Niên Thiếu Vô Tình

Quyển 2 - Chương 19: Kim Tiểu Vẫn




Ngõ Tiểu Điềm Thuỷ, đường Bán Dạ, ngõ Ngoã Tử, hai dải Lam, Hồng đều là nơi tập trung trăng hoa hương phấn của kinh thành.

Ngay cả ngôi cửu ngũ chí tôn như đương kim thiên tử Triệu Cát cũng thường cải trang du hành đến đây.

Nhân tình mà gã tìm đến, cả thiên hạ đều biết,

Đương nhiên là “Diễm sắc thiên hạ trọng”, “Thơ rượu ca vũ đều tinh diệu, nhân phẩm nhan sắc đều trác tuyệt”, người đứng đầu “tứ đại danh kỹ” của kinh sư,

– “Bạch Mẫu Đơn” Lý Sư Sư.

Có điều,

Từ một tháng nọ Huy Tông lâm hạnh nơi này, dưới ánh trăng nhìn thấy hai người mặc áo trắng quyết chiến trên nóc nhà, liền rất ít đến đây.

Cho dù là xuất du, nhất định cũng vạn phần cẩn thận, bố trí hộ vệ chu đáo chặt chẽ.

Nhưng mà như vậy, thật ra lại là cơ hội cho những kẻ tài tử phong lưu ngưỡng mộ Bạch Mẫu Đơn mà sợ oai thiên tử.



Khi phố phường lên đèn,

Phương Ứng Khán ăn mặc giản đơn, một mình đến ngõ Tiểu Điềm Thuỷ.

Có điều hắn cũng không phải đến thăm Lý Sư Sư,

Mà đi thẳng đến một nơi tên là “Kim Ngọc Mãn đường”.



Kim Ngọc Mãn đường, quả thật đúng như tên gọi, khắp nơn đều là vàng ngọc.

Đây là thanh lâu hoa lệ bậc nhất của thành Biện Lương, không chỉ có lầu gác xa hoa, cô nương diễm lệ, tuyệt đối có thể khiến cho những kẻ cùng nghề ngóng theo không kịp,

– nơi này còn có rượu ngon và vũ đạo phong tình từ khắp các nơi, cùng với mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt.

– tuy rằng xa hoa, nhưng không hề cảm thấy tục khí.

Nếu không, kinh thành to lớn, thanh lâu vô số,

Riêng hai ngõ Ngoã Tử, Tiểu Điềm Thuỷ này cũng có không dưới trăm thanh lâu lớn nhỏ,

Chỉ dựa vào trang hoàng lộng lẫy, làm sao có thể nổi bật ở giữa đám đông tần lâu sở quán?



Người ở đây, lại càng không tầm thường,

Lần này lọt vào mắt Phương Ứng Khán, là một mỹ nhân gần đây rất có diễm danh ở kinh thành, hoa khôi của “Kim ngọc mãn đường”, Kim Tiểu Vẫn.

Kim Tiểu Vẫn là một nữ tử diễm lệ đến tột đỉnh,

Hàng mi thật dài che phủ đôi mắt đen nhánh, đồng thời, cũng làm nổi bật hai gò má giống như hoa đào.

Dùng “diễm như đào lý” để hình dung nàng, không hề quá phận chút nào.

Mà quan trọng hơn là, vị mỹ nữ tuyệt sắc này ngoại trừ môi thơm răng trắng, cơ thể ngọc ngà, còn mang một loại phong lưu ý nhị trời sinh.

Tuy rằng nàng từ nhỏ đã bị tú bà Kim mụ mụ của “Kim ngọc mãn đường” thu dưỡng, nhưng vẫn luôn hành nghề ở Giang Nam, tháng rồi mới được tiếp đến kinh thành.

Nàng lớn lên trong thanh lâu, tất nhiên am hiểu nhất là những thủ đoạn phong lưu, ca vũ xã giao.

Thông minh lanh lợi như nàng, đương nhiên biết tất cả những gì mình học chỉ là để lấy lòng nam nhân, nếu như sau này lớn lên gặp may, nói không chừng có thể gả vào nhà giàu, thoát khỏi cảnh cả ngày sớm đón chiều đưa buôn hương bán phấn.

Cho đến khi gặp Phương Ứng Khán,

Nàng mới biết suy nghĩ trước đây của mình sai lầm đến mức nào,

– thiên hạ cư nhiên có một nhân vật như vậy!

– công tử trẻ tuổi lại hoàn mỹ này, giống như một đoá hoa sen đón gió ở Dao Trì.

(Dao Trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu trong thần thoại)

– không, hắn thậm chí còn hoàn mỹ, còn phong độ hơn bất cứ đoá hoa sen thiên thượng nhân gian nào.

Vì vậy, trong một khắc.

Kim Tiểu Vẫn đã biết, cũng đã nhận định,

– kiếp này mình đầu thai, là để gặp được hắn, là để yêu hắn.

***

Đêm đã khuya,

Trong một gian nhã phòng của Kim Ngọc Mãn đường,

Một phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi đang khêu tim đèn, ánh lửa không ngừng bập bùng nhún nhảy.

Thường ngày,

Mọi người đều gọi nàng là Kim mụ mụ,

Bởi vì nàng chính là tú bà của Kim Ngọc Mãn đường.

Lúc này,

Hình như nàng đang đợi người,

Cho nên vẻ mặt của nàng, hoàn toàn không giống như tú bà thường ngày nói cười giữa những khách làng chơi.

Nói nàng không giống tú bà,

Không phải bởi vì nàng đang đợi người,

Mà là bởi vì người mà nàng đang đợi,

Một người đã mất một cánh tay thoạt nhìn tràn ngập phong sương và cô đơn.