Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 12: Cầu hôn




3h chiều...

Ninh Hân Nghiên đang làm việc trong văn phòng. Vừa mới cầm cây bút lên định ghi ghi gì đó thì đột nhiên Vưu Thục Ly mở cửa chạy nhanh vào phòng, bắt lấy tay cô kéo đi.

"Nè nè, cậu làm gì vậy?", Ninh Hân Nghiên bất ngờ, trố mắt nhìn cô bạn mình.

"Cậu không cần biết. Nhanh nào nhanh nào."

Vưu Thục Ly chẳng thèm giải thích, cứ thế mà thu gọn túi xách, lôi lôi kéo kéo Ninh Hân Nghiên mặc cho cô có phản kháng, liên tục hỏi có chuyện gì.

"Cô Ninh, cô Vưu.", nhân viên thấy cảnh này liền thắc mắc nhìn nhau.

"Mọi người cứ làm việc rồi tan ca sau nhé. Chúng tôi về trước."

Vưu Thục Ly phấn khởi chào tạm biệt mọi người rồi cùng Ninh Hân Nghiên rời khỏi DNJ. Lên taxi, chiếc xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố, cuối cùng dừng lại tại một cửa hàng thời trang cao cấp.

"Xin chào quý khách.", nhân viên bán hàng đồng loạt cúi đầu.

"Cậu kéo tớ đến đây làm gì?", Ninh Hân Nghiên chỉ biết than thầm trong bụng. Rốt cuộc Vưu Thục Ly muốn làm gì đây.

"Hỏi lạ. Vào cửa hàng quần áo không mua quần áo chẳng lẽ mua đồ dùng nhà bếp à?"

Nói rồi Vưu Thục Ly ấn Ninh Hân Nghiên ngồi xuống ghế. Cô tiến đến các giá treo những chiếc đầm đầy đủ màu sắc kia, cân nhắc lựa chọn. Cuối cùng cô cũng chọn được hai cái ưng ý. Cầm hai bộ váy đi ra đưa đến trước mặt Ninh Hân Nghiên, Vưu Thục Ly nói.

"Cậu vào trong thử đi."

"Nhưng mà...", Ninh Hân Nghiên ôm lấy hai chiếc váy vừa bị Vưu Thục Ly đẩy vào lòng.

"Nhanh lên, nhưng nhị mãi.", Vưu Thục Ly chau mày đẩy Ninh Hân Nghiên về phía phòng thay đồ.

Sau hai lần thử váy, cuối cùng Vưu Thục Ly chọn một chiếc váy màu xanh ngọc bích với họa tiết ren nhỏ nhắn được đính các hạt pha lê lấp lánh. Chiếc váy vừa mang đến cho Ninh Hân Nghiên sự xinh đẹp cần thiết vừa làm cho buổi tiệc tối nay càng thêm phần rạng rỡ đáng nhớ. Sau khi chọn đồ xong, Vưu Thục Ly đưa Ninh Hân Nghiên đến một tiệm salon gần đó, làm tóc rồi trang điểm, tất cả đều vội vàng hoàn tất trong sự ngỡ ngàng của Ninh Hân Nghiên. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Cô đâu có hẹn với ai đâu? Cũng không có buổi tiệc nào? Sao Vưu Thục Ly lại biến cô trở thành như vậy?

Ngồi trên xe taxi di chuyển đến địa điểm cuối cùng, Vưu Thục Ly ngồi bên cạnh nhìn Ninh Hân Nghiên. Cô cười đến tít mắt, thầm khen bản thân sao lại có thể làm cho Ninh Hân Nghiên trở nên xinh đẹp đến thế chứ?

"Lát nữa đến chỗ hẹn, hãy nhớ bình tĩnh nhé.", Vưu Thục Ly dặn dò. Có vẻ cô đã biết chuyện gì sắp xảy ra rồi.

"Bình tĩnh? Thục Ly, hôm nay cậu rất khác lạ. Nãy giờ tớ hỏi cậu nhưng cậu lại chẳng trả lời câu nào. Rốt cuộc cậu có âm mưu gì?", Ninh Hân Nghiên nheo mắt lườm Vưu Thục Ly. Mới 3h chiều đã kéo cô rời khỏi DNJ. Bây giờ là 7h tối, bạn thân cô dành bốn tiếng đồng hồ để giúp cô trở nên xinh đẹp như vậy. Dù gì cũng phải giải thích một lời chứ.

"Đến nơi cậu sẽ biết. Chắc chắn ngày hôm nay cậu sẽ không quên đâu, sẽ ghi nhớ cả đời.", Vưu Thục Ly hớn hở cười khanh khách tựa người vào Ninh Hân Nghiên bên cạnh. Bạn thân của cô sắp được trở thành cô dâu rồi.

Nhà hàng...

Vưu Thục Ly lấy một chiếc khăn tay che mắt Ninh Hân Nghiên lại, từ từ dẫn cô bước đi. Ninh Hân Nghiên phản kháng cỡ nào cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Cô sợ bóng tối, từ lúc Vưu Thục Ly che mắt mình cô đã run sợ, từng bước đi trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng cả hai người dừng lại trước một căn phòng lớn. Lúc này Vưu Thục Ly mới tháo chiếc khăn tay ra, nói nhỏ vào bên tai của Ninh Hân Nghiên.

"Đẩy cửa bước vào đi."

Ninh Hân Nghiên chầm chậm đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối tăm không một ánh đèn. Tiếng cánh cửa đóng lại làm cô giật mình. Cửa vừa khép, một thứ ánh sáng bất ngờ hiện lên. Ánh sáng nhỏ xíu, lay lắt trong gió không ngừng phát ra thứ ánh sáng màu vàng kì diệu. Những ngọn nến không ngừng thi nhau phát sáng càng làm cho không gian trở nên lung linh cùng lãng mạn. Từ trong góc phòng, có một bóng người xuất hiện. Anh ta từ từ đi đến, trên tay là một bó hoa hồng lớn, miệng cười hạnh phúc đi đến đối diện với cô.

Ninh Hân Nghiên bất ngờ với màn xuất hiện này của Hứa Lập Thành. Cô đứng ngây ra đó, miệng không nói nên lời.

"Hân Nghiên.", Hứa Lập Thành dịu dàng gọi tên cô.

"Hân Nghiên?", nhìn cô đứng ngây ra đó làm anh bật cười.

"Anh...anh làm em bất ngờ quá.", bàn tay ấm nóng của Hứa Lập Thành nắm lấy tay cô, sức nóng của anh làm Ninh Hân Nghiên như tỉnh lại. Cô ấp úng trả lời anh.

"Hôm nay em rất đẹp.", Hứa Lập Thành từ lúc bước ra đã thật sự say đắm trước vẻ đẹp của Ninh Hân Nghiên. Thân hình nhỏ nhắn mặc một chiếc đầm ngọc bích lấp lánh dưới ánh nến, gương mặt trắng hồng kiều diễm ngơ ngác nhìn anh. Cô như một nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ tích vậy, mang trong mình vẻ đẹp thuần khiết khiến ai cũng say đắm ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Ninh Hân Nghiên ngượng ngùng đỏ mặt, đôi mắt to tròn cụp xuống khiến cô  trở nên e lẹ, mỏng manh càng làm cho người ta muốn bảo vệ.

"Tặng em.", Hứa Lập Thành đưa bó hoa hồng to được gói kĩ càng ra, dịu dàng nói.

"Cảm ơn anh. Hoa rất đẹp.", Ninh Hân Nghiên ôm bó hoa vào người, đắm chìm vào hương thơm ngào ngạt của bó hoa.

"Hân Nghiên...", Hứa Lập Thành đột nhiên gọi tên cô, bàn tay to lớn của anh cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

"Hửm?"

"Chúng ta đã bên nhau được hai năm rồi, đã cùng nhau đi qua bao nhiêu khó khăn thử thách. Hân Nghiên, càng ngày em càng khiến anh yêu em nhiều hơn, em ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, chia sẻ cùng anh, trái tim anh thật sự không thể thiếu em...", Hứa Lập Thành chân thành bày tỏ, ánh mắt đầy sự yêu thương, nuông chiều nhìn về phía Ninh Hân Nghiên, bàn tay anh cũng nắm chặt lấy bàn tay cô hơn, có lẽ anh đang muốn lấy thêm sự can đảm.

"Anh rất muốn cùng em vui vẻ bên nhau, khó khăn gian khổ cùng nhau chia sẻ, không chỉ là trong thời khắc này mà còn là mãi mãi về sau. Hân Nghiên, anh thật sự rất yêu em."

Ninh Hân Nghiên nghe đến đây trong lòng đột nhiên nhói lên, trái tim cô như thắt lại, một hình ảnh chợt hiện ra trong đầu cô.

"Dù cho khó khăn gian khổ đến đâu, anh cũng muốn cùng em chia sẻ, cùng nhau vượt qua. Em không chỉ có một mình, em còn có anh. Ninh Hân Nghiên, anh yêu em."

Rồi người con trai ấy đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán cô, vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cô. Trong thời khắc ấy, trái tim cô thật sự rung động, nó đã không còn là của cô nữa rồi. Cô đã dành cả trái tim mình cho người con trai ấy. Người con trai ấy là niềm hạnh phúc nhất đời cô, là món quà đẹp đẽ nhất mà ông trời đã ban tặng cho cô, làm cho thanh xuân của cô không hề uổng phí, ngược lại càng trở nên vô giá, không thể xóa nhòa. Gương mặt người con trai ấy hiện lên trong tâm trí cô, không phải là hình ảnh của người đàn ông trước mặt, là hình ảnh của người đó, là người cô từng căm hận bản thân mình vì không thể quên đi gương mặt ấy, giọng nói ấy. Trong lúc này, cô lại nhớ đến người ấy. Đôi mắt Ninh Hân Nghiên xuất hiện một tầng sương mỏng, cô muốn khóc nhưng chẳng thể khóc. Trái tim cô quặn lên từng hồi, cô không thể thở nữa rồi. Âu Trạch Dương, tại sao anh lại xuất hiện vào thời khắc này chứ?

"Hân Nghiên, làm vợ của anh nhé.", Hứa Lập Thành không nhận ra được vẻ khác thường của Ninh Hân Nghiên, vẫn tiếp tục việc cầu hôn của mình.

Ninh Hân Nghiên vốn dĩ nãy giờ chẳng để câu nói nào của Hứa Lập Thành lọt vào tai. Cô đứng như chôn chân ở đó, trong tim không ngừng gọi tên người đàn ông đó. Ninh Hân Nghiên cô không thể kiểm soát được trái tim của mình nữa rồi. Sáu năm trước cũng vậy, sáu năm sau cũng vậy. Một suy nghĩ tồi tệ dâng lên trong đầu của cô, hình như cô chẳng muốn nghe lời cầu hôn của bất kì ai, ngoại trừ hắn. Nhưng chuyện của quá khứ kia? Nó đã trở thành rào cản vô hình, quá khó để nguôi ngoai. Ninh Hân Nghiên, phải tỉnh táo lại, không thể như thế được. Cô và hắn đã là quá khứ, khoảng cách quá lớn làm sao có thể hàn gắn, quay trở lại như xưa?

.....