Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 35: Đau lòng




"Dậy rồi sao?"

Trương Chấn Minh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên bàn là tách cafe nhỏ, hắn đang vừa đọc báo vừa uống cafe sáng, dáng vẻ ung dung chẳng có gì là vừa trải qua cơn thịnh nộ vào tối hôm qua cả. Khi thấy Vưu Thục Ly từ cầu thang bước xuống, sắc mặt khá hơn đi đến đối diện hắn, hắn liền cảm thấy phần nào yên lòng, cứ sợ cô vì chuyện hôm qua mà nghĩ bậy rồi làm chuyện không hay thì có lẽ hắn sẽ cho tên Đàm Khải Duật kia xuống chầu Diêm Vương ngay lập tức.

"Ừm."

Vưu Thục Ly gật đầu, chỉ trả lời khẽ, không nói gì thêm.

"Em có muốn ăn gì không? Tôi dặn người làm làm thức ăn cho em?", Trương Chấn Minh gắp tờ báo lại để sang một bên, ngước mắt nhìn chăm chú Vưu Thục Ly.

"Không, tôi muốn về nhà. Tôi muốn gặp Ninh Hân Nghiên.", Vưu Thục Ly lắc đầu từ chối.

"Được, tôi đưa em về."

Trên chiếc xe màu đen bóng loáng, Trương Chấn Minh cùng Vưu Thục Ly ngồi ở ghế sau, cả hai chẳng nói với nhau câu nào, mỗi người đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chìm trong suy nghĩ của cá nhân. Trương Chấn Minh hắn đang lo lắng cho cô, tuy lũ đàn ông đê tiện kia chưa làm gì nhưng sự việc này rất lớn, đả kích nghiêm trọng đến cô. Dù hắn đã giúp cô trút giận nhưng vẫn chưa thể an ủi sự tổn thương sâu sắc mà cô đã chịu. Đôi lúc hắn khẽ xoay mặt nhìn lén Vưu Thục Ly nhưng những lần đó cô đều nhìn ra ngoài, hắn không thể thấy biểu hiện gương mặt của cô, lòng vẫn có gì đó không yên tâm. Hơn nữa sáng nay cô lại chẳng nói gì với hắn, cảm ơn cũng không mà hỏi chuyện cũng không, cô vẫn chưa thật sự ổn?

Vưu Thục Ly ưu tư nhìn ra cửa sổ, khung cảnh bên ngoài thật đẹp, thật náo nhiệt vào buổi sáng sớm nhưng lại chẳng thể làm lòng cô vui lên dù chỉ một chút. Sự việc tối qua vẫn còn ám ảnh đến cô, mỗi lúc nhớ lại cô liền sợ hãi, người run lên từng hồi, chưa thể nguôi ngoai. Khi được Trương Chấn Minh cứu, được hắn bế trên tay, vừa ấm áp vừa an toàn thì lúc đó cô mới nhẹ lòng đi phần nào. Có rất nhiều lời cô muốn nói với hắn nhưng lại không thể cất lên thành lời. Cô ngay bây giờ cũng chẳng thể hiểu được chính mình, cô có một cảm giác rất lạ nhưng chẳng thể lý giải là gì. Cô vừa bối rối vừa không thể hiểu được cảm xúc của bản thân, cuối cùng là cô muốn gì chứ? Vưu Thục Ly liếc mắt khẽ nhìn Trương Chấn Minh. Khi cô vừa xoay mặt qua liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn đang dán chặt lên cô, đột nhiên trái tim cô đập nhanh một nhịp, bản thân liền trở nên hồi hộp, gương mặt thì ửng đỏ lên. Vưu Thục Ly nhận ra biểu hiện của mình không đúng, ngại ngùng quay đi. Nhưng chưa kịp gì thì bàn tay đã bị Trương Chấn Minh bắt lấy, hắn nắm chặt, lòng bàn tay ấm áp như sưởi ấm trái tim cô. Hắn quan tâm hỏi han.

"Em không sao chứ? Tại sao mặt lại đỏ như thế? Bị sốt à? Tôi đưa em đến bệnh viện."

Vưu Thục Ly vội vàng lắc đầu, cô đâu có sốt, mặt cô đỏ vì hành động của Trương Chấn Minh mà, vào bệnh viện cho người ta chê cười à? Trái tim cô bây giờ còn đập nhanh hơn nữa, không theo sự kiểm soát của cô. Vưu Thục Ly ơi Vưu Thục Ly, phải bình tĩnh lại, đừng lộ ra như thế sẽ bị hắn ta trêu mất.

"Không, tôi không sao hết."

"Vậy sao? Em chắc chứ?"

Rồi Trương Chấn Minh đưa tay áp lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Hắn gật đầu yên tâm hạ tay xuống, vẫn bình thường, không có sốt. Nhưng Vưu Thục Ly bây giờ ngồi ngẩn ra, đôi mắt mở to tròn nhìn hắn. Vẫn đôi mắt sáng long lanh tinh nghịch ấy, vẫn gương mặt đỏ ửng đấy, vẫn đôi môi nhỏ ấy, cô bây giờ còn muốn dụ dỗ hắn? Trương Chấn Minh lấy bàn tay còn lại báu chặt vào đùi để nhắc nhở bản thân. Hắn hắn giọng một cái, thu tay về, dời tầm mắt về phía trước, cố tình chỉnh giọng sao cho không để lộ ra bất cứ sự kỳ lạ nào. Còn về phần Vưu Thục Ly, cô cũng ho một tiếng rồi quay mặt đi, bàn tay lặng lẽ đặt lên nơi ngực trái, thì thầm ra lệnh.

"Yên lặng nào, đừng đập nhanh vậy nữa."

Rồi chiếc xe chạy thêm được một đoạn, có vẻ một khung cảnh ngoài kia thu hút sự chú ý của Vưu Thục Ly. Cô ngồi thẳng dậy, vội vàng kêu dừng xe.

"Dừng xe."

Tài xế nghe lời dừng xe lại, chiếc xe đậu cách xa nơi xảy ra sự việc kia không xa. Vưu Thục Ly mở cửa xe bước ra, yên lặng đứng ở đấy quan sát sự việc đó. Ở đằng kia, tại một căn biệt thự nằm ngay mặt tiền đường đang xảy ra tranh chấp giữa một chàng trai trẻ và một tốp người áo đen. Chàng trai đó không ngừng chạy tới chạy lui ra lệnh cho tốp người kia dừng tay nhưng họ không nghe, tiếp tục khiêng hết đồ đạc trong nhà đi. Phía sau có đôi vợ chồng trung niên chỉ biết câm lặng, đau xót nhìn từng thứ một ra đi, muốn cản cũng lực bất tòng tâm. Cuối cùng chàng trai trẻ đó ngã quỵ xuống đất, vừa đau đớn vừa căm phẫn nhìn mấy chiếc xe chở đồ rời đi. Người phụ nữ trung niên ấy có lẽ không chịu nổi đả kích liền ngất xỉu, được đưa vào nhà. Còn người đàn ông kia liền đi đến tát một bạt tay vào mặt chàng trai trẻ kia, tức giận hét lên.

"Vừa lòng hả dạ mày chưa? Mày hại gia đình thành ra như vậy, hại mẹ mày như vậy thì mày có còn là con người hay không? Công sức cả chục năm trời chỉ vì mày mà bị hủy hoại, đồ thứ con bất hiếu. Cút, cút ngay, tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa."

Mắng xong, người đàn ông đó bỏ vào nhà, để lại chàng trai trẻ ngã ngồi dưới đất, đau đớn siết tay lại thành nắm đấm. Rồi anh ta ngẩng mặt lên, vô tình nhìn thấy Vưu Thục Ly đứng ở phía xa xa, tức giận đứng thẳng dậy đi đến chỗ cô. Từng bước từng bước như muốn giết chết cô. Dừng lại trước mặt cô, anh ta giơ tay lên định tát cô nhưng may mắn Trương Chấn Minh đã xuất hiện kịp thời ngăn cản. Hắn bắt lấy tay Đàm Khải Duật, dùng lực siết chặt rồi hất sang một bên làm anh ta không chuẩn bị xém ngã xuống đất.

"Chết tiệt."

Đàm Khải Duật rít lên, nhìn vẻ mặt ngơ ngác đến ngây thơ của Vưu Thục Ly mà anh ta tức điên lên, chỉ muốn bóp chết cô. Vì cô mà anh ta mất hết tất cả, gia tài, gia đình, vị trí trong xã hội. Chỉ một đêm, chỉ một đêm anh ta đã chẳng còn gì. Sau khi Đàm Khải Duật nhận mình chính là người thuê đám đàn ông đê tiện kia với ý đồ cưỡng hiếp rồi quay clip, anh ta bị Trương Chấn Minh đánh cho một trận người không ra người, ma không ra ma. Anh ta cứ nghĩ vậy là đã xong, không ngờ khi trở về thì nghe tin Cao Ưng phá sản, toàn bộ gia tài bị tịch thu. Đàm Khải Duật không tin, Cao Ưng kinh doanh rất tốt, là chủ của hàng loạt quán bar danh tiếng không ai dám động đến thì tại sao lại phá sản? Nhưng cuối cùng ba mẹ lại cho anh ta nghe đoạn ghi âm khi nhận tội ấy cùng lời khẳng định chắc nịch của Trương Chấn Minh sẽ biến Cao Ưng trở thành cát bụi. Và quả như lời hắn nói, Cao Ưng đã  tan thành mây khói, ba mẹ cũng từ mặt anh ta. Bây giờ anh ta chẳng còn gì, toàn bộ mọi chuyện đều do "chuyện tốt" mà Vưu Thục Ly mang đến cho Đàm Khải Duật.

"Thứ phụ nữ chết tiệt, tại sao không biến mất đi? Tại cô, tại cô tôi mới thành ra nông nổi này. Cô có biết không hả?, Đàm Khải Duật tức giận hét lên, đôi mắt đầy sát khí nhìn Vưu Thục Ly.

"Anh đang nói gì vậy hả? Tôi đã làm gì anh chưa?", Vưu Thục Ly cũng trở nên tức giận. Tự dưng Đàm Khải Duật tiến đến mắng xối xả làm cô chẳng hiểu gì.

"Còn giả bộ ngây thơ? Muốn trả thù việc tôi thuê người cưỡng hiếp cô sao? Tại sao không tự mình ra tay, núp sau lưng hắn, nỉ non vào tai hắn bảo hắn trả thù giúp cô chứ gì? Kinh tởm, đúng là có mối khác liền thay đổi liền thái độ.", Đàm Khải Duật cười khảy, trong lời nói lời nào cũng chì chiết, đá đểu cô.

"Anh nói cái gì? Anh nói anh thuê người cưỡng hiếp tôi?", Vưu Thục Ly nghe lời nói này của Đàm Khải Duật như sét đánh qua người, trong lòng không khỏi đau lòng cùng căm phẫn. Cô tiến đến một bước hỏi lại một lần nữa.

Trương Chấn Minh vốn dĩ muốn giấu cô chuyện này, không muốn cô đau lòng khi biết bạn trai mà cô yêu suốt mấy năm trời lại giở trò đê tiện, bẩn thỉu ấy để trả đũa cô việc cô đã đá hắn. Nhưng không ngờ lại để cô nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lại để tên Đàm Khải Duật nói năng xằng bậy trước mặt cô. Làm sao cô có thể chịu nổi tổn thương này đây?

"Lên xe, tôi đưa em về.", Trương Chấn Minh nắm lấy tay cô kéo đi nhưng người Vưu Thục Ly bây giờ như một tảng băng vậy, đứng chôn chân ở đấy, bàn tay cô lạnh toát không còn chút hơi ấm nào.

"Phải, thì sao? Chẳng phải cũng lên giường với bao người rồi sao, thêm vài người nữa cũng không thành vấn đề mà phải không?", Đàm Khải Duật càng nói thì lời càng khó nghe, công khai giữa chốn thanh thiên bạch nhật sỉ nhục cô.

"Khốn nạn."

Vưu Thục Ly tát một bạt tay vào mặt Đàm Khải Duật, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm anh ta, giọng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Đừng để tôi thấy mặt anh nữa, nếu không sẽ chẳng phải là tán gia bại sản đâu, với lời nói vừa rồi tôi có thể khiến anh ngồi tù bốc lịch đấy."

Rồi Vưu Thục Ly quay lại xe, đóng cửa mạnh, xe bắt đầu dời bánh. Trong xe không khí vô cùng u ám, sự tức giận vẫn còn hiện rõ trên gương mặt cô. Người đàn ông cô yêu suốt ba năm trời lại nhẫn tâm làm ra chuyện đó, là do cô quá ngây thơ hay lòng người vốn dĩ quá độc ác?

"Anh đã biết chuyện này?", Vưu Thục Ly quay qua hỏi Trương Chấn Minh.

"Phải."

"Tại sao lại không nói cho tôi biết?", giọng cô lạc đi, như bị nghẹn lại vậy.

"Tôi sợ em sẽ giống như bây giờ, tổn thương cùng đau lòng. Tôi không muốn em đau lòng và khóc vì một tên đàn ông không đáng."

Trương Chấn Minh từ từ nói ra suy nghĩ của bản thân. Hắn thà để cô nghĩ cô xui xẻo gặp mấy tên đê tiện đó, để cô nghĩ cô và Đàm Khải Duật kết thúc trong im lặng, để cô suy nghĩ tốt về anh ta một chút chứ không để cô phát hiện ra chuyện này. Cô đau lòng hắn còn đau lòng hơn cô, tại sao cô phải khóc vì một tên khốn nạn, không phải đàn ông kia chứ? Nhưng có lẽ hắn tính không bằng trời tính, trước sau gì cô cũng biết được điều này. Liệu cô có trách hắn? Liệu cô có ghét hắn khi trả thù cho cô bằng cách đó? Hắn thật sự không biết. Hắn chỉ biết rằng phải lấy lại công bằng cho cô, vậy là được rồi...