tốt, bà đã chấm cô rồi. Bốn chữ "con dâu tương lai" này chắc chắn chỉ thuộc về một mình cô mà thôi. Nâng ly rượu vang trong tay, La Tú Ảnh không giấu đi sự vui mừng liền uống cạn cả ly rượu đỏ sóng sánh...
Khách sạn Royal, lầu 7...
Vưu Thục Ly theo lời La Tú Ảnh đi đến khách sạn Royal, bấm thang máy lên tầng 7, số phòng mà bà nói với cô là 7007, đứng giữa ngã ba nhìn chỉ dẫn, vậy là cô phải rẽ bên tay trái rồi. Cầm chiếc áo khoác măng tô trên tay, cô từng bước đi đến, nhưng khi gần đến nơi một cảnh tượng đập vào mắt cô. Trước mắt cô là một đôi nam nữ. Người nam thì đứng trước cửa phòng, hai tay đút túi quần, đôi mắt lạnh lùng nhưng cũng có sự chán ghét nhìn người nữ. Còn người nữ thì không ngừng ra vẻ quyến rũ, ăn nói nhỏ nhẹ, thì thầm như muốn dụ dỗ người khác. Khi cô nghĩ tất cả chỉ dừng lại ở việc trò chuyện thì đột nhiên cô thấy người nữ đó tự nhiên lao đến ôm chầm lấy người nam, áp đôi môi mọng quyến rũ của cô ta vào đôi môi mỏng của người nam, day dưa quấn quýt. Vưu Thục Ly thấy cảnh tượng này, lòng khó chịu vô cùng, đôi mắt cũng trở nên sắc bén, lạnh lùng, bàn tay cô siết chặt lại thành nắm đấm, thở hắt ra một hơi, cô quyết định xoay người bỏ đi.
"Vưu Thục Ly."
Có người gọi tên cô. Nhưng cô lại chẳng thèm quan tâm, càng nghe người đó gọi cô càng đi nhanh hơn.
"Em còn đi nữa chắc chắn sẽ không thể rời khỏi khách sạn này đâu.", người đó đe doạ.
Vưu Thục Ly dừng chân, thở dài một tiếng rồi xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng dừng trên đôi nam nữ ấy, chướng mắt vô cùng.
"Lại đây.", người đó nói.
Vưu Thục Ly vẫn đứng yên ở đấy không nhúc nhích.
"Tôi nói em lại đây", thật cứng đầu mà, hắn nghĩ.
Vưu Thục Ly chau mày đi đến gần người đó, càng đến gần cô mới nhận ra được người nữ đó là ai. Là cô ta sao? Lòng cô càng buồn bực hơn cả, trong đôi mắt cũng không giấu đi sự chán ghét.
"Thì ra là cô Vưu."
Hạ Tịnh Phi đứng đối diện ôm chầm lấy cánh tay Trương Chấn Minh, áp sát cơ thể đẫy đà của cô ta vào người hắn, giọng nói có ý chế giễu, thách thức người khác. Cô ta không ngờ lại gặp Vưu Thục Ly ở đây. Lần trước bị Vưu Thục Ly chơi một vố cô ta còn chưa kịp trả đũa, xem ra hôm nay có người tự đến nộp mạng rồi.
"Chào cô Hạ.", Vưu Thục Ly thấp giọng.
"Cô Vưu sao lại đến đây? Có việc gì sao?", Hạ Tịnh Phi càng nói càng cố tình đung đưa cơ thể chà sát vào người Trương Chấn Minh. Cô ta dư sức nhận ra giữa Trương Chấn Minh và Vưu Thục Ly có mối quan hệ, nếu không lần đó hắn đã không cứu Vưu Thục Ly một mạng rồi. Vậy cũng tốt, nhìn vẻ mặt khó coi của cô khi thấy Hạ Tịnh Phi cô quấn quýt tình cảm với Trương Chấn Minh, đây cũng coi như là một sự trả đũa thầm lặng rồi, không cần hung khí cũng có thể tổn thương được cô.
"Anh để quên áo khoác ở chỗ mẹ anh, bà nhờ tôi đưa đến cho anh.", Vưu Thục Ly chẳng buồn nhìn đến Hạ Tịnh Phi đang cố tình trêu tức ở đằng kia. Cô ngước mắt nhìn hắn đồng thời nâng tay lên cao, đưa chiếc áo khoác cho hắn.
"Cảm ơn.", Trương Chấn Minh đưa tay nhận lấy. Nhưng khi cầm lấy chiếc áo khoác, hắn cô tình đưa tay luồn xuống dưới nắm lấy tay cô siết chặt làm cô không thể thoát được. Vưu Thục Ly trừng mắt nhìn hắn, phải một lúc sau hắn mới buông tay cô ra.
"Thì ra chỉ là người đưa đồ giùm thôi sao? Nếu xong việc rồi thì cô có thể về, chúng tôi cần có không gian riêng, đúng không Chấn Minh?", Hạ Tịnh Phi mặt dầy nhếch môi thách thức cùng chế giễu. Tưởng Vưu Thục Ly hay ho lắm, cuối cùng chỉ là người đi đưa đồ giùm, không đáng để cô bận tâm. Hạ Tịnh Phi đưa tay lên vẽ mấy vòng lên ngực Trương Chấn Minh, cố tỏ ra mình thật quyến rũ, dụ hoặc người khác. Vẻ mặt dâm đãng của cô ta khiến Vưu Thục Ly cảm thấy buồn nôn.
Vốn dĩ cảnh tượng khi nãy làm cô buồn bực không muốn vướng vào chi cho phiền phức, chỉ muốn đưa áo thật nhanh rồi rời đi, không ngờ lại còn gặp đến chuyện này làm Vưu Thục Ly cô không thể nhẫn nhịn được. Thái độ phách lối, ăn nói không suy nghĩ thách thức người khác của Hạ Tịnh Phi làm cô thấy tức giận vô cùng, nhưng đấu với cô ta không nên bộc lộ cảm xúc của mình, nếu không người thua cuộc sẽ là cô. Chẳng phải Hạ Tịnh Phi muốn chọc cho cô giận, phát điên hay sao? Được, vậy thì cô sẽ chơi trò "gậy ông đập lưng ông", để xem người phát điên và phải rời khỏi đây trước sẽ là ai?
"Vậy thì cô đã hiểu lầm rồi, tôi không chỉ là người đưa đồ giùm, tôi còn là bạn gái của Trương Chấn Minh, còn là con dâu tương lai của nhà họ Trương nữa cơ.", Vưu Thục Ly cố tình nhấn mạnh sáu chữ "bạn gái" và "con dâu tương lai" cho Hạ Tịnh Phi nghe. Không dừng lại ở đó, cô còn không ngần ngại đưa tay ôm lấy cánh tay rắn chắc còn lại của Trương Chấn Minh, âu yếm dựa sát vào người hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười hạnh phúc.
"Phải không anh?"
Trương Chấn Minh biết chắc chắn Vưu Thục Ly sẽ phản đòn, nhưng hắn không nghĩ cô sẽ dùng hắn để làm công cụ. Hắn hiểu rõ tính Vưu Thục Ly mà, được, nếu cô muốn hắn sẽ phối hợp cùng cô. Hắn cũng muốn tham gia "phim giả tình thật" này xem sao.
Trương Chấn Minh nhìn cô, cười, nụ cười vô cùng gian tà và có âm mưu, cả Vưu Thục Ly cũng nhận thấy được điều đó. Anh hãy đợi đó Trương Chấn Minh, tôi còn chưa giải quyết anh chuyện lúc nãy với cô ta vậy mà anh còn có thái độ không đứng đắn này với tôi. Đợi cô ta đi xem tôi sẽ xử anh như thế nào.
"Cho nên là cô Hạ, phiền cô bỏ tay cô ra khỏi người đàn ông của tôi...", vừa nói Vưu Thục Ly vừa đưa tay lên hất bàn tay còn đang đặt trên ngực Trương Chấn Minh của Hạ Tịnh Phi, sau đó cố tình đưa mặt của mình vào gần chỗ để tay lúc nãy của cô ta hít một cái. Sau đó cô thu người lại, đưa bàn tay lên quạt vài cái trước mũi, mặt nhăn nhó khó chịu.
"Vì anh ấy rất sợ dơ. Người anh ấy mà động trúng rác thối, anh ấy sẽ rất khó chịu...", hạ tay xuống, Vưu Thục Ly nhếch môi cười. Bây giờ tình thế đã đổi ngược hoàn toàn, người chiếm thế chủ động và có phần thách thức, khiêu chiến đối phương chính là cô, Vưu Thục Ly...