Niếp Môn

Chương 39: Bất ngờ xảy ra (1)




Niếp Nhân Quân vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.

Niếp Tích từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cha. "Chờ một chút, cha, làm như vậy có phải là không tôn trọng ý nguyện của hai bên đương sự không?"

Niếp Nhân Quân đan hai tay vào nhau, lộ ra vẻ vô tội trên mặt: "Không không không! Những lời này con không nên hỏi cha."

"Thế nhưng cha được sự đồng ý của cô ấy chưa?" Niếp Tích dừng lại một chút, anh ý thức được bản thân đột nhiên kích động, sau đó hạ thấp giọng: "Nếu cô ấy không đồng ý, chẳng phải Niếp gia chúng ta có vẻ không nói llý rồi sao, hơn nữa con lo lắng hôn lễ sẽ biến thành trò cười, đến lúc đó mặt mũi cha để đâu!"

Niếp Nhân Quân khẽ cười, nhưng sau đó vẻ mặt lại chuyển thành oan ức: "Dì Ruby của con đã gọi điện báo cáo, sau khi đứa trẻ đáng thương ấy biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ hơi sợ hãi một chút, sau đó mặc áo cô dâu trên người rồi thì không nỡ cưởi ra."

Nha đầu ngốc này! Hai anh em đồng thời chửi thầm trong bụng!

Niếp Ngân từng bước đứng trước mặt Niếp Nhân Quân, gắt gao mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân: "Lẽ nào địa vị hoàng thất trong lòng cha quan trọng đến thế sao? Loại tranh chấp gia tộc này sẽ làm bị thương đến bao nhiêu người, chẳng lẽ cha lại không rõ sao? Cái loại hiểm ác đáng sợ này, loại máu tanh này, con thấy quá nhiều rồi. Bây giờ lại muốn tái diễn sao? Lúc trước Tích nhi suýt nữa bị Niếp Nhân Thế lấy trái tim, đối với cha mà nói không phải là một lời cảnh cáo sao? Vì dã tâm của cha, bây giờ cha lại muốn kéo một người không liên quan xuống nước luôn sao?"

Niếp Ngân thực tình có hơi xúc động, năm đó hình ảnh của mẹ trước khi lâm chung, lại hiện ra trong đầu anh. Nhưng tiếc rằng trước mặt người điên này, nhiều năm qua như vậy lại vẫn là người điên."

Lúc này người hầu bên trong phòng ăn đã bị Tần quản gia đuổi ra khỏi phòng, trong một phòng ăn rộng lớn, chỉ còn lại cha con ba người.

Niếp Nhân Quân có chút chấn động, hai mắt chứa đầy nổi đau thương mà đáp lại con ông, giọng điệu bình tĩnh lộ ra vẻ sắc bén: "Thế nào, một con quỷ lại nói những lời của thiên sứ sao?"

Ông vỗ nhẹ lên mặt Niếp Ngân, tiếp tục than thở: "Cho dù cha không hi vọng địa vị hoàng thất, con cảm thấy trái tim Tích nhi sẽ bình an vô sự ở trong người nó sao? Ở Niếp môn nhiều năm như vậy, đều cứng nhắc, lục đục với nhau, ngoài mặt thì cùng chống kẻ thù, nhưng thật sự bên trong đã sớm thối rửa đến không chịu nổi, cho nên nhất định phải một lần nữa gỡ từng mắc xích!"

Dứt lời, ông đi tới bên cạnh Niếp Tích, một tay nắm đầu vai Niếp Tích: "Cha chắc chắn không có năng lực này, nhưng là các con, sẽ làm được! Cha như một đống xương lớn tuổi, giống như một con thuyền gỗ, nhiều lắm chỉ có thể đưa các con đến bờ bên kia, đến lúc đó, cho dù chìm xuống, nát tan, cha cũng không có gì nuối tiếc."

Những lời nói này như một trận động đất, làm rung chuyển bộ đồ ăn trên bàn, những cây nến trên giá không ngừng lay động, đèn chùm cũng kịch liệt rung chuyển.

Cũng chấn động đến trái tim của hai anh em...

"Cha..." Niếp Tích đỡ Niếp Nhân Quân toàn thân đang rung rẩy ngồi xuống ghế.

Niếp Ngân đứng tại chỗ, hai mắt híp lại, đôi lông mày nhíu lại suy nghĩ, nhưng không cách nào hiểu được.

Đây là lần đầu tiên anh nghe cha nói ra lý do thực sự, anh đột nhiên cảm thấy cha cũng không có ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, anh đột nhiên hiểu rõ mẹ trong giây phút cuối cùng vì sao vẫn cứ tiếp tục yêu thương cái người đàn ông này như thế, nhất định làm cho bản thân không được câm ghét cha.

"Cái cớ thật đẹp đẽ..." Niếp Ngân thấp giọng nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng ăn.

Vừa đến cửa, lại đột nhiên vang lên âm thanh đập cửa dồn dập.

"Vào." Niếp Nhân Quân nói một tiếng.

"Tiên sinh, xảy ra việc lớn rồi!" Chỉ thấy Tần quản gia đẩy cửa ra, vội vàng mà chạy vào.

"Chuyện gì?" Niếp Nhân Quân hỏi, ba cha con đều đề cao cảnh giác.

"Niếp môn bên kia gọi điện đến, mạnh mẽ ra lệnh cấm hôn lễ hai ngày sau..." Tần quản gia lo lắng nói.

Không đợi ông nói xong, Niếp Nhân Quân đã hỏi trước: "Tại sao?"

Tần quản gia nhìn thoáng qua Niếp Ngân, lại nhìn thoáng qua Niếp Tích, có chút lo lắng mà nói: "Bên kia nói Niếp Nhân Thế chết rất kì lạ, đã kết luận là bị mưu sát, lễ tang sẽ được cử hành vào hai ngày sau."

Cái gì?" Ba người đồng thời trừng lớn hai mắt.

______________________________________

"Thế nào? Công chúa xinh đẹp, tối hôm nay ăn gan ngỗng không hợp khẩu vị sao?" Ruby vội vàng làm xong mọi chuyện, ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Lãnh Tang Thanh trở về sau bữa ăn tối.

Nhìn thấy cô, Lãnh Tang Thanh đi tới, một đôi mắt đẹp linh động độc nhất vô nhị: "Ruby tỷ vì sao không ăn cùng?"

Ruby mỉm cười nắm tay cô, hai người giống như chị em, cô nhìn lướt qua người hầu phía sau Lãnh Tang Thanh, dặn dò: "Các ngươi lui đi."

"Dạ." Bốn người nữ xoay người rời khỏi.

Ruby kéo Lãnh Tang Thanh đến phòng mình, hai người ngồi trên chiếc giường lớn.

"Chị đang giảm cân, không thể ăn lung tung được. Không phải ai cũng có thể như Thanh nhi chúng ta không cần giữ gìn vẫn có vóc dáng đẹp như vậy." Ruby nói, trên mặt lộ rõ ý cười.

“Nếu so rõ ra, chị như vậy mới là tiêu chuẩn của "ma" chứ." Lãnh Tnag Thanh từ trên lưng cô bấm một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ruby, trực giác của cô nói cho cô biết, Niếp Ngân hẳn là phải có tin tức rồi.

"Chị có một tin tốt lành muốn nói cho em, nhưng chị sợ đêm nay em ngủ không được." Ánh mắt Ruby cười, thật là mê người.

"Chuyện gì?" Lãnh Tang Thanh có chút sốt ruột.

"Niếp Ngân hai ngày sau sẽ đến đón em, chỉ có điều không phải trên máy bay, là vào động phòng." Ruby xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh.

Tim Lãnh Tang Thanh đập rộn lên.

Điện thoại của Ruby vang lên, cô nhìn thoáng qua dãy số, liền đi ra ngoài cửa.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Lãnh Tang Thanh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, trong đầu muốn lọc ra một chút chuyện nhưng đều mờ mịt.

Chỉ trong chốt lát, Ruby đẩy cửa ra, đi đến, có chút suy nghĩ mà nhìn Lãnh Tang Thanh, trên mặt đầy nghiêm nghị.

_______________

Sáng tinh mơ.

Phía đông cảng Mã Nhĩ Tạp, ánh mặt trời vừa mới nhú lên khỏi mặt biển, Lãnh Tang Thanh cùng với Ruby cũng đang trên đường trở về biệt thự của Niếp Nhân Quân.

Dọc theo đường đi, tâm tình Lãnh Tang Thanh phức tạp mà khó chịu.

Tối hôm qua cô cả đêm không hề chợp mắt, có lẽ bởi vì vốn mong chờ hôn lễ đột nhiên lại bảo là dừng, có lẽ bởi vì tin tức Niếp Nhân Thế chết khiến cô nghĩ mãi không ra, cỏ lẽ bởi vì cho đến bây giờ có quá nhiều chuyện xảy ra, quá vội vàng, khiến cho bản thân cô có chút không thích ứng kịp.

Tóm lại tất cả mọi thứ trong đầu cô bây giờ đều loạn cả lên, chính cô cũng không rõ ràng, bất quá duy nhất có một điều, phải nhanh chóng gặp được Niếp Ngân.

Lãnh Tang Thanh một tay chống cằm, lo lắng mà nhìn xa xa nơi mặt trời đang mọc ngoài khơi.