Niếp Môn

Chương 43: Tình yêu là gì?




Niếp Ngân nhíu mày đi tới phía sau Lãnh Tang Thanh, hai tay đem tay vịn ghế xoay lại, ngay cả người trên ghế cũng đồng thời quay lại.

"Cái người này..." Bàn tay to thon dài của Niếp Ngân nâng mặt Lãnh Tang Thanh lên, lại thấy một vùng ẩm ướt, tập trung nhìn vào, trên gương mặt Lãnh Tang Thanh đúng là nước mắt.

"Tại sao khóc?" Hai mắt Niếp Ngân trong nháy mắt hiện lên một tia yêu thương, nhưng lập tức lại che gấu trong đôi mắt chim ưng sắc nhọn.

Lãnh Tang Thanh gãy đầu, vùng vẫy thoát khỏi tay anh, vẻ mặt lạnh lùng rồi lại lộ ra vẻ ủy khuất: "Thực ra, tôi muốn hỏi anh một việc." Cô ngẩng đầu nhìn Niếp Ngân, ánh mắt vẫn chứa ẩn tình.

Niếp Ngân không nói gì, nhưng sự lạnh lùng giảm hơn trước mấy phần.

"Mặc dù tôi cho rằng tất cả phát triển quá nhanh, nhưng thấy những thứ áo cưới, giầy xinh đẹp kia, tôi có cảm giác chính mình biến thành công chúa trong truyện cổ tích, trong lòng rất vui vẻ, chỉ có điểu bây giờ tôi có chút nghi ngờ, đám cưới này, cuối cùng là chủ ý của anh hay chủ ý của bác trai?" Lãnh Tang Thanh kìm nén lại trái tim đang sợ hãi, dũng cảm nói.

Niếp Ngân nhíu mày, hai mắt híp lại, dừng ở Lãnh Tang Thanh, khóe miệng có chút trầm xuống, anh xoay người, lại quay về vị trí cũ, lạnh lùng nói: "Chuyện này không phải nói đợi đến sau tang lễ giải quyết sao?"

Lãnh Tang Thanh chậm rãi đứng lên, cúi đầu, toàn thân lạnh giá: "Tốt, có thể đợi đến sau tang lễ rồi giải quyết, nhưng mà tôi nói cho anh biết, trái tim tôi sẽ luôn dõi theo."

Cô khẽ lau nước mắt ở khóe mắt, vô cùng dịu dàng: "Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cùng hai anh trai đều hết sức thương yêu tôi, bởi vì các anh trai đều rất ưu tú, có thể trong lòng tôi đã khắc sâu ấn tượng, cho nên dù có cố gắng, tôi cũng không tìm được người đàn ông có thể cho tôi dựa vào. Tôi không biết tôi và anh cuối cùng là bị làm sao, nhớ đến dáng vẻ anh bảo vệ tôi, nghe Ruby tỷ nói áo cưới, đồ trang sức là anh chuẩn bị cho tôi khi đó trong lòng tôi thực sự vui đến giống như thiên sứ nhảy múa, nhìn anh mỗi lần nói lời lạnh nhạt, khi anh không để ý đến tôi, trái tim tôi thực sự rất đau, đau đớn giống như lúc thấy anh hấp hối trong lòng tôi, muốn hét to, nhưng lại hét không ra lời, muốn nhịn, nhưng nhịn không được."

"Tôi sẽ thử chờ anh nói, thử chờ anh đến nói phải đi theo anh." Cô xoay người, run run bước tới cửa.

Lúc bước tới cửa, bàn tay nhỏ nhắn xanh xao của cô, một lần nữa bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy, gắt gao, vững vàng.

"Nhanh như vậy lại quên mất lời nói của tôi rồi sao? Muốn rời khỏi nhất định phải được sự đồng ý của tôi, nhớ những lời này khó đến vậy sao?" Niếp Ngân lại một lần nữa vững vàng mà giữ chặt cổ tay Lãnh Tang Thanh, cố gắng kéo lại, cơ thế của Lãnh Tang Thanh, theo lực mà rơi vào trong ngực của Niếp Ngân.

Lạnh Tang Thanh không kháng cự lại, nước mắt lần nữa tuôn ra thấm ướt cả áo sơ mi của Niếp Ngân.

Niếp Ngân cũng không kháng cự lại, cánh tay kia quàng qua hông của cô, gắt gao mà ôm lấy cô. Có trời mới biết vừa rồi trong lòng anh là cảm giác gì, cho dù anh chết cũng không thừa nhận.

Hai người im lặng rất lâu...

"Cô, hiểu được tình yêu sao?" Niếp Ngân suy nghĩ thật lâu, nhưng lại hỏi một vấn đề như vậy. Vẻ mặt anh ngưng đọng, nhưng không lạnh lùng như trước, ít nhất lúc này là như vậy.

Lãnh Tang Thanh nghe vậy ngẩn ra, sau đó than nhẹ: "Có lẽ thật sự không hiểu đâu."

Hai người lần nữa im lặng...

"Nếu cái gì đó của cô bị người khác cướp đi, hơn nữa cô vĩnh viễn cũng không có cách nào cướp về, cô sẽ đối xử với người đó như thế nào?" Niếp Ngân dừng ở trước mặt, trong ánh mắt có một chút căm giận.

Lãnh Tang Thanh do dự một chút, vấn đề này khiến cô không hiểu ra sao, chỉ có điều Niếp Ngân có ý của anh: "Đã không cướp về được, vậy hãy coi như tặng cho đối phương đi, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn."

"Tặng? Thật đúng là chẳng khác nào tôi tặng cho hắn." Niếp Ngân nghĩ tới đây, cảm thấy mặt mũi bản thân mất hết.

"Vậy cho cô cơ hội cướp lại món đồ đó, cô sẽ làm thế nào?" Niếp Ngân tiếp tục hỏi.

Nhưng vào lúc này, cửa sân thượng vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, hai người đồng thời nhìn qua, dáng vẻ Tần quản gia lại rất xấu hổ.

"Ách... Ha ha, mặc dù là lần thứ hai, nhưng tôi thực sự cảm thấy rất xin lỗi, tiên sinh kêu hai vị xuống lầu dùng cơm." Tần quản gia vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu nói.

"Chúng tôi chưa đói." Niếp Ngân lạnh nhạt trở lời, nhưng lời còn chưa nói xong, chợt nghe cái bụng của Lãnh Tang Tang "Ùng ục" kêu lên.

Niếp Ngân nhíu mày, không nhịn được mà nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh thấy Niếp Ngân nhìn mình như vậy, vô tội mà nói: "Tôi khống chế không được cái bụng của mình, vẻ mặt này của anh là ý gì! Tôi muốn xuống dưới ăn cơm." Nói xong liển giãy giụa khỏi ngực Niếp Ngân.

Không ngờ, lại bị Niếp Ngân kéo quay về, ôm càng thêm chặt: "Nha đầu nhà ngươi sống chỉ để ăn thôi sao? Chưa trả lời xong câu hỏi của tôi, cô ở đây không được đi!"

Ngẩng đầu đối với Tần quản gia dặn dò: "Cô ấy cũng không đói, chúng tôi tới đó ăn sau."

"Tôi đói!" Lãnh Tang Thanh một bên giãy giụa hô to.

"Cô không đói bụng!" Niếp Ngân nắm chặt tay cô không buông.

"Thiếu gia! Thiếu gia! Tiên sinh nói, bất kể thế nào, Lãnh tiểu thư nhất định phải cùng dùng cơm." Trên mặt Tần quản gia có chút khó xử.

Niếp Ngân nhìn dáng vẻ làm kẻ khác tan nát cỏi lòng của Lãnh Tang Thanh, thở dài một hơi: "Vậy được rồi, chúng ta lập tức đi xuống đi."

Cánh tay mới buông lỏng, Lãnh Tang Thanh liền nhanh chóng, chạy ra cửa.

_________________________________

Trên bàn cơm.

Đặc biệt phong phú.

Vẻ mặt của Niếp Nhân Quân.

Đặc biệt phong phú.

"Thanh nhi, đến đây, nếm thử cái này, Niếp bá bá đặc biệt sai đầu bếp làm món này, Niếp bá bá dám nói toàn thế giới cũng không tìm ra món này." Niếp Nhân Quân đôn hậu cười, dùng dao nĩa gở gạch cua, bỏ vào trong chén của Lãnh Tang Thanh.

"Cám ơn bác trai!" Lãnh Tang Thanh kiềm chế cơn đói bụng của mình, mà không nuốt cả cái muỗng.

"Quả thực là quá ngon rồi!" Lãnh Tang Thanh liên tục nhấp nháp món gạch cua trong miệng, lớn tiếng khen ngợi, sau đó, liếc mắt nhìn Niếp Ngân ngồi bên kia.

Niếp Ngân đưa một muỗng trứng cá muối vào trong miệng, từ tốn mà nhai, dáng vẻ không biết gì ngoài ăn, bởi vì anh đang quan sát hình như hai người giống như cha con trước mặt, trong mắt có chút hoài nghi, có chút bất đắc dĩ.

Lãnh Tang Thanh rõ ràng đang chú ý đến điểm ấy, hài lòng mà mừng thầm, động tác càng nhanh hơn.

"Thanh nhi thích, ta rất vui!" Niếp Nhân Quân giơ ly rượu lên uống một hớp lớn.

"Niếp bá bá, người cũng ăn nhiều một chút." Lãnh Tang Thanh cũng gở một con cua, đưa đến trong chén của Niếp Nhân Quân, dáng vẻ lanh lợi, vô cùng đáng yêu.