Niên Thiếu Vô Tình

Quyển 2 - Chương 27: Duy thác tính




Ánh trăng nơi đây cũng giống như trên đỉnh Xuyên Sơn, nhẹ nhàng phủ khắp cảnh sắc trắng thuần lạnh lẽo thê lương của Bất Giới trai.

Sâu trong đình viện trùng điệp,

Một người đang một mình uống rượu dưới trăng.

Hắn đang ở trong một ván cờ,

Đang chờ đợi một tin tức.

Một ván cờ mà hắn đã trù tính từ lâu, bố trí từ lâu,

Một tin tức mà hắn đã chờ đợi từ rất lâu.



Hắn còn nhớ rõ lúc mình đưa ra ý này, vẻ mặt của Lôi Thuần đứng bên cạnh Sái Kinh là,

Cười như không cười.

Nữ tử trong sáng thông minh hơn băng tuyết, thanh diễm còn hơn hoa mai đó, đương nhiên hiểu rõ dụng ý của mình.

Thế nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ,

Nàng ta vẫn là vô kế khả thi.

Huống chi,

Không chỉ có Sái Kinh muốn mượn cuộc hẹn Minh Nguyệt lâu để một lưới bắt gọn thủ lĩnh của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Ngay cả Lôi Thuần cũng muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu một chút thực lực của Phong Vũ lâu.



Gặp gỡ riêng tư?

Một nụ cười tinh thuần mà điềm mỹ xuất hiện trên môi Phương Ứng Khán.

Có quỷ mới tin thủ lĩnh của thế lực lớn nhất kinh thành sẽ bởi vì một câu ‘riêng tư gặp mặt’ mà một mình đến chỗ hẹn.

Lấy thân phận của Thích Thiếu Thương và Lôi Thuần hiện nay, cho dù thực sự là gặp mặt riêng tư, phái một thuộc hạ đi trước cũng không có gì là quá.

Cũng chính bởi vì như vậy,

Kế hoạch của mình mới có thể thuận lợi tiến hành.

– Trương Thán và đám cao thủ ngầm của Phong Vũ lâu đã theo Thích Thiếu Thương ra kinh.

– hình như ngay cả Tôn Thanh Hà cũng tham gia.

– về phần Lục Phần Bán đường.

– Lôi Động Thiên và Ngô Kinh Đào cũng không nhàn rỗi.

Thế lực song phương đều tập trung tại vùng Xuyên Sơn phong.

Không!

Là ba thế lực.

Mình đã sớm an bài đám người mới gia nhập “Hữu Kiều Tập Đoàn” là Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng mai phục ở bên ngoài,

Đến lúc đó sẽ là ‘Bọ ngựa bắt ve, không ngờ phía sau có chim hoàng tước’.

Tiện thể mượn gió bẻ măng một lưới diệt hết toàn bộ tinh anh của Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường.

Cho dù có hai kẻ mưu trí như Dương Vô Tà và Địch Phi Kinh ở lại toạ trấn kinh thành,

Nhưng chung quy vẫn là một bàn tay vỗ không ra tiếng.

Huống chi,

Chỉ cần tin tức từ trên núi truyền về.

Nội ứng an bài trong Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường sẽ đồng loạt trỗi dậy, châm ngòi hai phe thế lực sống mái với nhau.

Đến lúc đó, còn lo gì Hữu Kiều Tập Đoàn không thống nhất kinh sư, thống nhất giang hồ?

Nghĩ đến đây,

Ý cười trên mặt Phương Ứng Khán càng sâu, càng ngọt ngào.

Không hề có chút gì là bi thống vì nghĩa phụ vừa qua đời.

Một mảnh bóng mây bay qua, che khuất trăng tròn trên trời cao.

Lẽ nào ngay cả minh nguyệt rực rỡ xán lạn, cũng xấu hổ vì dung nhan khuynh quốc của công tử chốn nhân gian này?

Hay là, ánh trăng trong sáng không tì vết, cũng không nhẫn tâm nhìn nhân gian sắp sửa phát sinh một hồi máu tanh chém giết?



Trăng ra khỏi mây,

Đã qua canh ba,

Nhưng vẫn không tin tức.

Phương Ứng Khán có chút ngồi không yên.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn không có hành động.

Bởi vì tin tức tuy rằng không tới,

Nhưng mà người tới,

Tới chính là Vô Tình.

Trong tay y còn cầm một bó pháo hoa.

Bó pháo hoa mà Hữu Kiều tập đoàn chuyên dùng để truyền tin tức.

Lòng của Phương Ứng Khán trầm xuống.

***

Hắn cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt.

Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy đường cong tinh tế của hàm dưới, mà phỏng đoán diện mạo tú mỹ tuyệt luân thậm chí có thể khiến người kinh diễm đố kị.

Cố phán bạch thủ vô tương tri, thiên hạ duy hữu Địch Phi Kinh.

(Có thể chia sẻ với những người đến bạc đầu vẫn không ai thấu hiểu, thiên hạ này chỉ có duy nhất Địch Phi Kinh là làm được.)

Lúc này,

Đại đường chủ của Lục Phần Bán đường yên tĩnh ngồi trên ghế.

Đẹp đến mức vừa nhìn liền biết là Địch Phi Kinh.

Màn lụa hạ xuống,

Một mỹ nhân tuyệt sắc thướt tha uyển chuyển đứng đó.

Nếu ví Địch Phi Kinh như một trận tuyết sớm Giang Nam,

Vậy Lôi Thuần nhất định là đoá hoa mai gặp tuyết mà nở.

Lúc này,

Đôi môi nàng cũng giống như cánh hoa hé nở.

“Phương Ứng Khán đã không cho chúng ta đường lui.”

“Nhưng hắn vạn lần cũng không ngờ rằng, chúng ta cuối cùng lại liên thủ với Vô Tình.”

Địch Phi Kinh ngẩng đầu lên,

Trong ánh mắt có chút sầu lo.

Lôi Thuần lập tức đã nhìn ra biến đổi.

“Ngươi đang lo lắng?”

Giọng nói của Địch Phi Kinh rất êm tai.

Lúc nói, hắn lại cúi đầu, hạ mi mắt.

Lông mi của hắn dài như vậy, cho nên lúc hắn mở miệng nói lông mi dĩ nhiên cũng khẽ run rẩy,

“Ta chỉ đang suy nghĩ, vì sao lúc này Vô Tình lại chủ động tới cửa, chủ động liên thủ với chúng ta?”