Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 1-3: Lớn tuổi một điểm 1-3




Liên Thu Nguyệt vừa đấm vừa xoa không thể thực hiện được mục đích, liền chuyển sang một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Tuy là mang tính diễn trò, nhưng cũng diễn hơi qua rồi vừa khóc vừa nháo,kể cả nước mắt cũng mang ra luôn, khiến người có chút hoài nghi.

Mấy câu nói nói ra, người trong cuộc mặt không đỏ không thở gấp, ngược lại là người nghe líu lưỡi không thôi, mọi người đều biết ngoại trừ 18 tuổi bị Hoắc Chính quẹo vào lễ đường kết hôn, 19 tuổi sinh ra Hoắc Nguyên Khanh là thật còn lại đều là lời bịa đặt.

Bởi vì Hoắc gia từ bên trong đến ngoài, từ trên tới dưới, người nào không biết Hoắc Chính đem Liên Thu Nguyệt cẩn thận sủng ái tới mức nào, làm sao lại có thể khiến cho bà bị vất vả, bị khinh bỉ đây.

Mà Hoắc Chính  đường đường tổng tài xí nghiệp Hoắc thị, ở bên ngoài hô mưa gọi gió, không người dám đắc tội, vậy mà trong sinh mệnh nhược điểm duy nhất chính là Liên Thu Nguyệt, cho nên vừa nghe  đến ái thê ai oán nói như vậy, Hoắc Chính cả người liền như bị kim châm, lập tức ra mặt vì ái thê.

“A khanh!” Hoắc Chính tỏa ra khí thế muốn bàng bạc nói, nhưng đáng tiếc vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh nhạt giễu cợt của con trai, khẩu khí nhất thời mềm nhũn ra “Con không suy tính một chút sao?”

“Cân nhắc cái gì, phụ thân” Hoắc Nguyên Khanh bất động thanh sắc đáp lại, chỉ là hai chữ “phụ thân” hơi nhấn mạnh.

“… Ân, chính là… Chính là” Hoắc Chính lúng túng không cách nào nói ra, mà vừa lúc lại chạm vào ánh mắt ra hiệu cổ vũ của thê tử, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói xong “Chính là chuyện vị trí tổng tài ”

“Con cảm thấy được phụ thân làm thật tốt, cũng không cần con tiếp nhận.” Hoắc Nguyên Khanh dễ dàng bình thảng trả lời.

“Cũng đúng… Với” Hoắc Chính đành phải chột dạ trả lời, chỉ là đôi mắt cũng không dám nhìn sang người kia với ánh mắt như sắp giết người.

Hoắc Chính chột dạ cũng không phải là không có nguyên nhân, bởi vì nhớ lúc đầu Hoắc Nguyên Khanh chính là bị hắn cùng thê tử, lừa gạt, uy hiếp cộng thêm dụ dỗ lên làm Tổng kinh lý của xí nghiệp Hoắc thị.

Sau đó, liền thấy mặt của con trai từ lạnh nhạt không biểu tình, biến thành lạnh như băng.

Thảm nhất chính là, Hoắc Nguyên Khanh oán ở trong lòng, lại không thể dùng bạo lực, không thể làm gì khác hơn là dùng miệng để phát tiết tức giận, từ cách gọi ba ba, ma ma, đổi thành phụ thân, mẫu thân.(Thấy cũng còn rất thân tết mà ta..)

Cũng bởi vì như thế, vào ba năm trước lúc Hoắc Nguyên Khanh mang về Hoắc Trấn Vân  2 tuổi, Hoắc Nguyên Khanh không chịu thổ lộ thân phận mẫu thân đứa nhỏ, hai người phu thê bọn họ cũng chỉ có thể sờ mũi một cái cho qua. Tuy nhiên quang minh chính đại hỏi không được thì tuyệt đối ám sát vậy.

Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới đạo cao một thước, ma cao một trượng, mặc dù gắn vào Hoắc thị mạng lưới tình báo, cũng không tiếc nện xuống số tiền lớn, nhưng là vẫn không thu hoạch được gì, phu thê hai người không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cũng không hoài nghi có người từ giữa giở trò.

Mãi đến tận có ngày phát giác được ánh mắt trào phúng như có như không của nhi tử, mới để cho hai vợ chồng họ không khỏi cảm thán công phu bảo mật thông tin của con trai mình một lỗ hổng cũng không có khiến người ta nhìn mà không khỏi than thở.

Tạm thời bất luận Hoắc Trấn Vân ngũ quan chẳng khác nào Hoắc Nguyên Khanh bản thu nhỏ, đứa bé kia cả người khí thế cũng phát ra vẻ lạnh lùng, quả thực cùng Hoắc Nguyên Khanh giống nhau như đúc.

“Nếu như phụ thân muốn kiên trì về hưu, cũng không phải là không có biện pháp ”

Một lời kinh người, mọi người phản ứng không đồng nhất, hai phu thê Hoắc Chính giống như nhặt được báu vật, tinh thần lúc nãy còn sa sút thoáng chút lại cong lên. Hoắc Như Nguyệt vẫn không thay đổi, trước sau vẫn ôm tâm thái xem kịch vui, chỉ có điều lúc này ánh mắt đồng tình đã đổi chủ rơi xuống trên người Hoắc Nguyên Hi.

Hoắc Nguyên Hi vừa nghe thấy đại ca lên tiếng, nhất thời như nghe thấy được một âm mưu đáng sợ. Hơn nữa Hoắc Như Nguyệt như có như không ánh mắt đồng tình càng làm cho hắn có loại cảm giác muốn “chạy trốn”.

“Cái gì biện pháp?” hai phu thê Hoắc Chính đồng thanh hỏi.

“Chính là nhượng quyền tổng tài cho Nguyên Hi.” Hoắc Nguyên Khanh như có ý riêng còn nói thêm: “Huynh đệ phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có đúng hay không, phụ thân, mẫu thân còn có cục cưng đệ đệ ”

Vừa nói xong, phu thê Hoắc Chính  đối câu trước thái độ có hơi chần chờ, nhưng vừa nghe đến nửa câu sau “ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu” liền liên tục không ngừng gật đầu, hoắc Nguyên Hi thì là kêu thảm một tiếng: “Lão đại!”

Hoắc Chính gật đầu là bởi vì chột dạ, dù sao ông bây giờ chỉ muốn cùng lão bà hưởng thụ tiêu dao, hoàn toàn đem cực khổ của nhi tử để ngoài thân, liền thế nào làm đến có nạn cùng chịu đây.

Liên Thu Nguyệt gật đầu là bởi vì nghĩ thầm, nếu bà có thể không để ý đến ý nguyện của Hoắc Nguyên Khanh,mà dùng kế đem hắn lừa gạt đi làm Tổng kinh lý của Hoắc thị,nhưng lại không đạo lý bày kế với Hoắc Nguyên Hi tên tiểu tử dối trá này.

Đến nỗi cái gì có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu  bà hoàn toàn cho rằng mã  tai đông phong(1), trước sau kiên trì có phúc ta cùng với lão công hưởng, gặp nạn các ngươi đương.( cha mẹ thương con gớm nhĩ).

(1) Mã tai đông phong: thứ lỗi ta không biết nó có nghĩa gì a~, nhưng mà ta nghĩ nó có nghĩa là bỏ ngoài tai ik.

Hoắc Nguyên Hi khuôn mặt đau khổ, âm thầm chửi mình là đầu heo, ngớ ngẩn, ngu ngốc, biết rõ không đấu lại lão đại mà còn gắng sức.

Quả nhiên là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang. Tuy rằng như vậy, hắn vẫn là quyết định phải cố gắng không ngừng, một ngày nào đó muốn xem lão đại ăn con ba ba.

Kỳ thực lời tuy là nói như thế, mà nhiều người đều rõ ràng trong lòng, xí nghiệp Hoắc thị cái gánh nặng này chỉ có Hoắc Nguyên Khanh mới có thể khiêng nổi.

Không phải là bởi vì hoắc Nguyên Hi, Hoắc Như Nguyệt không đủ năng lực, cũng không phải là bởi vì hai người làm công tác thương mại không tốt, ngược lại hai người đều đã chuẩn bị tất cả, rất có khí chất thương nhân,đầu óc thanh tỉnh, thủ đoạn linh hoạt, tính cách giảo hoạt cùng miệng lưỡi lừa gạt chết người không đền mạng.

Mà không miễn cưỡng hai người kế thừa Hoắc thị, nguyên nhân rất đơn giản, Hoắc Như Nguyệt là bởi vì thân là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Hoắc gia nên nhờ duyên cớ mà tránh được một kiếp. Hoắc Nguyên Hi thì lại là bởi vì đủ kẻ dối trá, thêm nữa bản thân với tính cách du hí nhân gian, đối với một số trách nhiệm nghĩa vụ căn bản ngoảnh mặt làm ngơ.