Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 31




Trữ phu nhân không rõ vì sao Trữ Tiểu Bạch lại thất thường như thế, Trữ phu nhân bị hắn kéo đi, cước bộ của nàng theo không kịp Trữ Tiểu Bạch đang hốt hoảng chạy trốn. Nàng ra sức giãy khỏi tay Trữ Tiểu Bạch, “Phu quân, ngươi xảy ra chuyện gì vậy!”

“Nghe tên lang băm kia nói lung tung khiến ta đau đầu, ta thực sự chịu không nổi.” Trữ Tiểu Bạch quát, hắn gầm rú khiến mọi người hai bên đường đều quay lại nhìn, trong mắt Trữ Tiểu Bạch những người này đều hoài nghi hắn, ánh mắt của bọn họ đầy ngờ vực, Trữ Tiểu Bạch càng điên cuồng gầm rú, biểu tình cực độ giận dữ, “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua người la hét sao, chưa thấy qua người giận dữ sao, đẹp lắm hay sao mà nhìn!”

“Người này điên rồi.”

“Chúng ta cách xa hắn một chút.” Mọi người đi lại trên đường đều tránh khỏi hắn, giống như sợ rằng nếu đụng vào hắn thì sẽ nhiễm bệnh tật. Trữ Tiểu Bạch bỏ tay khỏi phu nhân của mình, lảo đảo phát cuồng chạy ra khỏi Vọng thành.”Phu quân, phu quân!” Trữ phu nhân đuổi theo phía sau hắn, nàng rất lo lắng, không để ý nên bị vấp hòn đá ngã xuống đất. Trữ Tiểu Bạch không nghe thấy phu nhân hô hoán, không thấy phu nhân té lăn trên đất, vẫn chạy về phía trước. Trên đường đụng vào nhiều người khác, cũng không xin lỗi, con mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt dại ra, khiến những người qua đường đều cho rằng hắn điên rồi, đều tránh đường ra cho hắn.

Con đường này Trữ Tiểu Bạch đã đi qua nhiều lần, vui vẻ cũng tới nơi này, mất hứng cũng tới nơi này, ác mộng liên liên tục khiến hắn hầu như cách hai ngày sẽ tới nơi này một lần. Mồ mả hoang vắng, cây cối nửa tươi nửa khô vẫn đứng thẳng, quạ đen đậu trải dài trên cành cây. Dưới tàng cây có một tòa phần mộ, được chăm chút một ít, trước mộ lập một bia mộ, ánh mắt Trữ Tiểu Bạch dại ra, cước bộ quen thuộc chạy tới ở đây. Trữ Tiểu Bạch ngồi ở trước mộ ngẩn người, trước mắt đều là cảnh tưởng Trình Thu Bình lúc chết.

“Bình nhi, ta xin lỗi, ngươi hận ta, oan hồn của ngươi trở về kêu ủy khuất trong mộng của ta, ta biết ngươi không cam lòng. Ngươi giết ta đi, động thủ giết ta đi. Ta chết là có thể an ổn, không cần thấp thỏm lo lắng bị oan hồn dằn vặt. Bình nhi, ta là súc sinh, ta không phải người! A a a ———” Trữ Tiểu Bạch ôm đầu, ngửa cổ lên trời thét lớn, nước mắt từ khóe mặt chạy ra rơi xuống ngực áo.

“Ta vì vinh hoa phú quý mà hại chết ngươi, ta vốn tưởng rằng ta sẽ hài lòng, nhưng bây giờ ta hiện không vui, sống còn khó chịu hơn chết, chỉ cần nhắm mắt lại, ngươi lại xuất hiện trước mắt ta. Phu nhân của ta, ta tuyệt không yêu nàng, ta hối hận, ta hối hận vì đã hại chết ngươi, cho dù ta sám hối ngươi cũng sẽ không tha thứ ta, ngươi giết ta đi, bằng không ta tự sát, lấy cái chết tạ tội, ngươi đừng dằn vặt ta nữa.”

Trữ Tiểu Bạch đau đầu khó nhịn, tâm tình càng kích động thì càng đau đầu, hắn ôm đầu bứt tóc, gào khóc thống khổ,thét chói tai, hắn dùng đầu đánh vào bia mộ, tạo nên thanh âm thùng thùng.

“Ngươi đã hại chết bình nhi, ngươi còn muốn làm hư bia mộ của hắn sao.” Thanh âm nhu hoàn của Dạ Dương vang lên, Trữ Tiểu Bạch nhìn lại, đã thấy Dạ Dương đứng sau hắn, khuôn mặt mỉm cười, trong tay là tiền giấy tế phẩm.”Đứng lên, ngươi tránh ra. Ta muốn tế lễ cho đồ đệ ta.”

“Sư phụ, ngươi tới đây lúc nào.” Trữ Tiểu Bạch lập tức chi lễ với Dạ Dương, Dạ Dương giương mắt lên nhìn hắn, đi thẳng qua, ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy tiền giấy ra, châm lửa đốt.

“Bình nhi, ủy khuất của ngươi ta đã biết, không nên lo lắng cho sư phụ, sư phụ rất mạnh khỏe. Sư phụ nhớ ngươi, thời gian tới cõ lẽ sư phụ không thể tới thăm ngươi, nhưng hàng năm sư phụ sẽ đến thăm ngươi.” Thanh âm của Dạ Dương tràn ngập cảm khái cùng bi thương, hắn không muốn khóc, hắn không được yếu đuối. Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, thực sự là đau lòng, hài tử mình nuôi lớn nên người còn đi sớm hơn mình, sao có thể không bi thương.

“Sư phụ ngươi không nên bi thương quá độ, Tiểu Bạch sẽ chắm sóc cho người.” Trữ Tiểu Bạch thoải mái nói với Dạ Dương.

“Không cần, sao ta có thể cùng người hại chết Bình nhi sống chung dưới một mái nhà, nếu ngươi không phải đồ đệ của ta, ta thật muốn giết chết ngươi bây giờ. Thế nhưng giết ngươi thì quá thoải mái cho ngươi, ta sao có thể để ngươi thống khoái mà chết đi.” Dạ Dương giương mắt nhìn Tiểu Bạch, nhãn thần hung ác nham hiểm khiến toàn thân Trữ Tiểu Bạch run rây, sư phụ muốn làm gì hắn.

“Phản bội sư môn, sát hại đồng môn sư huynh đệ, ta nên xử phạt ngươi thế nào a.” Dạ Dương giống như quỷ mỵ, nhe răng tà tà cười, Trữ Tiểu Bạch bị dọa lui ra sau, sư phụ muốn làm gì hắn chứ!

Dạ Dương tung chưởng, Trữ Tiểu Bạch tránh thoát được một chưởng, chưởng phong sát bên tai, bên tai đau đớn, chưởng phong cắt đứt vành tai hắn, máu chảy ướt đẫm vai. Sư phụ muốn giết ta, trong lòng Trữ Tiểu Bạch cả kinh, võ công của Dạ Dương cao thâm khó lường, người nào khiêu chiến với hắn không chết cũng bị thương, Trữ Tiểu Bạch không phải là đối thủ của Dạ Dương. Trữ Tiểu Bạch liều mạng né tránh thế tiến công càng lúc càng nhanh của Dạ Dương, dùng hết sức mà né tránh cật lực. Dạ Dương một chưởng đánh qua, Trữ Tiểu Bạch thoát trong gang tất, chưởng phong sắc bén đánh vào đại thụ hai bên mồ, thân cây bị chém thành hai nửa. Trữ Tiểu Bạch sợ đến co rụt lại, Dạ Dương nhấc chân một cước đá trúng ngực Trữ Tiểu Bạch, khiến Trữ Tiểu Bạch văng xa vài chục trượng, ngã trên mặt đất, ngực đau đớn, khó thở, hắn nôn ra một ngụm máu.

Dạ Dương đi tới trước mặt Trữ Tiểu Bạch, Trử Tiểu Bạch biết xương sườn của mình đã gãy, hắn liều mạng muốn đứng lên, lại bị một cước của Dạ Dương đè lại, lạnh lùng trên cao nhìn xuống giống như đang nhìn một người sắp chết, “Năm đó nhà ngươi bị cừu gia giết chết, ta không muốn thu lưu ngươi, Bình nhi năn nỉ ta lưu lại ngươi, ta động trắc ẩn nên mới nuôi dưỡng ngươi thành người, giúp ngươi học võ công của Bạch gia. Ta không nghĩ tới ngươi là loài lang sói, ta muốn phế võ công của ngươi, một người không có võ công làm sao có thể trở thành tướng quân, ha ha ha ha cáp. . .”

“Sư phụ, không nên như vậy, đồ đệ sai, đồ đệ hối hận rồi, người khai ân, buông tha đồ đệ.” Trữ Tiểu Bạch sợ đến sắc mặt trắng bệch, đau khổ cầu xin, “Sư phụ, ta sai rồi, ngươi tha ta đi, ta nhất định hối cải để làm người mới.”

“Đã muộn!” Dạ Dương lạnh lùng âm ngoan nói.

“A a a a a a a a a ——–” Tiếng lêu thảm thiết của Trữ Tiểu Bạch quanh quẩn nơi bãi tha ma hiu quạnh, khiến đám quạ đen kinh hách bay lên kêu quác quác, tiếng kêu thê lương không dứt, người đi đường nghĩ quỷ đang kêu khóc, sợ đến mức không dám tới gần.

——— —————— ———–

Vọng thành, nơi hoàng cung của quốc chủ Lương quốc, cung tường lại được sơn đỏ một lần nữa, các cung thất cũng đều được tu sửa một phen, gia cụ bài biện trong cung đều là gỗ cây tử đàn hương. Âu Tuấn Trình dùng gỗ lim dát vàng kiến tạo một tòa Lim điện trong cung, nơi này là vì một vị mĩ thiếu niên mà kiến tạo. Vị thiếu niên này có khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng, thật có thể nói là nếu mĩ nhân có nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Âu Tuấn Trình chưa gặp vị mỹ nhân này, chỉ là nghe nói qua, hiện tại vị tuyệt thế mỹ nhân này sắp sửa được đưa vào hoàng cung, nên hắn kiến tạo một cung điện hoa lệ làm lễ vật. Bên trong được bày biện trân bảo tương xứng, tủ quần áo đều là phục sức hoa mỹ. Trình Thu Vũ chỉ huy cung nhân mang đồ sắp xếp trong Lim điện, san hô ngọc đặt ở phía Đông, bình phong phú quý đặt bên ngoài phòng ngủ, một vị cung nữ không cẩn thận làm rơi một bộ áo ngủ trên mặt đất, thái giám liền trách cứ nàng không cẩn thận, cung nữ sợ đến phát run.

Trình Thu Vũ không tức giận, đi tới trước mặt cung nữ nhặt bộ quần áo lên, phủi đi bụi bặm, rất ôn hòa nói: “Ngươi lần sau phải cẩn thận, không nên phạm sai lầm, bỏ y phục này vào.”

“Vâng, đại nhân.” Cung nữ tiếp nhận áo ngủ, cẩn thận bỏ vào ngăn tủ.

Trình Thu Vũ trở lại cung thất của mình, ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một chén nước chè xanh, nhìn cành cây cây trụi lủi ngoài cửa sổ mà đờ ra. Áo ngủ làm bằng băng tàm ti, cảm giác lạnh lẽo trơn bóng còn vương trên đầu ngón tay hắn. Áo ngủ bằng băng tàm ti là chí bảo, hắn từng hướng Âu Tuấn Trình xin, nhưng Âu Tuấn Trình chưa từng đáp ứng cho hắn, Trình Thu Vũ dần dần minh bạch, hắn không phải là người Âu Tuấn Trình sủng ái nhất. Hậu cung rồi cũng có nữ nhân làm chủ, bên người hoàng thượng còn có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm bạn. Trình Thu Vũ đau thương ai thán, tự giễu cười cười, ta có làm cái gì, cũng không có được hắn, tòa cung điện này không còn là nơi ta có thể sống yên ổn. Ta và Âu Tuấn Trình cuối cùng chỉ có quan hệ quân thần, không có khả năng trở thành người duy nhất của hắn. (Băng tàm ti = sợi tơ tằm mỏng, lạnh)

Trình Thu Vũ phủi bụi bặm tên người, vuốt lên nếp gấp trên y bào bằng lụa, ngày mai hắn sẽ mỉm cười nghênh tiếp vị mỹ nhân ngoại tộc kia vào cung, từ nay về sau trong cung sẽ không còn Trình Thu Vũ, như vậy cũng tốt. Trình Thu Vũ thu thập vật phẩm của mình, đặt ở trong hộp nhỏ, hắn ôm lấy hộp nhỏ kia rời đi.

“Trình đại nhân, người muốn đi đâu?” Tiểu thái giám hầu hạ Trình Thu Vũ hỏi.

“Về nhà, cung điện sẽ có rất nhiều chủ nhân, ta không nên lại ở chỗ này.” Trình Thu Vũ ôm hộp nhỏ, mới đi vài bước, lại dừng lại cước bộ, hắn lấy ra trong ngực môt khối hoàng kim đưa cho tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám không muốn nhân, nhún nhường một chút, “Cầm lấy, sau này ta sẽ không đến đây, đây là lễ tạ ơn ngươi hầu hạ ta mấy năm qua.” Dáng tươi cười của Trình Thu Vũ đầy thê lương, nhưng vẫn ôn nhu nói.

“Đại nhân, hoàng thượng chỉ là nhất thời mê hoặc, hắn chơi đùa một trận, còn có thể trở về bên ngài.” Tiểu thái giám cầm lấy hoàng kim, nhìn Trình Thu Vũ, cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.

“Cảm tạ ngươi.” Trình Thu Vũ ôm lấy hộp nhỏ đi ra đại môn, lưu luyến quay đầu lại nhìn thoáng qua cung thất, làm thư đồng đích thái tử cũng ở bên hắn, hiện tại thái tử làm hoàng đế cũng ở bên hắn. Nhưng đây là lúc nên về nhà, hắn cũng muốn thực hiện nghĩa vụ cho gia tộc, phụ mẫu đã mất vài năm trước, thúc phụ trong tộc bàn chuyện hôn nhân cho hắn, bây giờ hắn cũng muốn trở thành tân lang. Trình Thu Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười, lưu luyến làm gì, nơi cung điện tràn ngập tham vọng có gì tốt, đi thôi.

Trình Thu Vũ đi qua cửa cung, đi tới thần điện tế tự, sa mạn trắng noãn, thảm lông hồng sắc, thần điện luôn luôn bảo trì sự yên lặng, trang nghiêm. Lưu Đình tĩnh tọa ở giữa đại điện, nhắm mắt dưỡng thần.

Trình Thu Vũ hướng Lưu Đình hành lễ, “Sư phụ, ta phải rời khỏi cung thất, sau này không thể mỗi ngày đều đến thăm người, người phải bảo trọng.”

Lưu Đình vừa nghe Trình Thu Vũ nói, chợt giương đôi mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, “Tiểu Vũ, hoàng thượng sủng ái ngươi như vậy, vì sao ngươi phải rời đi.”

Trình Thu Vũ nói, “Hoàng thượng muốn đại hôn, ngày mai vị còn có vị thiếu niên phiên bang mỹ lệ tiến cung, ở đây không còn là nơi sống yên ổn.”

“Sao lại như vậy.” Lưu Đình kéo Trình Thu Vũ ngồi bên cạnh mình, Trình Thu Vũ là đệ tử đắc ý nhất của hắn, hắn đối vớiTrình Thu Vũ có kỳ vọng rất cao.

“Sư phụ, đệ tử thích áo ngủ băng tàm ti, hướng Hoàng thượng xin, hoàng thượng nói đó là chí bảo nên không cho. Ngày hôm nay đệ tử nhìn thấy kiện áo ngủ này trong ngăn tur của tân sủng, đệ tử sáng tỏ, nên đệ tử rời đi, hà tất phải đợi đến lúc bị người ta đuổi đi, để tử vẫn còn muốn giữ tự tôn.” Trình Thu Vũ nghĩ tới đây, bi ai rơi nước mắt. Mình yêu thương hoàng thượng, đã biết hoàng thượng chỉ xem tình ái là trò chơi, nhưng không thể buông tay, tưởng rằng hoàng thượng đối tốt với mình lắm, nhưng cái gì cũng không có. Nên kết thúc, không nên do dự.

“Đứa ngốc, khóc làm gì.” Lưu Đình xuất ra khăn tay lau khô nước mắt trên mặt Trình Thu Vũ, nhưng càng lau nước mắt chảy càng nhiều, “Tiểu Vũ, ngươi thực sự là hài tử sinh vào mùa mưa, nghe nói lúc ngươi sinh trời đã mưa liên tục.” Lưu Đình từ ái mỉm cười, ôm Trình Thu Vũ vào trong ngực, Trình Thu Vũ cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên. Lưu Đình hơi nhíu mày, vỗ nhẹ lưng Trình Thu Vũ, Lưu Đình ôn nhu nói, “Khóc một lần cho hết sau này sẽ không thể rơi lệ được nữa. Nam nhân chúng ta không chỉ có ái tình, chúng ta còn có mộng tưởng cùng sự nghiệp, tương lai Tiểu Vũ sẽ có gia đình, thê tử hiền lành cùng hài tử hoạt bát, thê tử của ngươi mỗi ngày trải giường chiếu cho ngươi, thổi nên cho ngươi đi ngủ. Hài tử của ngươi sẽ hiếu thuận với ngươi, bọn họ sẽ giúp ngươi vui vẻ, lớn lên sẽ trở thành nhân tài, làm rạng rỡ tổ tông. Đệ tử của ta là người mạnh mẽ, không phải một người nhu nhược.”

“Cảm tạ sư phụ.” Trình Thu Vũ nghẹn ngào sát sát nước mắt nói, “Đệ tử đã phấn chấn tinh thần, hảo hảo làm việc.”

“Lúc này mới là đệ tử của ta.” Lưu Đình vui mừng cười gật đầu, vỗ vỗ vai Trình Thu Vũ, “Sư phụ cho rằng ngươi sẽ có được nhiều vinh quang.”

“Đệ tử sẽ không khiến sư phụ thất vọng.” Trình Thu Vũ ôm lấy hộp gỗ, đứng dậy hướng Lưu Đình cáo biệt, sau khi khóc liền cảm thấy khá lên. Trình Thu Vũ suy nghĩ một chút, có lẽ đây là báo ứng của việc hại chết đệ đệ. Trời nghiêm phạt hắn, hắn vĩnh viễn không có được ái tình mình muốn, hắn nghĩ năm tháng sẽ thay đổi, sẽ chậm rãi phai mờ tình cảm của hắn với hoàng thượng, lúc có một gia đình mới, sẽ là một con người khác.

Lưu Đình nhìn Trình Thu Vũ đi xa, hắn mới thu hồi tâm tư của mình. Lưu Đình sờ sờ nước mắt lưu lại trước ngực, trên gương mặt tuấn tú của Lưu Đình cũng xuất hiện nhè nhẹ thê lương. Đều là người bất hạnh, yêu người không nên yêu, yêu thương đế vương, chung quy không có kết cục tốt. Chính mình là một ví dụ hay nhất, Tiểu Vũ lại là một ví dụ khác, bọn họ hướng thế nhân khóc lóc kể lể bi thương, thế nhân cười nhạo bọn họ mị hoặc quân vương, cười nhạo bọn họ dùng thủ đoạn để ở bên người đế vương.

“Tiểu Vũ, chúng ta đều yêu sai người rồi.” Thanh âm của Lưu Đình vang vọng trong điện, bất đắc dĩ cùng thê lương.