Phương Ứng Khán cảm thấy chấn động, rồi đột nhiên tỉnh táo lại.
– bất luận tương lai ra sao, điều quan trọng nhất trong lúc này là nắm lấy hiện tại.
Hắn đứng dậy, nói với Vô Tình: “Cũng được. Ngày hôm nay ta hứa với ngươi, chỉ cần Nhai Dư đồng ý cùng ta suốt đời bên nhau, Phương Ứng Khán nguyện vì ngươi buông tha thiên hạ!”
Vô Tình nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh vô ba, nhưng đáy mắt mang đầy bi thương.
“Lúc đầu, là ta sai lầm, tưởng rằng có thể dùng tình để đổi lấy thiên hạ bình an… Mà nay, ta đã rõ, có một số việc, đã định sẵn là không thể thay đổi.”
“Huống chi, ngươi căn bản là dã tâm bừng bừng. Tác phong hành vi của ngươi, có việc nào không phải là mưu đồ quyền vị… Giờ này hôm nay, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin lời nói của ngươi sao?”
Nếu như lời nói lúc nãy chỉ khiến cho Phương Ứng Khán cảm thấy toàn thân lạnh lẽo,
Như vậy, lời nói mới vừa rồi của Vô Tình đã hoàn toàn ném hắn vào địa ngục.
– Thành Nhai Dư, ngươi giỏi lắm…
– ta tham luyến công danh, quyền thế, mỹ sắc, tham sân si tam độc đều có đủ…
– nhưng mà ngươi, sao lại không si?
– ngươi lập thệ cứu vớt thương sinh, nhưng lại quyết không độ ta một chuyến…
Gương mặt hắn không khỏi hiện lên một nụ cười thảm,
“Phương Ứng Khán ta có thể phản bội cả thiên hạ, chỉ duy nhất chung tình với ngươi…”
“Mà Vô Tình công tử ngươi đối với cả thiên hạ hữu tình, chỉ riêng đối với ta vô tình, cũng là như nhau…”
Lời còn chưa dứt,
Hắn liền lấy tốc độ sét đánh, một tay ôm Vô Tình khỏi luân y, hung hăng ném lên giường.
Vô Tình không kịp phòng bị, vừa mới cảm thấy đau nhức vì lưng đập vào giường, liền đã bị hắn nặng nề đè lên.
Y muốn giãy dụa,
Bên tai cũng đã vang lên giọng nói tà lệ của Phương Ứng Khán,
“Cho dù phải xuống địa ngục, ta cũng muốn ngươi theo cùng!”
***
Phương Ứng Khán một mặt ngăn chặn sự phản kháng của Vô Tình, một mặt cưỡng chế buộc đôi môi đóng chặt của y mở ra.
Đầu lưỡi nóng rực dây dưa trong miệng Vô Tình, không cho y tránh né.
Tay của Vô Tình cố gắng đẩy ra khoảng cách giữa hai người, lại bị Phương Ứng Khán gắt gao áp dưới thân.
Giãy dụa không ra nửa phần sức lực.
Tràn đầy trong khoang miệng đều là hơi thở cuồng loạn của Phương Ứng Khán, khiến Vô Tình cảm thấy từng đợt mê muội.
Đầu ngón tay y khẽ nhúc nhích, từ trong tay áo lấy ra một mũi cương đinh.
Đang định bắn ra,
Đột nhiên cảm thấy vùng bụng đau thắt, một trận phiên giang đảo hải.
Cơn đau này,
Khiến y suýt nữa ngất đi,
Liền không thể chống đỡ nổi nữa, để mặc Phương Ứng Khán ôm lấy mình muốn làm gì thì làm.
…
“Rẹt-” một tiếng,
Phương Ứng Khán thô bạo xé rách quần áo đã sớm lộn xộn trên người Vô Tình,
Trong mắt hắn bừng lên ngọn lửa băng lãnh,
Da thịt tái nhợt, tóc đen xoã tung đầy gối…
Tạo thành một bức tranh ái muội mà mê hoặc.
Mắt thấy người dưới thân lông mày nhíu chặt, gương mặt trắng hơn tuyết, tay ôm bụng dưới, hiển nhiên là đang phải chịu đau đớn vô cùng
Thế nhưng Phương Ứng Khán không hề mềm lòng.
– ngươi nếu vô tình ta cũng không.
– ngươi nếu vô tâm ta cũng vậy.
Phương Ứng Khán trong mắt người đời,
Vẫn là một kẻ lãnh khốc và ích kỷ,
Không người nào có thể khiến hắn động tâm.
Không người nào có thể khiến hắn lưu ý.
Không!
Có thể… Đã từng có.
Đó là một lần duy nhất hắn giao ra chân tình,
Nhưng trước sau vẫn không thể có được người đó.
– nhìn dáng vẻ thống khổ của ngươi như thế này,
– quả thật khiến người ta thương tiếc,
– khiến người ta không khỏi muốn tận lực yêu thương ngươi…
– lại càng muốn… hung hăng mà bóp nát ngươi…
…
Phương Ứng Khán tự nói với mình,
Từ khoảnh khắc này trở đi,
Trên đời này, trong thiên hạ,
Sẽ không người nào có thể cảm động được hắn,
Sẽ không người nào có thể tiến được vào tim hắn.