Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 68: Họp báo phim (1)




Buổi họp báo phim...

Hôm nay là họp báo phim thông báo bộ phim "Gia tộc kim cương" chuẩn bị khởi quay, dàn diễn viên trong phim cũng có mặt đầy đủ, ai ai đều cười vui như tết, ánh sáng lấp loé từ máy ảnh của nhà báo không ngừng chớp nháy liên tục. "Gia tộc kim cương" là một dự án lớn, dàn diễn viên đều là những cái tên hot nhất trong giới showbiz hiện nay, vừa có dàn diễn viên chất lượng vừa có nhà tài trợ phía sau là Hoa Thế, nhiều người dự đoán rằng đây sẽ là bộ phim ăn khách và được mong đợi nhất trong thời gian sắp tới.

Phòng trang điểm...

Sầm Uyển Đồng cùng trợ lý đang ngồi bên trong, thợ trang điểm đang nhanh tay cố gắng hoàn thành nốt phần cuối cùng. Chỉ còn nửa tiếng nửa thôi buổi họp báo sẽ chính thức bắt đầu, nếu không nhanh sẽ không kịp đâu.

Cốc...cốc...

"Vào đi."

Ninh Hân Nghiên mở cửa bước vào, trên tay là một chiếc vali cầm tay nhỏ, mỉm cười chào Sầm Uyển Đồng.

"Cô Sầm, chào cô. Tôi đem trang sức đến cho cô."

Đúng lúc này cửa phòng một lần nữa mở ra, một cô gái khác bước vào. Cô gái này dáng người mảnh khảnh, gương mặt khả ái, làn da trắng ngần, cô đang mặc trên người một chiếc đầm ống đuôi cá màu vàng nhũ từ tốn bước vào, trên môi không giấu đi nụ cười rạng rỡ nhưng lại mang chút giả tạo, lấy lòng.

"Chị Uyển Đồng, hôm nay chị rất xinh đẹp."

Cô gái ấy bước ngang qua Ninh Hân Nghiên, một lời chào lịch sự cũng không có, trực tiếp đi đến chỗ Sầm Uyển Đồng, giọng không khỏi tán thưởng, khen ngợi.

"Quá khen rồi.", Sầm Uyển Đồng nhìn vào gương. Chiếc gương trên tường phản chiếu rõ ràng hình ảnh của người phía sau. Sầm Uyển Đồng cười thầm trong bụng. Nhìn bộ dạng này của cô gái đó, cô cũng biết là đang cố lấy lòng cô rồi. Cô còn nhớ trước khi nhận vai này, người ban đầu được đề cử chính là cô gái ấy. Cô cũng không thể quên ngày cô ấy biết mình bị đẩy xuống tuyến thứ chính đã tức giận, la lối thế nào. Nhưng khi biết Sầm Uyển Đồng cô nhận vai liền thay đổi 180 độ, ngày ngày vui vẻ bắt chuyện như không có gì xảy ra. Cô chắc chắn cô gái này đã biết thân phận của cô là gì nên mới hạ mình lấy lòng cô như thế. Hạ Tịnh Phi là người như thế nào, cô còn không biết sao.

Ninh Hân Nghiên bước lên một bước, cẩn thận đặt chiếc vali nhỏ lên bàn, nhìn Hạ Tịnh Phi rồi từ tốn mở lời.

"Cô Hạ, trang sức của cô tôi đã đem đến. Tôi giúp cô đeo lên."

Hạ Tịnh Phi gật đầu ngồi xuống ghế bên cạnh Sầm Uyển Đồng, đưa tay vén mái tóc dài sang một bên chờ đợi Ninh Hân Nghiên. Ninh Hân Nghiên cẩn thận mở vali ra, bên trong có hai chiếc hộp. Cô cầm lấy chiếc hộp màu xanh dương lên, mở ra, đeo găng tay vào cầm sợi dây chuyền chuẩn bị đeo lên cho Hạ Tịnh Phi. Nhưng khi đưa đến trước mắt cô diễn viên trẻ này lại bị cô ấy mạnh tay bắt lấy, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền. Chỉ trong vài giây sắc mặt liền thay đổi. Hạ Tịnh Phi trừng mắt, cao giọng hỏi.

"Sợi dây chuyền thế này cũng đeo lên cho tôi được hay sao?"

Ninh Hân Nghiên khó hiểu hỏi lại Hạ Tịnh Phi.

"Cô Hạ, có vấn đề gì sao?"

"Cô mở to mắt ra mà nhìn sợi dây chuyền đi. Bị vướng sợi vải trên đó, nếu tôi đeo vào đám nhà báo kia chụp được lại viết tin bậy bạ ảnh hưởng danh tiếng của tôi, cô có chịu trách nhiệm nổi không?"

Ninh Hân Nghiên thu tay lại tỉ mỉ quan sát lại sợi dây chuyền. Đúng rồi, có một sợi vải vướng trên sợi dây chuyền. Ninh Hân Nghiên đặt sợi dây xuống, lấy một cây nhíp ra thận trọng lấy sợi vải đó ra, kiểm tra lại một lần nữa rồi mới đeo lên cho Hạ Tịnh Phi.

"Cô Hạ, xin lỗi, là do tấm vải lót của chiếc hộp. Tôi đã lấy ra rồi, cô yên tâm.", Ninh Hân Nghiên khẽ cúi đầu nhận lỗi.

Chỉ vài giây sau, sợi dây chuyền đã nằm yên vị trên chiếc cổ cao của Hạ Tịnh Phi. Cô ta vui vẻ ngắm nhìn bản thân trước gương, vẻ mặt đầy tự hào với nhan sắc trời sinh khó ai có được. Không hổ danh là DNJ, trang sức thật sự tinh tế và đẹp đẽ vô cùng, không những thế còn có thể tôn lên vẻ đẹp của người đeo mà ít nhãn hàng nào có thể làm được.

"Cô Hạ, nhân viên hậu trường đã sắp xếp cho cô phỏng vấn và chụp hình trước, cô có thể ra được rồi.", trợ lý Hạ Tịnh Phi chạy vào thông báo.

"Được."

Rồi Hạ Tịnh Phi đứng lên, chào tạm biệt Sầm Uyển Đồng rồi bước đi thẳng. Nhưng đến cửa ra vào, cô ta cũng không quên dừng chân đứng lại, đôi mắt hướng thẳng về hộp trang sức còn lại. Đó là hộp màu đỏ dành cho Sầm Uyển Đồng. Ở phía trước Ninh Hân Nghiên đang chuẩn bị đeo lên cho Sầm Uyển Đồng. Chiếc hộp mở ra, Hạ Tịnh Phi hoàn toàn choáng ngợp với mẫu dây chuyền đó. Sang trọng, cầu kỳ và đắt giá. Cô ta vô thức đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ rồi siết chặt tay. Sợi dây chuyền Hạ Tịnh Phi đang đeo chẳng bằng một phần của sợi dây chuyền của Sầm Uyển Đồng, nó hoàn toàn nổi bật, nếu đứng cạnh cô ta sẽ bị lu mờ mất. Nở nụ cười đắng, đáng lẽ cô mới là người được đeo nó, nhưng chỉ vì gia thế không tốt bằng đành ngậm ngùi chấp nhận...

Sầm Uyển Đồng đưa mắt nhìn sợi dây chuyền trong hộp, chau mày không hài lòng nhìn Ninh Hân Nghiên, hỏi.

"Tại sao lại là mẫu này?"

"Cô Sầm, đây là mẫu dành cho buổi họp báo ngày hôm nay. Có vấn đề gì sao?", Ninh Hân Nghiên lo lắng hỏi.

"Tôi không muốn đeo cái này. Mẫu số 8, tôi muốn đeo nó.", Sầm Uyển Đồng không đồng ý, lạnh lùng ra lệnh.

"Cô Sầm, theo dự định cô sẽ đeo mẫu này trong ngày họp báo. Còn mẫu số 8 sẽ dành cho buổi mừng công. Hơn nữa chúng tôi vẫn chưa hoàn thành xong mẫu ấy...", Ninh Hân Nghiên nhẹ nhàng giải thích. Từng mẫu trang sức trong dự án đều thực hiện theo kế hoạch, cô không dám lơ là hay sơ suất. Mẫu số 8 là quan trọng nhất, là linh hồn của bộ phim, lại nằm ở phân cảnh cuối cùng. Khi thảo luận công việc cả hai bên đã nhất trí để dành mẫu số 8 cho giai đoạn quan trọng nhất. Chính vì thế phía DNJ vẫn đang ngày đêm cố gắng hoàn thành thật tốt cho kịp tiến độ, để đến lúc nó xuất hiện sẽ trở thành điểm nhấn và là tiêu điểm cho bộ phim cũng như là Sầm Uyển Đồng.

"Các người làm ăn thế sao? Tôi đã nói gì? Tất cả đều theo ý của tôi. Tôi yêu cầu phải hoàn thành xong các mẫu trang sức trước khi bộ phim khởi quay. Nhưng nay cô lại nói chưa xong. Cô Ninh, là cô không hiểu ý tôi hay là cô cố tình không để lời nói của tôi vào tai?", Sầm Uyển Đồng tức giận đứng dậy cao giọng, không những thế còn đưa tay hất chiếc hộp đựng sợi dây chuyền sang một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Hân Nghiên. Cô vốn không thích việc Ninh Hân Nghiên cứ xuất hiện bên cạnh Âu Trạch Dương, đến hôm nay về vấn đề công việc cũng không thể hoàn thành tốt được. Ninh Hân Nghiên rốt cuộc đang ỷ vào Âu Trạch Dương nên không thèm đếm xỉa đến lời nói của Sầm Uyển Đồng cô sao?

"Cô Sầm, cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đang thực hiện đúng theo kế hoạch mà thôi. Vì mẫu số 8 rất quan trọng nên chúng tôi phải hết sức cẩn trọng trong việc thực hiện. Mong cô...", Ninh Hân Nghiên vội giải thích nhưng được nửa chừng thì lại bị Sầm Uyển Đồng cắt ngang.

"Cô nói thế tức muốn ám chỉ tôi phách lối không đọc kĩ kế hoạch phải không?", Sầm Uyển Đồng tiến lên một bước, thấp giọng hỏi.

"Cũng có thể nói như vậy."

Đột nhiên có một giọng nói vang lên làm Ninh Hân Nghiên và Sầm Uyển Đồng đều giật mình quay đầu lại nhìn. Ở cửa xuất hiện hình ảnh một già một trẻ cùng nhau bước vào phòng trang điểm. Âu Trạch Dương trong bộ vest màu xanh đen dịu dàng đỡ Thái lão phu nhân đi từng bước một vào trong, đôi mắt lạnh lùng quét qua cô gái ở phía đối diện nhưng nhanh chóng thu lại, cẩn trọng dìu Thái lão phu nhân ngồi xuống ghế, đôi mắt nheo lại nhìn hộp trang sức bị hất sang một bên trên bàn trang điểm, tâm tình trở nên không vui chút nào.

"Bà nội...", Sầm Uyển Đồng nhìn thấy Thái lão phu nhân liền chột dạ, miệng ấp úng không nói nên lời, vẻ mặt sợ đến nỗi như cắt không còn giọt máu nào. Thái lão phu nhân nói vậy có lẽ đã nghe được cuộc nói chuyện giữa họ nãy giờ.

"Tiểu Nghiên, đem sợi dây chuyền lại đây.", Thái lão phu nhân chẳng để tâm đến Sầm Uyển Đồng, đưa tay chỉ chỉ chiếc hộp đỏ trên bàn rồi nói.

Ninh Hân Nghiên vâng lời cầm lấy đưa đến cho Thái lão phu nhân. Ngay lúc này cô và Âu Trạch Dương gần nhau hơn lúc nào hết. Từ ngày hắn phát hiện cô dùng thuốc tránh thai đến giờ cô và hắn chưa gặp lại nhau lần nào, nghe bác Lâm nói hắn còn chuyển sang ở chung cư vì không muốn nhìn thấy cô. Lâu ngày không gặp, đến khi gặp lại trái tim cô chợt đau thắt. Cô rất nhớ hắn, cũng đau đớn không ít khi hắn bỏ đi. Hôm nay gặp lại hắn lại lạnh lùng như chẳng hề trông thấy cô, xem cô như vô hình. Ánh mắt đầy dịu dàng trước kia của hắn đâu mất rồi? Cô thật sự muốn thấy nó, sự lạnh lùng vô cảm này, trái tim cô không thể chịu đựng được. Lén nhìn Âu Trạch Dương, Ninh Hân Nghiên chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể lẳng lặng ầm thầm nhìn trộm mà thôi. Từ bao giờ giữa cô và hắn lại có khoảng cách lớn đến thế này? Có phải là do chính cô tạo ra hay không?

"Mẫu dây chuyền này rất đẹp, rất tinh tế. Nhưng muốn tôn lên được vẻ đẹp vốn có của nó thì phải chọn đúng người đeo, có như vậy mới phô diễn được hết tất cả. Không phải ai cũng có thể nhìn thấy và cảm nhận đâu.", Thái lão phu nhân nói lời ẩn ý, đôi mắt sắc sảo liếc nhìn Sầm Uyển Đồng đang đứng sợ hãi run cả người ở đằng kia.

"Trạch Dương, con nghĩ xem. Chủ đề phim là trang sức, thử hỏi diễn viên chính không đeo trang sức thì còn ý nghĩa gì nữa? Dù đó là người không thích hợp nhưng suy cho cùng cũng nên mượn chút ít vẻ đẹp của nó để kéo lấy hình ảnh của người đó...", Thái lão phu nhân cầm chiếc hộp dây chuyền trên tay, chầm rãi nói. Dây chuyền này rất đẹp, nhưng nó không phù hợp với Sầm Uyển Đồng. Dù không muốn thế nào chăng nữa nhưng đây cũng là một dự án của DNJ, bà cũng không muốn nhìn nó bị phá hỏng.

Sầm Uyển Đồng đã hiểu ý của Thái lão phu nhân. Cô chầm chậm bước đến cầm lấy hộp dây chuyền trên tay Thái lão phu nhân, gượng cười nói.

"Bà nội nói rất đúng."

Nhưng chỉ vài giây sau đó, Sầm Uyển Đồng nhận ra điều không ổn giữa Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương. Dù còn đang ngượng ngùng vì lời nói đầy ẩn ý của Thái lão phu nhân nhưng cô đã sớm nghĩ ra một cách khác. Có Thái lão phu nhân chống lưng thì tốt sao? Ninh Hân Nghiên, tôi sẽ xem cô còn phách lối, kiêu căng được bao lâu.

"Để tôi giúp cô.", Ninh Hân Nghiên tiến một bước ngỏ lời.

"Không cần đâu.", Sầm Uyển Đồng mỉm cười sau đó đánh mắt sang Âu Trạch Dương đang đứng cạnh Thái lão phu nhân, nhẹ nhàng mở lời.

"Trạch Dương, anh có thể giúp em đeo dây chuyền được không?"

Câu nói của Sầm Uyển Đồng như một cây búa bổ thẳng vào tai của Ninh Hân Nghiên khiến cô đau nhứt vô cùng. Đưa mắt nhìn sang Âu Trạch Dương, cô đang đợi câu trả lời từ hắn. Trái tim cô lúc này như không còn nghe lời nữa, nó không ngừng âm ỉ mong rằng hắn sẽ từ chối, lo lắng cùng hồi hộp.

Nhưng ngoài sự dự đoán, Âu Trạch Dương cất bước lại gần Sầm Uyển Đồng, cầm lấy chiếc hộp đó đặt xuống bàn, cẩn thận cầm sợi dây chuyền lên, nhẹ nhàng vén tóc Sầm Uyển Đồng sang một bên rồi đeo sợi dây chuyền lên cổ cô. Mọi cử chỉ đều nhẹ nhàng, dịu dàng làm Sầm Uyển Đồng xao xuyến, cô quay người lại hạnh phúc nhìn hắn hỏi.

"Anh Trạch Dương, em đeo có đẹp không?"

"Rất đẹp."

Âu Trạch Dương hắn trả lời. Câu trả lời tưởng chừng như chẳng có gì của hắn lại sắc bén như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Ninh Hân Nghiên. Từ trước đến giờ ngoài cô ra, hắn chưa từng có hành động thân mật với người con gái nào. Nhưng bây giờ lại khác, không những thế nó còn thể hiện rõ ràng trước mắt cô. Đau đớn và hụt hẫng, cô không thể chịu được nữa, cố tình quay lưng đi giả vờ dọn dẹp mọi thứ để tránh đi cảnh tượng ấy. Nhưng dù có tránh thế nào, giả vờ vô tâm đến đâu thì nó cũng đã vô thức hằn vào trái tim cô, như một vòng lẩn quẩn, cô không ngừng nghĩ về cảnh tượng khi nãy, người đàn ông cô yêu nhất đang thân mật cùng một người con gái khác, ngay trước mắt cô...