Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 8-2: Lớn tuổi một điểm 8-2




Lý giải ý nghĩa của Hãn Du Nhu là một chuyện, nhưng nghĩ đến Hãn Du Nhu như vậy mà xúi bẩy Hoắc Nguyên Khanh đối phó chính mình, Hãn Du Sinh liền là nghiến răng nghiến lợi, càng không muốn bỏ qua.

Nhưng từ dưới đáy lòng sâu xa cậu hiểu rõ tỷ tỷ là biết được tâm ý của mình nên mới làm như thế, suy cho cùng không phải là muốn tốt cho mình hay sao?

Bất quá nhìn vào tình huống trước mắt, Hãn Du Nhu ít nhất không đem cậu bán đi đã là quá triệt để rồi, bằng không theo bản chất của Hoắc Nguyên Khanh cùng thủ đoạn của Hãn Du Nhu chỉ sợ là bản thân mình đã bị hắn ăn sạch mất xác rồi, chứ không đơn giản chỉ là bị hắn đùa đến mặt đỏ tim đập thôi đâu?

Vừa nghĩ tới khả năng bị Hoắc Nguyên Khanh như vậy, Hãn Du Sinh giờ khắc này trên mặt không khỏi một mảnh nhiễm hồng, dường như Hoắc Nguyên Khanh đang ở bên cạnh đối tai mình nói lời nhỏ nhẹ, mê hoặc.

Vỗ vỗ hai gò má, Hãn Du Sinh  chấn tỉnh tâm tình, không thể để cho chính mình thất thần càng đi càng xa không thể quay lại.

Trầm ngâm, suy nghĩ làm thế nào đưa ra quyết định đây.

“Thời điểm nào bắt đầu, thời điểm nào sẽ kết thúc.”

Haiz thôi thì bắt đầu từ đâu thì kết thúc cũng ở đó đi!.

Tính tính ngày, phòng ở đang tu sửa cũng chỉ còn vài ngày nữa sẽ hoàn thành vừa vặn phù hợp nhu cầu, cậu đã quyết tâm lần này nếu có thể chiếm được thì phải cố gắng nắm bắt, tốt nhất là bí mật tiến hành, nếu thế nhất định phải cho Hoắc Nguyên Khanh xem tiến độ phòng ốc, như thế hắn nhất định sẽ không có biện pháp giữ người.

Đến lúc đó nếu như người kia khôn khéo hơn một chút, có khả năng hắn sẽ nghi ngờ nhưng vẫn là rất gọn gàng ngăn nắp, mặc dù tính là vậy nhưng trong lòng cậu cũng không khỏi lo lắng không biết rằng trong lòng hắn thực sự có tồn tại bản thân mình hay không, làm vậy liệu có thể khiến hắn đối cậu nói câu: “Tôi yêu cậu” hay không.

Vừa nghĩ đến ba chữa kia tim Hãn Du Sinh không khỏi nảy lên một nhịp mặc dù ngẩng đầu lên trong phòng bếp hiện tại chỉ có một mình cậu.

Tuy rằng ngượng ngùng, khóe miệng kia tràn ngập điềm ý, nhưng dù thế nào cũng không thể tiêu trừ đi quyết định của cậu.

Đem ấm nước trong tay đặt lên bếp gas, lòng tràn đầy mong đợi Hãn Du Sinh liền trực tiếp hướng người kia đi đến.

Bước vào phòng sinh hoạt, tâm tình đại khái là thoải mái, Hãn Du Sinh trưng ra một bộ dáng tựa như trong lòng có ý đồ.

Bản thân hoàn toàn không ngồi trên ghế của phòng khách mà lặng lẽ bước đến quỳ trước mặt Hoắc Nguyên Khanh.

Hài lòng nhìn người kia bị chính mình đột nhiên xuất hiện khiến cho giật mình, không bằng nói là nam nhân kia rõ ràng đang chột dạ đi, Hãn Du Sinh tỏa ra vô tội cười nói: “Đang nghĩ chuyện xấu xa gì a, bộ dáng mê li như vậy.”

“Nhớ cậu.”

“Nhớ tôi có chuyện gì đây?” Tôi đang ở bên cạnh anh có gì nhớ a~.

Trong nháy mắt bị Hãn Du Sinh hỏi khiến Hoắc Nguyên Khanh bừng tỉnh vội vã phủ nhận: “Không ~ tôi không phải là đang suy nghĩ đến cậu, tôi là đang suy nghĩ đến … Công ty… Đúng, chuyện của công ty.”

“Như vậy a! Vậy chúng ta đúng là có thần giao cách cảm nha.” Rõ ràng là một nam tử tràn ngập khí thế như vậy, khi bối rối lại giống một đứa nhỏ khiến người ta cảm thấy… Đáng yêu a!

“Thần giao cách cảm?”

Không sợ người hỏi, chỉ sợ người không hỏi, đối Hoắc Nguyên Khanh một mặt tràn ngập nghi vấn, Hãn Du Sinh âm thầm cao hứng ở đáy lòng, nhưng trên mặt vẫn là rất trầm tĩnh.

“Đúng vậy a! Tôi cũng đang nghĩ đến anh ~ chuyện của công ty có phải là rất bận hay không.”

Hết sức kéo dài ba chữ âm cuối “Nghĩ đến anh …” kia, sau đó nối liền một câu nói khác, nhìn Hoắc Nguyên Khanh trong nháy mắt sáng lên lập tức liền lộ ra vẻ chán nản, Hãn Du Sinh chỉ muốn nói {Ai bảo anh không thành thật làm gì?}.

“Bận bịu đến nỗi khiến vành mắt anh đều thâm đen cả rồi.”

Nhìn gần Hoắc Nguyên Khanh càng lộ ra thần sắc mệt mỏi, Hãn Du Sinh rất không muốn.

Không thể tự kiềm chế đưa tay ra xoa xoa, suy nghĩ muốn dùng tay của chính mình để xua đi tất cả bóng tối uể oải trên người hắn.

Yên tĩnh, cậu dùng tư thế nữa ngồi nữa quỳ lấy ngón tay an ủi trên làn da nhẫn nhụi nhưng rất chân thật của nam nhân, ai kia cũng an tỉnh theo từng động tác của cậu không hề phát ra một tiếng động.

Trên cùng dưới, chủ động cùng bị động, ánh mắt của hai người trên không trung xoắn xuýt triền miên, tất cả tựa hồ đều không nói nên lời, mãi đến tận khi ấm nước truyền đến thanh âm, hiện thực mới dường như xông tới trước mặt, hai người không ít không nhiều đồng thanh nói ra …

“Nước sôi”

Quyến luyến thu hồi ngón tay trên má Hoắc Nguyên Khanh, Hãn Du đem thân thể dời lên, ánh mắt nam nhân chốc lát cũng không rời theo cậu giương lên.

Tầm nhìn một chút từ thấp biến cao, trong mắt nam nhân từng giây từng phút cũng không muốn chia lìa, ánh mắt của hắn, trái tim của hắn muốn nói như vậy.

Rõ ràng ngay cả yêu nhau cũng đều chưa có chính thức bắt đầu, nhưng mà tại sao lại như vậy …

“Tea, coffee, or~~me!?”

Dồn hết tâm trí muốn đánh vỡ giây phút giằng co tràn ngập ngọt ngào cùng chua xót này, Hãn Du Sinh chợt nhớ tới câu nói đẹp đẽ từ một đoạn quảng cáo nào đó cười hỏi Hoắc Nguyên Khanh.

“You…”

“Hả??”

Thanh âm Hoắc Nguyên Khanh yếu ớt nhưng tràn ngập đích thực, khiến người nghe không rõ ràng, Hãn Du Sinh tai coi như không cách nào nghe đủ nghĩa của chữ, nhưng cũng có thể tự mình lý giải được, nhưng cậu chỉ là giả bộ không hiểu phát ra một thanh âm nghi vấn đơn độc?

“Cà phê, cảm tạ” phát hiện chính mình nói lỡ lời, Hoắc Nguyên Khanh lập tức đổi giọng.

Hãn Du Sinh gật gật đầu biểu thị không thành vấn đề, mang theo nụ cười lần thứ hai đi vào nhà bếp.

Đến nỗi Hoắc Nguyên Khanh đối hạ thân lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ vừa rồi nói tiếng: “You!!” cũng tựa như nhắc nhở chính mình. Bộ dáng hắn đến cùng có hay không là bị nhìn vào trong mắt cậu, ngọt ở đáy lòng nhưng chỉ có trời biết, đất biết, còn có chính hắn biết mà thôi.

※ ※ ※

Những ngày kế tiếp, giữa hai người giống như đánh công phòng chiến, ngươi công ta phòng, ngươi tiến vào ta lui ra; cũng hảo như đang nhảy điệu Tango nồng cháy, ngươi một bước tiến vào ta một bước lui, thỉnh thoảng có khi kề sát vào nhau được một lúc, sau đó lại mập mờ giữ khoảng cách.

Đối với chuyện này Hãn Du Sinh từ lâu đã xem như bỏ ngoài tâm, đem Hoắc Nguyên Khanh như là dĩ vãng nhìn thật là vô ý, nhưng kỳ thực bên trong lại ẩn chứa huyền cơ mờ ám, từng chút từng chút một mang heo tâm tình đi thưởng thức.

Ngược lại là Hoắc Nguyên Khanh hắn rõ ràng nguyên bản là một thợ săn, lại trong lúc vô tình bị biến thành bia đạn, giống như trụy trong sương mù tựa hồ sắp bị thái độ của Hãn Du Sinh làm cho hồ đồ rồi.

Đối với hắn thân cận, hào phóng tiếp thu; có lúc lại làm ra một số động tác khiêu khích.

Mỗi khi đợi đến hắn không kiềm chế nổi nữa, lại bày ra cái tư thái hữu hảo vạn tuế, thế giới thái bình mà nhấc mông bỏ đi.

Đến nỗi lời nói, vẫn là Hoắc Nguyên Khanh nói nhiều hơn, nhưng trong đó là ám chỉ rõ ràng nhưng cũng không biết cậu nghe vào có hiểu hay không.

Có lúc nói ra những lời nhạy cảm, tỷ như: “Tôi đối với cậu yêu thích, so với bằng hữu bình thường vượt quá rất nhiều lần…”, mắt của cậu luôn có một loại cảm giác thật giống như mắt mèo nhỏ ở trong bóng tối mà tỏa sáng.

Cảm thấy được cậu tựa hồ tâm lĩnh thần hội tất cả nhưng đều không nói, rồi lại ngoẹo cổ, vô tội mở lớn cặp mắt xinh đẹp tuyệt trần kia, ôn ôn nhuận nhuận nói: “Tôi cũng vậy.” Hoặc là “Tôi không rõ ràng lắm ý anh nói, anh có thể nói dễ hiểu hơn không?” Loại việc như thế làm gì có người nào nói đi nói lại nhiều lần a.

{Tôi cũng vậy}

Lời này rốt cuộc có phải là đồng ý hay chấp nhận hay không?

Cậu hiểu được cái ý tứ gọi là vượt qua tình bằng hữu hay sao?

Nếu như biết, vậy cậu sẽ nghĩ … Là bằng hữu yêu thích? Hay là người yêu yêu thích đây?

Nếu như cậu đã hiểu, thì vì sao lại còn hờ hững như vậy, không có chút rung động nào hết?

Nếu như không hiểu, như vậy lời nói cử chỉ gắn bó của cậu, lẽ nào thật sự chỉ là do hắn tự mình đa tâm thôi sao?

Hoắc Nguyên Khanh hao tổn tinh thần dáng dấp, khiến Hãn Du Sinh lén lút xem xét cẩn thận vừa tức giận vừa buồn cười, liền cảm đáng yêu cùng đáng thương.

Kia trên dưới bốc lên bộ dáng lắc lư trái phải, tuy rằng rất là khiến Hãn Du Sinh trong lòng có chút đau, có lúc lại khó tránh khỏi ai oán, người kia thoạt nhìn thông minh, nhưng thực tế lại là ngốc  nghếch đầu ngỗng a~.

Đến nỗi Hoắc Nguyên Khanh đây? Ai, hắn chỉ có thể làm ra bộ dáng, nóng lạnh hỗn hợp, buồn vui đan xen!

Cuộc sống như thế nếu cứ như vậy tiếp tục tuy rằng cũng không tồi, nhưng trước sau cũng không phải biện pháp tốt.

Mà theo như tiến độ tu sửa phòng ở thời gian hoàn thiện cũng đang tiến vào giai đoạn đếm ngược, nhìn lại một chút Hoắc Nguyên Khanh vẫn là bộ dáng do dự trần trừ, Hãn Du Sinh quyết định cấp cho Hoắc Nguyên Khanh một chút mãnh dược*.

(*) Mãnh dược: tựa như thuốc kích thích đi~….

※ ※ ※

“Tôi ngày hôm nay đã đi xem phòng ốc, tu sửa cũng không sai biệt lắm, cho nên tôi nghĩ hai ngày nữa thừa dịp mọi người nghỉ ngơi liền chuyển trở về thôi!”

Hãn Du Sinh nói rất là bình thản, khóe miệng lại là ngậm lấy một vệt mập mờ ý cười, nhưng đáng tiếc người nghe không cổ động, tay cũng không cầm vững đôi đũa khiến nó tức thời rơi xuống mặt bàn, bộ mặt lập tức trở nên âm trầm.

“Không cần gấp như vậy đi!” Tiếp nhận đôi đũa mới do Hãn Du Sinh đưa tới, Hoắc Nguyên Khanh giả dạng làm như không có chuyện gì xảy ra nói.

Hãn Du Sinh chỉ cười không nói, cũng không trả lời, Hoắc Nguyên Khanh nhìn vào trong mắt, không khỏi cảm thấy gấp gáp ở đáy lòng.

“Hơn nữa cậu lần này thế nào lại không đợi tôi cùng đi, thêm một người giúp cậu xem không phải tốt hơn hay sao.”

Nghe vậy, Hãn Du Sinh đôi mắt chợt lóe lên một tia vệt quang, ngầm cười nghĩ, {Sau đó lại để cho anh nói bên này không được, bên kia thợ làm quá thô, đem các sư phụ đắc tội sau đó họ không làm nữa, không phải sẽ như ý muốn mà theo anh trở về hay sao.}

“Tôi thấy anh bận bịu công việc, thật không tiện mỗi lần đều phiền phức anh, cho nên liền thừa dịp Tiểu Vân cùng Hoài An đi học,  đi một chuyến.”

“Cậu sao lại khách khí như thế, chẳng phải là coi tôi như người ngoài hay sao?”

Thả tay xuống, từ đầu đến cuối đều không có tâm tình ăn uống, Hoắc Nguyên Khanh bực mình nói ra một câu có hơi nặng lời, hai tay cũng nắm chặt thành nắm đấm để lên bàn.