Thích Thiếu Thương sửng sốt,
Cho dù hắn thân kinh bách chiến, chịu đủ tang thương, cũng không khỏi động dung khi nghe được bí mật này.
– Bạch Sầu Phi cư nhiên là con ruột của Nguyên Thập Tam Hạn?
– chuyện này cũng khó trách người ta chấn kinh.
Hắn chỉ phải hỏi Dương Vô Tà: “Tiên sinh làm sao biết được? Chẳng lẽ Bạch Sầu Phi nói cho ngươi? Hay là…”
Tôn Ngư cũng rất kinh ngạc,
Hắn hiển nhiên không ngờ Dương Vô Tà cũng biết bí mật này.
Vẻ mặt Dương Vô Tà rất tịch liêu.
“Bạch Sầu Phi đương nhiên sẽ không nói, cho dù có nói cũng sẽ không nói với ta.”
“…Người cho ta biết chuyện này, chính là Tô công tử.”
…
Thích Thiếu Thương cảm thấy đầu mình rất đau.
Bởi vì,
Sự việc phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Đích xác,
Trên đời này có rất nhiều người, rất nhiều sự việc, đều dây dưa liên luỵ, khó có thể chia tách rõ ràng.
Mật đạo duy nhất dùng để đào thoát khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, cư nhiên lại thông với Lục Phần Bán đường, việc này chẳng phải cũng là rất vi diệu sao?
Dương Vô Tà thấy hắn rất lâu không nói tiếng nào, ho khan một tiếng, hỏi: “Lâu chủ có còn sự việc gì muốn hỏi Tôn Ngư không?”
Thích Thiếu Thương ngẩn ra,
“Còn hỏi cái gì? Chẳng phải là Khiếu Thiên vương phái hắn vào kinh sao?”
Hắn lẩm bẩm: “Thảo nào Phương Ứng Khán lại coi trọng hắn như vậy, mượn sức Tôn Ngư, hắn cùng lúc có thể giao hảo với Địch Thiên Trùng, vừa có thể phân hoá nội bộ Kim Phong Tế Vũ lâu.”
“Một mũi tên ngắm hai chim, quả nhiên là phù hợp với thái độ hành sự xưa nay của Phương tiểu hầu gia.”
Dương Vô Tà nhìn chằm chằm Tôn Ngư: “Sự việc e rằng không đơn giản như vậy.”
“Năm xưa, Vương lâu chủ tại đại hội Lưu Liên phát hiện Tôn thiếu hiệp là một nhân tài, cố ý báo cáo với Tô công tử. Đồng thời do Bạch Sầu Phi tự mình đứng ra, mời gia nhập ‘Kim Phong Tế Vũ lâu’.”
Y còn cố ý hỏi lại Tôn Ngư: “Có đúng như vậy không?”
Tôn Ngư gật đầu.
“Năm đó được Vương đương gia tán thưởng” hắn chân thành nói, “Nên ta vừa vào Kim Phong Tế Vũ lâu liền đảm nhiệm chức vụ phó thống lĩnh ‘Thiên Cơ doanh’.”
Dương Vô Tà lại đón đầu nói: “Sau lại, Vương đương gia ám sát Phó Tông Thư phải bỏ trốn, Tô công tử bị Bạch Sầu Phi hãm hại, không rõ tung tích, địa vị của ngươi tại Phong Vũ lâu không những giảm mà còn tăng lên, có thể thấy được ngươi thực sự là một nhân tài.”
Tôn Ngư nở nụ cười một chút: “Quân sư khen nhầm rồi, hai chữ ‘nhân tài’ đó, Tôn Ngư hổ thẹn không dám nhận. Chỉ là tiểu tử lọt được vào mắt xanh của chư vị lâu chủ, nên không dám không tiền đồ.”
“Cũng chính lúc đó, Phương Ứng Khán phát hiện ngươi là mật thám của Khiếu Thiên vương tại kinh sư, cho nên, hắn cố ý tặng danh đao ‘Ôn Nhu’ cho ngươi, biểu hiện là chiêu dụ lấy lòng, kỳ thực là muốn mượn cơ hội ra ám thị cho Bạch Sầu Phi.”
Thích Thiếu Thương đúng lúc này lại hỏi Dương Vô Tà: “Bất quá, cho dù Phương tiểu hầu tặng đao cho Tôn Ngư, nhưng dưới tình huống đó, hắn cũng đâu cần phải công khai đeo nó rêu rao khắp nơi? Làm vậy, chẳng khác nào đập vào tai mắt người ta.”
Dương Vô Tà nói: “Lâu chủ nói không sai. Lấy thân phận địa vị của Tôn Ngư lúc đó tại bản lâu, cho dù hắn muốn đầu nhập vào Hữu Kiều Tập đoàn, cũng sẽ tự mình lặng lẽ hành động. Huống chi, Tôn Ngư vốn là mật thám do Khiếu Thiên vương phái tới, hắn càng không cần làm ra cử chỉ lấy lòng như vậy để khiến người hoài nghi…”
“Thế nhưng, hắn lại làm như vậy. Hơn nữa, rõ ràng là cố ý mà làm như vậy.”
Ánh mắt của Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà đều dừng lại trên người Tôn Ngư.
– giống như từ trên mặt hắn nhìn ra được một đoá hoa.
Một lát,
Thích Thiếu Thương đột nhiên nở nụ cười,
Nụ cười này của hắn,
Khiến cho không khí căng thẳng vốn đang ngưng kết trong đại sảnh thoáng cái liền biến mất.
Sau đó,
Hắn lại nói một câu,
Là nói với Tôn Ngư.
“Khối tử thuỷ tinh của ngươi đâu?”
Tôn Ngư vừa nghe xong,
Toàn thân chấn động.
Hắn lẩm bẩm: “Thì ra Thích lâu chủ đã biết.”
…
Mới vừa rồi,
Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà kẻ xướng người hoạ,
Trên thực tế cũng đã biết được thân phận ‘thật sự’ của Tôn Ngư.
Thấy vẻ mặt Tôn Ngư có chút uể oải,
Dương Vô Tà ôn tồn an ủi: “Ngươi không cần tự trách.”
“Ngươi có thể trà trộn làm thuộc hạ của Khiếu Thiên vương nhiều năm như vậy mà hắn không phát hiện, ngay cả Phương Ứng Khán Bạch Sầu Phi đều bị ngươi qua mặt, đủ thấy công lực.”
“Nếu như không phải ngươi chủ động đưa cho Vương Tiểu Thạch khối tử thuỷ tinh có khắc ‘Kiến Thạch Kiến Dư’ đó, sợ rằng đến bây giờ còn không ai biết được ngươi kỳ thực là tâm phúc của Gia Cát Thần hầu.”
Tôn Ngư ngẩng đầu, dường như hối hận nói: “Ta sớm nên nghĩ ra, Vương lâu chủ sao có thể không đoán được khối thuỷ tinh kia là từ đâu mà ra. Xem ra, lần này là ta tự cho mình thông minh.”
Thích Dương hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười.