Niên Tư Kiến

Chương 19: Hậu kết




Vì tập đoàn Chử Vân thình lình xảy ra chuyện, nên Nguyên Triệt phải dời lại hành trình, ở lại cùng chống đỡ và xử lý công việc với Thời Vĩ và Chử Tư Kiến.

Đến lúc Thời Niên và Chử Tư Kiến đến tiễn Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh lên máy bay đi thành phố S thì trời đã bắt đầu bước vào tháng Tám, giữa mùa Thu.

Trên mặt mang khẩu trang đen, Vi Hân Ninh mặc áo khoác dài, một tay đẩy xe lăn cho Nguyên Triệt, tay còn lại duỗi ra chỉnh lại khăn choàng mỏng trên cổ Thời Niên, không nhịn được nói: “Bé con mới được một tháng còn chưa ổn định, sao chị không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đi tiễn bọn em làm gì?”

Thời Niên nháy nháy mắt, tay không tự chủ phủ lên vùng bụng còn chưa xuất hiện nhấp nhô của mình: “Chị cũng không biết nữa, vốn cũng tính ở nhà viết kịch bản nhưng mà trong lòng bồn chồn, nhịn không được phải đi.”

Kể từ khi Vi Hân Ninh và Nguyên Triệt đặt vé máy bay, Thời Niên liền có cảm giác vô cùng bất an, thậm chí lo lắng đến mức có nhiều khi không có tâm trạng ăn uống, khiến Chử Tư Kiến cũng vô cùng gấp gáp theo.

Nỗi bất an này xuất phát từ trực giác của cô, cô không cách nào nói rõ được cho Vi Hân Ninh hiểu, đành phải ẩn ý nói ra thành lời, trong lòng lại không ngừng cầu nguyện cho bọn họ được bình an.

Vi Hân Ninh đã sớm nghe Chử Tư Kiến nói về tâm tình không yên của Thời Niên, chỉ đành cười trừ lên tiếng an ủi: “Chị không cần lo lắng quá, bọn em sao có thể có chuyện gì chứ? Em còn muốn trở lại xem bé con máy thai đó nha.”

Khát vọng của nàng là được lần lượt sờ hết các bé con trong bụng của ba người chị, cảm nhận chân tay nhỏ bé trong bụng cử động, không nén được cũng có chút vui sướng.

Thời Niên siết chặt lấy bàn tay Vi Hân Ninh, không biết làm cách nào chỉ đành thở dài dặn dò: “Đi bình an, nhớ cẩn thận che chắn đừng để bị phát hiện. Khi nào bé con bắt đầu máy thai, chị sẽ gọi cho em.”

“Vâng.” Vi Hân Ninh mỉm cười đáp.

Bên cạnh hai người, Chử Tư Kiến cúi đầu nhìn Nguyên Triệt bị Vi Hân Ninh quấn chặt như cái bánh tét, chỉ lộ ra đôi mắt điềm tĩnh không gợn sóng màu hổ phách nhạt, chau mày hỏi: “Lần này cậu tính đi bao lâu?”

“Chưa biết nữa, chắc là một tháng, khi nào chơi chán thì lại về.” Nguyên Triệt hơi nâng mắt nhìn anh.

Chử Tư Kiến gật gù: “Vậy cũng được, đi cho khuây khoả. Chơi cho đã rồi trở về với tôi, tập đoàn cần cậu, chúng tôi cũng cần cậu.”

Mặc dù Chử Tư Kiến không nói, nhưng ngày ngày ở bên cạnh Thời Niên đang bất an như thế, anh thậm chí cũng bị ảnh hưởng theo, trong lòng không hiểu sao cũng có chút bồn chồn không yên.

Nguyên Triệt nhìn ra được bồn chồn trong mắt anh, nâng mắt đáp lại: “Tôi sẽ.”

Bốn người lại hàn thuyên thêm mấy câu, cho đến khi sân bay bắt loa thông báo sắp hết giờ check-in chuyến bay của hai người Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh, mới lưu luyến buông lời tạm biệt.

Nhưng bọn họ không biết rằng, lần tạm biệt này lại chính là lời từ biệt cuối cùng!

Chử Tư Kiến nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Thời Niên, nâng mắt nhìn thân ảnh một bước đi một ngồi trên xe lăn ở phía xa, bồn chồn trong lòng chỉ càng lúc càng tăng chứ không có chút gì suy giảm.

Cứ như thế, ngày tháng trôi qua, sóng yên biển lặng khiến Thời Niên và Chử Tư Kiến dần quên đi cảm giác lo lắng đó, chú tâm vào công việc của mỗi người.

Đến tận khi cuộc gọi khẩn cấp trong đêm mà Giang Tư Viễn báo về một tháng sau đó, Thời Niên và Chử Tư Kiến rốt cuộc mới biết được cảm giác khi đó là gì.

Là điềm báo!

Là dự báo về cái chết của Vi Hân Ninh và Nguyên Triệt!

Trong cuộc gọi, Giang Tư Viễn báo rằng cảnh sát thủ đô phát hiện thi thể Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh trên sườn núi Bạch Khê, thấy có dấu vết bị đâm, phán đoán sơ bộ là chết do mất máu.

Vừa nghe cuộc gọi, ngay trong đêm, Chử Tư Kiến và Thời Niên đã tức tốc đặt vé máy bay, bay đến thành phố B.

Thời Niên có thai, tạm thời không thể ở khách sạn, đành phải đến ở tạm nhà Giang Tư Viễn.

Mấy ngày sau đó, hai người Chử Tư Kiến và Giang Tư Viễn không ngừng đi sớm về khuya, chính là để điều tra nguyên do cái chết của hai người bọn họ.

Cho đến một ngày, Chử Tư Kiến kéo Thời Niên vào phòng ngủ, sắc mặt anh tái xanh, nói cho cô nghe sự thật: “Trên móng tay Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh, pháp y đã tìm thấy một mẩu biểu bì. Đem ra đối chiếu thì biết được mẫu da đó là của Nguyên Thương. Mấy ngày trước cảnh sát cử người đến Nguyên gia bắt người, nhưng nhận được tin hắn ta đã bỏ trốn.”

Thời Niên giật bắn mình, lập tức che miệng kinh hô: “Trời ơi, thật sao? Nguyên Triệt là em ruột anh ta, anh ta sao có thể xuống tay tàn nhẫn như thế?”

Hít sâu một hơi, Chử Tư Kiến đè lấy vai cô, giọng nói run rẩy: “Hiện giờ anh đang cho người tìm kiếm tung tích của hắn ta, nếu thuận lợi tìm thấy, anh nhất định sẽ khiến hắn ta đời này chết rục xương trong tù, để trả thù cho cái chết của Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh.”

Thời Niên biết với anh, Nguyên Triệt từ lâu đã giống như người thân trong gia đình vậy. Hắn chết thảm như thế, cô còn không nhịn được huống hồ gì anh.

Cô mỉm cười, giọng nói dịu dàng, ôm lấy anh: “Anh cứ việc làm theo những gì trái tim mình mách bảo, em và bé con ở nhà đợi anh.”

“Được, anh yêu em.” Anh ôm chặt lấy cô, trân trọng in lên trán cô một nụ hôn.

“Em và con cũng yêu anh.” Cô nâng tay ôm siết lấy anh, đầu tựa vào vai anh, mềm mại đáp.

Một tuần sau đó, Chử Tư Kiến quả thật tìm được tung tích của Nguyên Thương, nhưng đến lúc anh cho người đuổi đến, hắn ta đã sớm chạy.

Hai người cứ giống như trò chơi mèo bắt chuột, không ngừng vờn qua vờn lại, chưa đến cuối cùng cũng chưa biết rõ, ai là chuột, sẽ bị tóm và ai mới là mèo, sẽ đi bắt chuột.

Vào một buổi tối cuối cùng của mùa Thu, Chử Tư Kiến đã săn đuổi Nguyên Thương mấy ngày mấy đêm, chưa từng chợp mắt, lúc này đã không nhịn được ngủ gục trên bàn làm việc của Giang Tư Viễn.

Cuốc điện thoại thình lình vang lên giữa tiếng sấm lớn xé toạt bầu trời đêm, Chử Tư Kiến giật mình tỉnh lại, cảm nhận trái tim trong lồng ngực một lần nữa đập nhanh như thể được lên dây cót.

Cảm giác giống hệt như năm đó, khi Vi Hân Ninh và Nguyên Triệt xảy ra chuyện!

Anh vội vàng bắt điện thoại, là một dãy số lạ: “Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khà khà, trong bóng tối có phần ghê rợn: “[Chử Tư Kiến.]”

Hai mắt Chử Tư Kiến tối lại.

Là Nguyên Thương!

Anh trầm mặc không đáp, nhưng Nguyên Thương bên kia giống như không quan tâm, gọi đến cốt chỉ để thông báo một việc: “[Vợ và con mày... đang ở trong tay tao.]”

Chử Tư Kiến giật mình đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng đến đáng sợ.

Giờ khắc này anh mới nghe rõ đầu dây bên kia có tiếng người “ô ô” không rõ, lại có tiếng dây trói ma sát với nền đất vang lên “sột soạt”, còn có tiếng lục lạc nho nhỏ “leng keng” xen lẫn.

Tâm Chử Tư Kiến lập tức trùng xuống.

Tiếng lục lạc đó là tiếng lục lạc phát ra từ chiếc lắc chân bạc mà anh đã mua tặng Thời Niên lúc cô thông báo có thai, so với bất kì ai, anh rõ ràng hơn nhiều.

Chử Tư Kiến siết chặt lấy điện thoại trong tay: “Anh muốn gì? Nguyên Thương, anh không được phép làm hại thêm người vô tội nữa.”

Nguyên Thương chỉ cười khà khà, giọng nói khô khốc giống như đã mấy ngày không uống nước: “[Tao chẳng muốn gì cả. Không phải mày vẫn luôn muốn tao đền tội cho Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh sao? Chỉ cần tao ấn nút kích nổ này, tao sẽ lập tức xuống đền tội với bọn nó ngay, nhưng mà mày biết không? Đường hoàng tuyền đi một mình cô đơn lắm, tao muốn dẫn vợ con mày đi theo.]”

Trái tim Chử Tư Kiến thoắt cái vọt lên tới tận cổ họng: “Nguyên Thương, bình tĩnh lại, đừng lạm sát thêm người vô tội nữa. Chỉ cần anh chịu tha cho mẹ con cô ấy, tôi sẽ đến thay, cùng anh xuống dưới đó gặp bọn họ.”

Nguyên Thương liếc mắt nhìn Thời Niên đang bị trói, nằm dưới nền đất không ngừng ngọ nguậy, lại cười nói: “[Vậy để xem số mày có thích hợp để theo tao hay không. Ở nhà kho Nguyên thị, tao cho mày mười phút, nếu đến trễ thì không cần gặp vợ con mày nữa đâu.]”

Chử Tư Kiến ném phăng điện thoại đi, lập tức vọt ra khỏi nhà Giang Tư Viễn.

Ban đêm đường phố vốn dĩ phải thông thoáng, nhưng dường như là trời cao cố ý an bài, đã mười giờ tối nhưng con đường đến nhà kho Nguyên thị vẫn đông đúc xe cộ.

Chờ càng lâu, tâm Chử Tư Kiến càng nhói lên, anh không ngừng vạch tay áo lên xem đồng hồ, kim giây nhích một chút, lòng anh lại thít càng thêm chặt.

Cuối cùng khi sắp đến gần nhà kho Nguyên thị, có chiếc xa bán tải phía trước trợt bánh, đổ ầm xuống chắn ngang lối đi.

Sắc mặt Chử Tư Kiến tái xanh, anh vội vàng mở cửa xe, lao ra ngoài.

Cả người anh nhanh chóng bị nước mưa xối đến ướt đẫm, thân thể lạnh nhưng trong lòng càng lạnh hơn.

Chử Tư Kiến dùng tốc độ nhanh nhất có thể, thậm chí là tốc độ chạy việt dã kỷ lục trong cuộc đời anh, lao băng băng trên lề đường, tiến đến nhà kho Nguyên thị tối đen như mực.

Bên trong nhà kho, Nguyên Thương nâng Thời Niên tay chân bị trói miệng cũng bị nhét khăn dậy, cột cô ngồi vào ghế, chính mình cũng ngồi vào một cái ghế khác cách xa cô ra một chút, chậm rãi quấn bom quanh ghế mình.

Dụng cụ kích nổ trong tay hắn ta giống như đồ chơi, bị hắn ta tung lên tung xuống không ngừng, tim Thời Niên cũng theo đó nhảy vọt lên, “ô ô” không thành lời.

Đến mười giây cuối cùng, Nguyên Thương nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn cô: “Để xem mạng cô có lớn không nhé?”

“Mười.”

“Chín.”

“Tám.”

“Bảy.”

“Sáu.”

“Năm.”

“Bốn.”

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“Đùng.”

Ngay khoảnh khắc Nguyên Thương đếm đến “Một”, cánh cửa nhà kho đã kịp thời bật mở.

Nhưng thân ảnh Chử Tư Kiến còn chưa kịp vọt vào trong, lập tức đã bị làn sóng xung kích từ quả bom trên người Nguyên Thương phát ra, chấn cả người văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất.

Lục phủ ngũ tạng bị va đập mạnh dẫn đến chấn thương, Chử Tư Kiến cong người, trong miệng phun ra máu.

Hai mắt anh trừng lớn đến độ trồi lên gân máu, một sợi gân trong đồng tử vỡ ra, màu máu đỏ thoáng chốc bao lấy một bên mắt anh.

Ngọn lửa màu cam đỏ hừng hực bừng lên trong bóng đêm, dưới ánh nhìn thảm thiết và tiếng thét xé lòng của Chử Tư Kiến, chậm rãi vươn cái lưỡi nóng cháy nuốt chửng nhà kho của Nguyên thị.

Thế lửa tàn độc cháy không ngừng trong đêm mưa, cả nhà kho Nguyên thị giống như ngọn đuốc lớn, sáng rực cả một vùng thủ đô.

Mãi cho đến khi Chử Tư Kiến gắng gượng không nổi nữa mà ngất đi, ngọn lửa thậm chí cũng chưa có dấu hiệu tàn lụi.

Sáng hôm sau, báo chí đưa tin hot.

Tội phạm truy nã Nguyên Thương vì bị Chử tổng tập đoàn Chử Vân không ngừng đuổi bắt mà đã làm ra hành động tàn nhẫn. Đó là bắt cóc Chử tổng phu nhân đang mang thai hai tháng làm con tin, sau đó dùng bom tự sát, cùng vợ con của đối thủ đồng quy vu tận.

Chử tổng mặc dù đã đến tận nơi nhưng cũng không kịp giải cứu vợ con mình, chính mình cũng bị nổ đến thương tích đầy rẫy, hiện giờ vẫn đang nằm trong phòng Hồi sức cấp cứu ICU ở bệnh viện Quân y số Sáu.

Giá cổ phiếu tập đoàn Chử Vân trong đêm đột ngột rớt giá, nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại ở mức độ trung bình.

Giới chuyên môn dự đoán rằng, nếu Chử tổng thật sự không tỉnh lại nữa, giá cổ phiếu của Chử Vân chắc chắn sẽ tuột xuống mức âm, không cách nào có thể lại vực dậy.

Một đế chế vững mạnh ở thành phố S— trong một đêm giống như lụn bại đi mấy phần.

Có lẽ là vì Chử Tư Kiến- đầu não của nó- lúc này đang trong trạng thái nửa thực vật!

Hoặc có lẽ là do Thời Niên- trái tim và mục đích ban đầu khiến đầu não là Chử Tư Kiến, sáng lập tập đoàn- ngày hôm qua đã chết!

~~HOÀN CHÍNH VĂN~~