Ninh Hân Nghiên không biết tỉnh lúc nào, chỉ biết sau khi tỉnh lại cô một mình xuống đây, ngồi ở băng ghế này nhìn dòng sông phẳng lặng trước mặt trôi. Tuy cảnh tượng thật yên bình nhưng đối lập hoàn toàn với bão tố trong lòng cô. Hình ảnh Hứa Lập Thành đỡ đạn cho cô, hình ảnh anh nằm yên lặng trên chiếc băng cả phú kín bằng khăn trắng luôn đeo bám lấy cô. Đến tận bây giờ cô vẫn không thôi nghĩ đến và đau lòng vì anh. Sự thật anh đã hi sinh để bảo vệ cô, sự thật anh đã mãi mãi ra đi và cô không còn cơ hội để gặp lại anh nữa rồi.
Lúc đầu cô chỉ rưng rưng mà thôi, nhưng khi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Âu Trạch Dương, cảm xúc trong cô lập tức vỡ oà. Bây giờ chỉ có hắn là điểm tựa duy nhất cho cô, là người cô có thể chia sẻ tất cả mọi thứ. Ninh Hân Nghiên nghẹn ngào cất lời.
"Em gặp gỡ Hứa Lập Thành khi sang Úc du học. Sau một thời gian dài em mới biết anh ấy từng học chung trường đại học với chúng ta. Ở nơi đất khách quê người, thật may mắn khi em có thể gặp được Hứa Lập Thành..."
Ninh Hân Nghiên vẫn nhớ về ngày đó, ngày đầu tiên gặp Hứa Lập Thành. Ngày đó cô từ trong thư viện bước ra, vì sắp đến kì thi cuối kì nên cô đã dành không ít tâm sức để ôn bài với mong muốn được điểm cao, vì thế cô đã mượn nhiều sách ở thư viện. Thật không may, lại có người đi không cẩn thận va trúng cô làm mấy cuốn sách trên tay rơi xuống đất, ngay cả cô cũng trật chân luôn. Cũng may lúc đó có Hứa Lập Thành giúp đỡ cô. Giúp cô nhặt lại sách còn giúp đưa cô về ký túc xá, kể từ đó cả hai dần tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Ấn tượng đầu tiên của cô về anh rất tốt, là một người tốt bụng, gương mặt lại điển trai như thế, sau một thời gian còn biết anh học rất giỏi, cô cũng rất ngưỡng mộ anh.
"Anh có biết không? Ngày đó em sang Úc khi mới chia tay với anh, một thời gian sau lại đến cái đêm ba mẹ em bị sát hại. Trong thời gian đó, em lâm vào bế tắc và khủng hoảng, có lúc còn tưởng như bản thân bị trầm cảm, chỉ muốn tìm đến cái chết. Mất đi ba mẹ, mất đi anh, em chẳng còn ai nữa cả, một mình em phải chống chọi với thế giới đầy tàn nhẫn này, em thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn từ bỏ mọi thứ. Nhưng trong lúc ấy, Hứa Lập Thành đã xuất hiện, anh ấy luôn bên cạnh em, động viên em, chăm sóc cho em, lúc đó em thật sự rất cảm động. Cũng sau thời gian ấy, em đã nhận lời làm bạn gái của Hứa Lập Thành.", Ninh Hân Nghiên khẽ rơi nước mắt. Những ngày tháng đó vẫn ở trong tâm trí cô, những gì Hứa Lập Thành cho cô đã vượt xa những gì cô nghĩ, anh không những ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô còn hi sinh rất nhiều thứ, kể cả từ chối học bổng đi học 3 tháng ở Mĩ mà anh đã phấn đấu rất lâu mới có được chỉ vì sợ cô ở một mình.
"Nhưng sau khi về nước, gặp lại anh, em đã biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng lý trí lại bảo em không được làm như thế. Tại sao chứ? Tại sao Hứa Lập Thành lại đối tốt với em như thế? So với việc anh ấy ngủ với người con gái khác đến có con thì em còn tồi tệ hơn nhiều. Em đã sai rồi, vì quá cảm kích và cũng muốn báo đáp anh ấy nên em đã nhận lời làm bạn gái Hứa Lập Thành trong khi em không hề có cảm giác với anh ấy. Thậm chí em còn bỏ rơi anh ấy để quay về với anh vì tình cảm ngốc nghếch của mình. Em tồi tệ như thế, em xấu xa như thế, lại còn phản bội anh ấy thế thì tại sao anh ấy vẫn còn yêu em, còn hi sinh bản thân để cứu em nữa. Trong giây phút ấy khi Hứa Lập Thành tỉnh lại, anh ấy không lo cho bản thân mình đau đớn ra sao, nguy hiểm thế nào. Anh ấy chỉ quan tâm đến em, hỏi em có sao không? Có bị thương chỗ nào hay không? Em...em thật sự rất đau lòng và khó chịu. Anh ấy đối tốt với em như thế vậy tại sao em lại đối xử với anh ấy như vậy? Em thật sự rất hối hận...em cũng chẳng còn cơ hội để nói lời xin lỗi với anh ấy. Trạch Dương, có phải em đáng trách lắm không?"
Ninh Hân Nghiên nói rồi lấy tay che mặt khóc nức nở. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng, cái chết của Hứa Lập Thành là một đả kích rất lớn đối với cô khiến cô không thể chấp nhận. Cô không xứng đáng để anh hi sinh như thế...không đáng...
"Hân Nghiên, nghe anh nói. Trong chuyện này em không có lỗi gì cả. Em rời bỏ Hứa Lập Thành vì em còn yêu anh, là em không muốn đối xử bất công với cậu ấy, càng không thể lừa dối cậu ấy. Tình cảm khó nói lắm, cũng không thể phân định rõ ràng là sai hay đúng. Hứa Lập Thành hi sinh bảo vệ em chính là vì tình yêu cậu ấy dành cho em, nó lớn đến nỗi cậu ấy có thể mặc kệ mạng sống của bản thân. Cậu ấy làm tất cả vì cậu ấy yêu em, cậu ấy muốn thấy em được sống, được vui vẻ và hạnh phúc, đó là tâm nguyện của cậu ấy. Anh nghĩ nếu Hứa Lập Thành thấy em vì cậu ấy khóc lóc, đau đớn như thế, cậu ấy sẽ không an tâm mà ra đi đâu. Cậu ấy từng nói với anh, cậu ấy thích nhất là nhìn thấy em cười, vì anh hay vì Hứa Lập Thành cũng được, hãy phấn chấn lên, trở lại làm Ninh Hân Nghiên của ngày trước có được không?"
Âu Trạch Dương chân thành nắm lấy hai tay Ninh Hân Nghiên đặt trong lòng hai bàn tay lớn của mình, ôn nhu nói. Nhìn thấy cô như thế hắn đau lòng vô cùng. Hắn biết cô vì cái chết của Hứa Lập Thành không ngừng dằn vặt, trách cứ bản thân, nhưng đó không phải là điều mà hắn và Hứa Lập Thành mong muốn. Là một người đàn ông, hắn nhận ra trong ánh mắt Hứa Lập Thành dành cho Ninh Hân Nghiên là tình yêu mãnh liệt khó mà diễn tả, vì cô anh có thể hi sinh mạng sống của mình, có lẽ Hứa Lập Thành yêu cô không thua kém gì tình yêu mà Âu Trạch Dương hắn dành cho Ninh Hân Nghiên.
"Em biết anh ấy cũng không muốn thấy em như thế. Chỉ hôm nay thôi, em chỉ đau buồn ngày hôm nay nữa thôi, kể từ ngày mai em sẽ phấn chấn trở lại, sống một cuộc sống thật xứng đáng với sự hi sinh của Hứa Lập Thành...", Ninh Hân Nghiên đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của mình, hít một hơi thật sâu rồi đưa mắt nhìn về phía trước, nở một nụ cười nhẹ như tự động viên bản thân phải cố gắng lên. Ninh Hân Nghiên cô nhất định sẽ làm được.
Nhưng rồi đột nhiên Âu Trạch Dương đứng lên, đi đến đứng ở đối diện cô, hắn nhìn cô một lúc rồi đột ngột quỳ một chân xuống, lấy trong túi áo vest một chiếc hộp gấm nhỏ, mở ra rồi đưa đến trước mắt Ninh Hân Nghiên, chân thành cất lời.
"Anh biết làm như vậy là đột ngột và không phù hợp, nhất là khi em vừa trải qua biến cố lớn này nhưng anh vẫn muốn thực hiện nó. Ninh Hân Nghiên, anh yêu em, thật sự rất yêu em, bảy năm trôi qua vẫn không thay đổi. Hãy cho anh cơ hội được bên cạnh em, yêu thương và chăm sóc cho em cả đời này có được không? Anh muốn em biết em không chỉ có một mình, không phải đơn độc đối diện với mọi thứ, em còn có anh, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em, ủng hộ em, cùng em trải qua niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời này. Ninh Hân Nghiên, em đồng ý gả cho anh chứ?", nói đến đây nơi đáy mắt Âu Trạch Dương như có một tầng sương mỏng. Điều này hắn đã muốn làm từ lâu nhưng chỉ vì chưa thể giúp Ninh Hân Nghiên yên lòng khi chưa tìm ra chân tướng về việc năm xưa ba mẹ cô bị sát hại nên mới phải chờ đến bây giờ. Hắn thật sự yêu cô và muốn chăm lo cho cô cả đời này, hồi hộp cùng mong chờ, hắn cũng không kiềm được cảm xúc của mình, đưa đôi mắt thâm tình nhìn cô, căng thẳng chờ đợi.
"Cầu hôn ở trong bệnh viện thì không lãng mạn lắm...", Ninh Hân Nghiên nói giữa chừng rồi dừng lại, đôi mắt xinh đẹp đặt trên gương mặt của Âu Trạch Dương rồi gật đầu một cái, nói ra câu trả lời mà hắn mong chờ nhất.
"Nhưng mà em đồng ý."
Rồi Ninh Hân Nghiên xoè bàn tay ra, Âu Trạch Dương nhanh chóng lấy chiếc nhẫn kim cương trong hộp ra đeo vào ngón áp út cho cô, yêu thương hôn lên bàn tay bé nhỏ của cô, hạnh phúc ngập tràn đứng dậy đi đến ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mượt, còn đặt một nụ hôn trên trán cô.
"Anh yêu em, Ninh Hân Nghiên.", Âu Trạch Dương khẽ thì thầm bên tai cô.
"Em cũng yêu anh, Âu Trạch Dương."
Ninh Hân Nghiên hạnh phúc đáp lời, giọng nói cô như mật ngọt rót vào tai hắn khiến hắn động lòng không thôi. Suy cho cùng, Hứa Lập Thành tốt như thế, tài giỏi như thế nhưng chỉ thua hắn ở một chữ "yêu". Vì Ninh Hân Nghiên còn yêu Âu Trạch Dương hắn nên hai người mới có thể đi một vòng xa như vậy vẫn có thể về bên nhau. Nếu cô thật sự quên đi hắn thì người thua cuộc chính là Âu Trạch Dương hắn rồi. Hứa Lập Thành, anh dùng mạng sống của mình để hi sinh cứu lấy Ninh Hân Nghiên, hi sinh hạnh phúc bản thân để chúc phúc cho tôi và cô ấy. Tôi hứa với anh, tôi sẽ yêu thương và chăm sóc cho cô ấy cả đời này, sẽ cho cô ấy niềm vui và hạnh phúc nhất có thể, chắc chắn sẽ không để sự hi sinh của anh là vô nghĩa...
Cảnh tượng đầy hạnh phúc ấy được hiện rõ trọn vẹn trong hai đôi mắt của hai người ở phía xa xa kia. Nghe tin Ninh Hân Nghiên vào viện, đến hôm nay Thái lão phu nhân mới có thể đến thăm, bà còn kéo theo cả Âu Tân Vinh đi cùng dùng ông không muốn một chút nào. Không ngờ khi đi qua khuôn viên này lại có thể chứng kiến một cảnh tượng hạnh phúc và đáng nhớ đến như thế, trên môi Thái lão phu nhân không giấu được nụ cười mãn nguyện, yêu thương nhìn hai người trước mặt ôm lấy nhau, mặn nồng vô cùng. Nhưng trái lại trên mặt Âu Tân Vinh là nét mặt vô cảm, không vui cũng không tức giận, chỉ trầm lặng đứng đó quan sát mà thôi.
"Trạch Dương đã cầu hôn con bé rồi, con tính sao đây?", Thái lão phu nhân hỏi.
Âu Tân Vinh vẫn im lặng không trả lời. Đến tận bây giờ sau những gì đã trải qua, ông vẫn không thể chấp nhận Ninh Hân Nghiên làm con dâu của mình.
"Trạch Dương yêu Hân Nghiên, còn Sầm Uyển Đồng lại đang hạnh phúc bên Sầm Khiết Thần, hôn ước này nên hủy bỏ rồi.", Thái lão phu nhân điềm đạm nói.
"Con bé ấy thật sự không xứng...", Âu Tân Vinh hạ giọng đáp lời.
"Tình yêu có thể nói xứng hay không xứng sao? Chỉ cần thật lòng yêu thương nhau là được. Ngày xưa cũng chỉ vì hai chữ "không xứng" đó mà ba con không chấp nhận con cưới con bé ấy. Đến cuối cùng dù có cuộc sống viên mãn bên mẹ Trạch Dương nhưng tận sâu trong lòng con vẫn không thể quên được con bé ấy, vẫn còn nuối tiếc về mối tình đầu đó. Con đã từng trải qua con cũng hiểu, đừng khiến Trạch Dương phải đi lại vết xe đổ của chính mình..."
Thái lão phu nhân khẽ khàng nói sau đó chống gậy xoay lưng bước đi. Trước khi bước đi, bà còn không quên đặt tay lên vai Âu Tân Vinh vỗ vỗ vài cái, giọng nói vừa mừng vừa cảm động nhìn cảnh tượng phía xa xa kia rồi nói thì thầm với Âu Tân Vinh.
"Con nhìn con trai của con xem, có phải đã rất lâu rồi không thấy được nụ cười hạnh phúc của nó không? Chỉ có con bé Hân Nghiên ấy mới có thể làm được thôi. Làm ba mẹ chỉ mong được thấy con mình hạnh phúc, không phải như vậy là đủ rồi sao? Hãy suy nghĩ đi..."
Rồi Thái lão phu nhân mỉm cười nhẹ cầm gậy bước đi từng bước, bà mong rằng con trai mình có thể hiểu và chấp nhận Ninh Hân Nghiên, còn có cả đứa bé trong bụng của cô nữa...