Niên Thiếu Vô Tình

Quyển 2 - Chương 26: Yêu minh nguyệt




Trên linh đường,

Có một đám nữ tử cũng mặc đồ trắng, khoác áo tang như Phương Ứng Khán,

Mỗi người viền mắt đều đỏ bừng, không tô son điểm phấn, quỳ gối trước linh cữu vì người chết đốt giấy tang.

Tuy rằng không mang bất cứ trang sức chải chuốt gì, nhưng mỗi người đều dung nhan diễm lệ, phong tư sở sở, tuyệt sắc khuynh thành.

Nghiêm Nhược Cẩm, Minh Ngữ Hà, Trần Lệ Khanh, Thu Phượng Vũ, Thuỷ Thanh Hàn, Kim Tiểu Vẫn…

– ngoại trừ Kim Tiểu Vẫn, những người còn lại đều rất có bối cảnh, rất có lai lịch…

– có điều, hình như thiếu một người…

Ánh mắt Vô Tình giống như vô tình lướt qua đám nữ tử, nửa khắc cũng không dừng lại.

– y đã có được đáp án.

Phương Ứng Khán cầm lấy khăn tay do Nhâm Oán đưa lên giả vờ lau lệ,

Nhưng vẫn ngầm chú ý cử động của Vô Tình,

Hắn đương nhiên không dám xem nhẹ ánh mắt của Vô Tình.

Theo đường nhìn của Vô Tình nhìn lại,

Sắc mặt của Phương Ứng Khán cũng không khỏi biến đổi.

***

Đêm Trung thu,

Đỉnh Xuyên Sơn,

Minh Nguyệt lâu chỉ là một kiến trúc cũ còn lưu lại bên ngoài kinh thành, ban đầu là do người phương nào dựng nên, đã không ai nhớ được.

Mà Thập Bát Nãi Nương miếu bên cạnh Minh Nguyệt lâu, càng chỉ là một toà miếu nhỏ đèn nhang không tính thịnh vượng.

Bởi vì đỉnh Xuyên Sơn phong cảnh tú lệ, ban ngày du khách như thoi đưa.

Nhưng mà Trung thu đêm nay, nhà nhà đoàn viên ngắm trăng, tất nhiên không ai đến nơi núi cao miếu nhỏ này.

Thế nhưng Thích Thiếu Thương tới,

Bởi vì hắn đã nhận lời ước định với một người.



Cả ngọn núi Xuyên Sơn đều yên tĩnh.

Chỉ có một lầu một miếu đứng dưới ánh trăng, nghìn năm chờ đợi.

Chờ đợi như vậy, cũng khiến cho loại phong cảnh bình thường không chút tiếng tăm này, cuối cùng cũng thành một toà sơn phong mộng huyễn.

Mà nhất là,

Ở Minh Nguyệt lâu còn có một mỹ nữ tuyệt thế cũng đang chờ đợi.



Châu ngọc hoa lệ,

Trâm thoa tinh xảo,

Son phấn nhẹ tô,

Lôi Thuần không chỉ tỉ mỉ trang điểm cho mình, còn chuyên tâm chuẩn bị một bàn tiệc rượu tinh tế.

“Một mình dựa lầu cao Minh Nguyệt, rượu nhập nỗi lòng, hoá thành lệ tương tư. Thiếu Thương đến chậm, khiến đại tiểu thư phải đợi lâu.”

Ánh trăng như nước vẩy lên tư thái động lòng người của Lôi Thuần, giống như tiên tử từ cung trăng giáng xuống nhân gian.

Tình này cảnh này, cho dù là Hằng Nga tiên tử thật sự nhìn thấy, chỉ e cũng phải thối lui ba mươi dặm, tự ti mặc cảm.

“Thích đại hiệp, mời ngồi, đây là rượu và thức ăn Thuần nhi tự mình chuẩn bị vì Thích đại hiệp.”

Nàng cầm lấy bầu rượu trên bàn, châm đầy một chén đưa qua.

“Hôm nay Trung thu, không thể cô phụ ánh trăng như vậy. Thỉnh Thích đại hiệp cùng uống chén này.”

Mỹ nhân như ngọc,

Dịu dàng cười nói,

Ai có thể cự tuyệt dụ hoặc như vậy?

Không ai.

Thích Thiếu Thương đón lấy chén rượu, chạm vào chén rượu trên tay Lôi Thuần một cái.

Hai người nâng chén uống cạn, lại cùng nhau hạ chén.

“Đa tạ mỹ tửu mỹ ý của cô nương.”

Lôi Thuần tươi cười như hoa.

“Thích đại hiệp quả nhiên là anh hùng đương đại, lỗi lạc như vậy, lẽ nào không sợ trong rượu có độc?”

Thích Thiếu Thương thản nhiên cười nói: “Đừng nói trong rượu có độc… cho dù có độc cũng uống, tình của cô nương, Thiếu Thương sao có thể không lĩnh!”

Lôi Thuần đứng dậy,

Hoàn bội leng keng, thanh thuý êm tai.

Nàng bất ngờ dựa sát vào người Thích Thiếu Thương.

Mà Thích Thiếu Thương giống như cũng rung động bởi tuyệt đại mỹ nhân trước mắt.

Hắn thuận thế kéo Lôi Thuần vào lòng.

Trên trời cao, ánh trăng sáng tỏ. Phong cảnh núi non dưới ánh trăng hiện ra thật mông lung thần bí.

Gió mát phất qua,

Bốn mắt nhìn nhau,

Là mỹ cảnh diễm phúc chừng nào?

Đáng tiếc,

Lời thốt ra từ miệng Thích Thiếu Thương, lại thật sát phong cảnh.

“Lôi tiểu thư đang chờ tại hạ bị độc phát tác?”

Thân thể Lôi Thuần cứng lại một chút, nhưng vẻ mặt không hề dao động.

“Sao Thích đại hiệp lại nói ra lời ấy?”

Thích Thiếu Thương vẫn ôm mỹ nhân không buông,

“Cô nương luôn luôn xử sự khéo léo, cục diện này cũng bố trí rất chu đáo.”

“Tình này cảnh này, ở trong rượu hạ ‘Minh nguyệt lưu quang’, cũng coi như không cô phụ phong nguyệt…”

“Đáng tiếc, Thích Thiếu Thương đã không còn là Thích Thiếu Thương của Liên Vân trại năm xưa…”

Lời nói còn chưa dứt,

Hắn đã cúi người hôn lên môi Lôi Thuần.

Lôi Thuần kinh hãi, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ để mặc hắn tuỳ ý.

Thích Thiếu Thương hôn môi xong, mới buông Lôi Thuần ra.

“Thỉnh cô nương thứ cho Thiếu Thương vô lễ.”

“Bất quá, cô nương đem giải dược tô lên đôi môi thơm, kể ra cũng có chút mới lạ.”

Tuy là nhận lỗi, nhưng thái độ rất thản nhiên.

Lôi Thuần cắn môi dưới, sắc mặt lại đỏ lại trắng.

Một lúc lâu,

Nàng nâng lên cánh tay thon dài trắng nõn, chỉ hướng cửa miếu dưới lầu.

“Người ngươi muốn gặp, ở trong đó.”

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm,

“Thuần nhi thường nghe người ta nói, ‘nam nhi thế gian, mười người hết chín người bạc bẽo’.”

“Ta thật không rõ, trên đời này sao lại có loại nam nhân như các ngươi.”

Dứt lời, nàng đi thẳng xuống lầu.

Nói đi là đi,

Nhanh nhẹn rời khỏi.

Thích Thiếu Thương nhìn cánh cửa miếu nửa khép nửa mở dưới ánh trăng.

Chỉ cảm thấy xung quanh yên tĩnh vô cùng.

Miếu thờ cũ kỹ mà thần bí kia như đang mời gọi hắn.