Tingting...tingting...
Còi xe của Âu Trạch Dương vang lên, hắn đã về nhà. Âu Trạch Dương với bộ dạng say khướt bước những bước khó khăn vào nhà. Tuy mới chín giờ nhưng căn nhà lại yên ắng quá. Hắn đưa mắt đảo quanh rồi nhếch môi, chỉ toàn là những người giúp việc, chả thấy gương mặt của Ninh Hân Nghiên đâu.
"Cậu chủ, cậu say quá. Để tôi đỡ cậu lên phòng."
Bác Lâm nhanh chân đi đến bên cạnh đỡ lấy Âu Trạch Dương. Với bộ dạng này không chừng chỉ mới đi vài bước nữa có lẽ hắn sẽ ngã nhào xuống đất mất thôi. Lão phu nhân đã dặn dò ông phải chăm sóc cho cậu chủ thật tốt, nhỡ đâu hắn bị làm sao thì bác Lâm không biết phải chuộc lỗi như thế nào.
Âu Trạch Dương đẩy bác Lâm sang một bên, chập choạng bước lên lầu, không màng để tâm đến những lời của bác ấy. Bác Lâm thì lại lo lắng không yên, lòng luôn thấp thỏm. Trời đất ơi nếu cậu chủ ngã cầu thang thì chết.
"Mau đi pha trà giải rượu mang lên."
Bác Lâm dặn dò người giúp việc rồi nhanh chóng đi theo sau Âu Trạch Dương.
Cách...
Âu Trạch Dương mở cửa phòng bước vào, hắn đưa tay bật đèn, căn phòng tối mịch thoáng chốc lại được thắp sáng. Nhìn căn phòng lớn trống không không một bóng người, hắn cười lạnh, hừ một tiếng rồi đi đến ngồi lên ghế sofa. Hôm nay không phải là ngày đầu Ninh Hân Nghiên đi Nhật sao? Ninh Hân Nghiên quả thật là Ninh Hân Nghiên, dù hắn có cấm cản cô cũng bướng bỉnh không nghe lời, vẫn bỏ hắn mà đi. Mệt mỏi ngã đầu vào lưng ghế, Âu Trạch Dương đưa tay lên day day cái tráng rộng của mình, hắn khó chịu chau mày lại, cơn đau đầu bắt đầu ập đến.
Bác Lâm đi theo vào bên trong, vẻ mặt không khỏi lo lắng.
"Cậu chủ, cậu đợi một lát. Trà giải rượu sẽ đem lên ngay."
"Cô ấy đi lúc nào?", Âu Trạch Dương hỏi.
"Tối hôm qua cô chủ đã đi rồi ạ.", bác Lâm cũng biết chuyện Âu Trạch Dương không cho phép Ninh Hân Nghiên qua Nhật. Bác cũng thử khuyên nhủ nhưng bất thành, cô vẫn kiên quyết rời đi.
Âu Trạch Dương ngồi dậy, chống tay lên đùi, hai bàn tay tì lên đầu, ánh mắt vừa đúng dừng trên chiếc bàn trà đối diện. Hắn nheo mắt nhìn những thứ bừa bộn trên đấy, vẻ mặt trông rất khó chịu. Bác Lâm hiểu ý vội đi đến dọn dẹp. Âu Trạch Dương xưa giờ rất ghét bừa bộn, mọi thứ trong nhà phải thật gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Khi bác Lâm đang sắp xếp lại những tờ báo, mẫu giấy trên bàn thì đột nhiên Âu Trạch Dương giơ tay bắt lấy, hắn nhìn chằm chằm vào một tờ báo, tiêu đề của nó là "Nhà thiết kế trang sức lừng danh thế giới Robert Wilson tái xuất, hợp tác cùng HT Jewelry.". Âu Trạch Dương dường như bắt đầu hiểu ra điều gì đó, hắn đưa tay cầm lấy những bản vẽ phát thảo còn đang nằm ngổn ngang trên bàn. Chẳng lẽ...?
"Cậu chủ, tôi sẽ dọn ngay.", vẻ mặt khó coi của Âu Trạch Dương làm bác Lâm phát run. Chắc là đang tức giận vì bừa bộn đây mà, phải nhanh nhanh dọn đi không thì hắn ta sẽ vứt tất cả vào sọt rác mất.
"Cái này?"
"Dạ là của cô chủ. Mấy ngày qua cô chủ nhốt mình trong phòng để nghiên cứu, tìm hiểu những thứ này. Nhìn cô chủ rất quyết tâm và tập trung, có lẽ là công việc rất quan trọng.", bác Lâm vội giải thích, mong hắn bớt giận mà "tha" cho đồ của Ninh Hân Nghiên.
"Để đấy. Ra ngoài đi.", Âu Trạch Dương đặt lại tờ báo và bản thảo lên bàn, ra lệnh cho bác Lâm ra ngoài.
"Còn canh giải rượu?"
"Không cần nữa."
Bác Lâm nghe thế không dám nói thêm điều gì đành lẳng lặng ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Âu Trạch Dương. Đôi mắt sâu thẳm của hắn từ từ lướt qua từng thứ trên chiếc bàn trà, từ tờ báo đến những bản thảo, bút chì. Âu Trạch Dương hắn đã hiểu ra rồi. Ngày đó khi hai người còn học đại học, Ninh Hân Nghiên từng nói với hắn rằng muốn sang Anh để gặp Robert Wilson- một tượng đài lớn trong ngành thiết kế trang sức. Tất cả các mẫu thiết kế của ông ta đều được hoàng gia và các phu nhân nguyên thủ quốc gia yêu thích sử dụng. Phải nói là từ lúc ông ấy xuất hiện không ai có đủ trình độ và tài năng để vượt mặt ông ta cả. Đối với những người thiết kế trang sức mà nói thì ông ấy chính là thần tượng, một tượng đài to lớn, ai cũng ao ước được một lần gặp mặt và cùng hợp tác với ông ấy. Lần này ông ấy tái xuất sau nhiều năm nghỉ ngơi, lại còn ký hợp đồng ba tháng với HT Jewelry, đây quả thật là một cơ hội ngàn năm khó có được. Việc Ninh Hân Nghiên bất chấp sự hiểu lầm của hắn, cả việc của Hứa Lập Thành để hợp tác thì cũng thấy rõ cô đã mong ước, khao khát được sóng vai cùng Robert Wilson như thế nào. Ninh Hân Nghiên đã từng khẳng định với hắn rằng cô hợp tác với HT Jewelry và sang Nhật là có lý do khác, không phải là muốn nối lại tình xưa với Hứa Lập Thành. Hắn đã không tin tưởng cô, hơn nữa còn nghĩ cô lừa dối hắn, âm thầm tính toán sau lưng hắn. Âu Trạch Dương có lẽ ghen quá hóa điên rồi, có lẽ hắn sợ rơi vào tình cảnh lúc xưa. Hắn sợ sẽ đánh mất cô như sáu năm trước, hắn yêu cô rất nhiều, hắn không thể không có cô. Là do hắn, hắn đã hiểu lầm cô, hắn đã khiến hai người có thêm khoảng cách...
*******
Nhật Bản...
Hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đến Nhật Bản. Vì vậy cả hai dành ngày đầu tiên để thăm thú, đi dạo tham quan Nhật Bản. Cả ngày hai người đi chơi hết chỗ này sang chỗ khác cho đến trời tối.
Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đang đi dạo trên đường, khoảng 500m nữa là đến khách sạn rồi. Đột nhiên Vưu Thục Ly chợt nhớ ra điều gì đó, dừng chân xoay ngang nói với Ninh Hân Nghiên.
"Tiểu Nghiên, cậu...cậu có mang cái đó không?"
Vưu Thục Ly cố gắng nói nhỏ hết mức có thể, vẻ mặt cô bây giờ trông ngượng ngùng vô cùng, bàn tay vô thức đặt xuống phần bụng dưới. Cảm giác ươn ướt đột nhiên xuất hiện. Không phải chứ? "Bà dì" của cô lại đến vào đúng lúc này sao? Phải rồi, là do cô quá nôn, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyến đi Nhật mà quên mất ngày quan trọng. Hôm nay chính là ngày đó. Haizzzz.
"Mang cái đó? Là cái gì?", Ninh Hân Nghiên không hiểu "cái đó" của Vưu Thục Ly mang ý nghĩa gì? Mà nhìn bộ dạng như mếu máo của cô bạn thân thì cô liền bắt đầu có chút nghi ngờ.
"Cậu đến tháng sao?", Ninh Hân Nghiên nói nhỏ bên tai Vưu Thục Ly.
Vưu Thục Ly liền gật đầu.
"Tớ không có mang, tớ vừa hết vào hôm trước.", Ninh Hân Nghiên lắc đầu.
"Vậy giờ làm sao đây?", Vưu Thục Ly chau mày suy nghĩ.
"Hay vậy đi. Cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước, gần đây có tiệm tiện lợi tớ quay lại mua cho cậu.", khi nãy hai người đi dạo qua con đường kế bên Ninh Hân Nghiên thấy có một tiệm tiện lợi, chỗ đó chắc chắn có bán thứ mà Vưu Thục Ly đang cần.
"Thôi, để tớ đi cùng cậu. Chứ tối rồi đi một mình nguy hiểm lắm.", Vưu Thục Ly đưa mắt nhìn sang ngã tư, thấy đường phố lúc này bắt đầu trở nên vắng vẻ liền không khỏi lo lắng.
"Cậu đã thành ra như thế còn đòi đi cùng? Yên tâm, ở Nhật buổi tối an toàn lắm không sao đâu. Về khách sạn nghỉ ngơi trước, tớ mua lẹ rồi sẽ về ngay. Đi đi."
Ninh Hân Nghiên đẩy đẩy Vưu Thục Ly lên trước rồi xoay lưng quay lại con đường cũ khi nãy. Sau khi mua xong thứ đó, cô nhanh chân đi về cho kịp. Buổi tối trời càng trở nên lạnh buốt, hơn nữa Vưu Thục Ly lại đang cần, cô phải tranh thủ mới được. Nhưng chưa đi được bao lâu thì cô nghe thấy ở con phố nhỏ bên cạnh có xảy ra chuyện. Ninh Hân Nghiên từ từ đi đến xem là gì thì cô thấy một đám người áo đen đang vây đánh một người đàn ông. Cả bọn người đó dữ dằn hung tợn không chút nương tay giáng những cú đấm mạnh xuống người đàn ông đó. Con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại nên khó ai mà phát hiện được mà giúp anh ta. Trong lúc Ninh Hân Nghiên còn đang suy nghĩ xem có cách nào giúp hay không thì đằng xa có vẻ là tên cầm đầu, hắn ta đẩy hai tên đàn em sang một bên, từng bước đi đến gần người đàn ông đó, hắn ta cười đầy gian ác, không biết từ đâu rút ra con dao nhỏ, lưỡi dao vô cùng sắc bén, bóng loáng. Hắn ta giơ tay cao lên, hình như tên cầm đầu đó muốn ra tay giết chết người đàn ông đó...