Edit: Mr.Downer
Rốt cuộc ngân hàng cũng xong một tuần bận rộn, Hạ Nhất Dương thật sự chờ mong cuối tuần đến.
Bởi vì trong lòng nghĩ ngày hôm nay Thẩm Lạc sẽ trở về, nên sáng sớm thứ bảy Hạ Nhất Dương cũng không dám nằm lì trên giường, đầu tiên anh đem quần áo của một tuần lễ giặt cho sạch sẽ, sau đó nhân lúc thời tiết đẹp, chuyển chăn gối đến ban công phơi nắng. Trên sàn có máy hút bụi tự động di chuyển, sau khi lau bàn Hạ Nhất Dương quyết định đi mua thức ăn.
Tải xuống APP “Yêu nhà bếp” trong điện thoại, Hạ Nhất Dương vừa kiếm thực đơn vừa nghĩ mình nên làm món gì, kết quả đến lúc đi dạo một vòng trong siêu thị, cái gì cũng đều muốn mua, trong đầu muốn nấu mười bảy mười tám món, hận không thể làm Mãn Hán Toàn Tịch*.
*Là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
Thời điểm đến siêu thị, Hạ Nhất Dương vẫn còn đang suy nghĩ, sau đó đi vào, đầu tiên anh cầm mấy hộp tại khu sữa chua ướp lạnh, rồi đến quầy bánh mì chọn một lúc, cuối cùng mới rề rà di chuyển tới quầy bao cao su.
Anh cúi người, nhìn kỹ nhãn hiệu, có một người trẻ tuổi cầm một hộp đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương có chút ngượng ngùng, giả bộ trấn định gãi gãi mặt, cuối cùng biểu tình nghiêm túc chọn bao cao su cùng dầu bôi trơn.
Mưa đổ trên đường trở về, Hạ Nhất Dương mới ra khỏi thang máy liền vẩy sạch sẽ nước dính trên người, anh vừa ngẩng đầu lên lại chợt sững sờ.
Trương Ngưng đứng trên hành lang, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Hạ Nhất Dương nhất thời có chút không nhớ ra được khuôn mặt của đối phương, nhưng giữa lông mày có mấy phần giống nhau như vậy, cũng không khó đoán được thân phận của bà.
Hai người có chút lúng túng đứng ở cửa, một lúc sau Hạ Nhất Dương mới nghĩ đến chuyện đi mở cửa.
“Bác đã đợi bao lâu?” Hạ Nhất Dương giải thích nói, “Cháu vừa đi mua đồ ăn.”
Trương Ngưng hình như không biết nên bày ra nét mặt như thế nào, bà có chút khẩn trương, nhưng lại không nhịn được cẩn thận đánh giá Hạ Nhất Dương, cuối cùng lắp bắp nói một câu: “Cũng không bao lâu……”
Hạ Nhất Dương không thể làm gì khác hơn là mở cửa, trước hết để cho bà đi vào.
Kỳ thực Trương Ngưng chỉ đơn thuần là muốn tới thăm con trai một chút, đưa ít đồ, hoàn toàn không chuẩn bị đến chuyện sẽ gặp phải Hạ Nhất Dương, bà nhất thời có chút không đoán được quan hệ của hai người, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Nhất Dương, dường như đã ở đây không ít lâu.
Hạ Nhất Dương sau khi để Trương Ngưng vào cửa mới sực nhớ đến tường ảnh kia, cũng không để ý đến chuyện đã mời đối phương ngồi xuống hay chưa, trước hết xông tới tháo xuống tất cả bức ảnh trên tường.
Tuy rằng động tác của anh rất nhanh chóng, nhưng không ít tấm hình vẫn bị Trương Ngưng nhìn thấy.
Trương Ngưng ngồi cũng không được đứng cũng không xong, muốn đi, nhưng rồi lại không cam lòng.
Lúc này hai người càng cực kỳ lúng túng.
“Mời bác ngồi xuống trước.” Hạ Nhất Dương đành phải kiên trì nói, anh ném mấy tấm ảnh chụp kia vào trong phòng, rồi ra pha trà cho Trương Ngưng, “Thẩm Lạc đi công tác, muộn hơn nữa mới trở về, bác có muốn chờ không?”
Trương Ngưng trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: “Thế thì tôi không đợi vậy.”
Hạ Nhất Dương “A” một tiếng, biểu tình có chút mờ mịt: “Không, không đợi sao?”
“Không đợi.” Trương Ngưng lắc đầu, bà đưa mắt nhìn Hạ Nhất Dương, thấp giọng nói, “Tôi chỉ đến đưa vài thứ.”
Hạ Nhất Dương ngoại trừ “Vâng” cũng không biết nói cái gì, cuối cùng anh cũng chỉ có thể im lặng.
Qua không biết bao lâu, Trương Ngưng mở miệng trước: “Cậu với Thẩm Lạc… Ở bên nhau?”
Hạ Nhất Dương ngẩn người, dường như do dự một lát, cuối cùng vẫn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Trương Ngưng không nói chuyện, một lúc sau bà chợt cười, nhìn cũng không biết là vui mừng hay là khó chịu: “Rất tốt.” Ánh mắt bà có chút đục ngầu, tựa như đắp lên một tầng mây khói sương mù, “Nhiều năm như vậy, nó cũng coi như… Được như nguyện.”
Hạ Nhất Dương không hiểu ý lời này của bà lắm, nhưng suy nghĩ một lát, anh lại giống như đột nhiên hiểu rõ chuyện gì đó, trong lồng ngực tựa như bị chọc vào một cái ống thông gió, cảm giác lạnh lẽo run rẩy ùn ùn kéo đến.
“Trước khi anh ấy xuất ngoại.” Hạ Nhất Dương liếm bờ môi khô, cố sức khống chế âm thanh của mình đừng run lên, “Đã nói với hai bác rồi sao?”
Trương Ngưng cười khổ: “Nếu không thì cậu cho rằng tại sao ba của nó lại muốn đưa nó ra nước ngoài.” Dừng một chút, bà nâng tay lên ôm mặt nói, “Là chúng tôi lúc đó rất không hiểu chuyện.”
Hạ Nhất Dương không lên tiếng, anh nhìn Trương Ngưng lấy ra từ trong túi một xấp ảnh cùng một hộp trang sức.
Tất cả ảnh chụp đều là khuôn mặt cùng nụ cười tràn đầy thanh xuân của Hạ Nhất Dương thời đại học.
“Hôm nay tôi tới là muốn đưa cái này cho nó.” Trương Ngưng không chú ý đến vẻ mặt của Hạ Nhất Dương, một mình nói, “Còn có cái này.”
Bà mở hộp trang sức ra, Hạ Nhất Dương nhìn thấy một dây chuyền kim phật nằm lẳng lặng bên trong.
Trương Ngưng khóc.
Bà nghẹn ngào nói: “Tôi vẫn luôn giữ nó, để nhắc nhở chuyện ngu xuẩn mà mình từng làm…”
“Bác đã làm chuyện gì?” Hạ Nhất Dương đột nhiên hỏi.
Trên mặt Trương Ngưng còn mang theo nước mắt, bà run rẩy ngẩng đầu lên.
Nét mặt Hạ Nhất Dương thật lạnh lẽo, nhưng vành mắt lại đỏ ửng, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt của Trương Ngưng, đã sớm không quan tâm đến chuyện lễ phép hay không, Hạ Nhất Dương cắn răng, trong miệng tràn đầy mùi vị đắng tanh, hỏi từng chữ từng câu: “Hai bác năm đó, rốt cuộc, đã làm chuyện gì với anh ấy?”
Khi Trương Ngưng ra về Hạ Nhất Dương không đưa tiễn, anh ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn dây chuyền kim phật trên bàn trà, đột nhiên anh vươn tay cầm lấy chiếc hộp, giơ cánh tay muốn ném nó đi, kết quả lại dừng giữa không trung.
Trong chốc lát, anh mới chậm rãi thu hồi cánh tay, dè dặt dùng ngón tay lau sạch vệt nước trên tượng phật.
Những tấm hình Thẩm Lạc chụp anh lúc học đại học rất nhiều, Hạ Nhất Dương giấu kỹ kim phật lại không biết nên xử lý mấy bức ảnh này như thế nào, cuối cùng chỉ có thể sưng mắt tiếp tục giấu ảnh vào chỗ của kim phật, nhưng rồi anh cảm thấy đây là trong nhà của Thẩm Lạc, giấu ở chỗ nào cũng rất nguy hiểm, nói không chừng không cẩn thận sẽ bị tìm ra.
Không còn tâm trạng đi nấu cơm, Hạ Nhất Dương đành bất đắc dĩ kêu đồ ăn ngoài, Thẩm Lạc gửi tin nhắn cho anh, nói mình phải muộn một chút mới trở về, bảo anh đừng đợi, cứ ăn trước.
Hạ Nhất Dương vừa ăn cơm, vừa mang chườm lạnh che mắt, sau khi ăn xong anh lại lấy kim phật kia ra nhìn thật lâu, cuối cùng đặt trên bàn, ngay tại vị trí Thẩm Lạc vừa vào trong nhà là có thể thấy.
Kết quả vừa đặt xuống khoảng nửa tiếng, Hạ Nhất Dương lại ngồi không yên, cầm hộp trang sức trong tay mà đi qua đi lại, cuối cùng vẫn giấu nó đi.
Cứ một lát giấu đi một lát bày ra dằn vặt như vậy đến nửa đêm, khi Hạ Nhất Dương tháo chườm mắt xuống mới cảm thấy thật tuyệt vọng.
Đắp nửa ngày vẫn không có ích lợi gì, hai mắt vẫn vừa sưng vừa đỏ.
Hạ Nhất Dương nằm trên sô pha, anh cầm kim phật ra nhìn một lát, đặt gần ngực mình, dán vào làn da lạnh lẽo nơi đó, lại yên tâm một cách khó hiểu.
Bất tri bất giác khoé mắt lại nóng lên, Hạ Nhất Dương sụt sịt một tiếng, anh đưa tay chùi mặt, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều, có lẽ cũng không nghĩ tới chính mình có thể khóc thành như vậy, Hạ Nhất Dương vừa khóc vừa cười.
Sau đó anh nâng cánh tay che khuất đôi mắt, thở một hơi thật dài từ trong lòng.
Hạ Nhất Dương cảm giác mình như mơ một giấc mộng.
Trong mộng không phải là Trương Ngưng, mà là anh, cách ký túc xá giống như lồng sắt kia, gọi tên Thẩm Lạc.
Rất lâu sau Thẩm Lạc mới đứng dậy khỏi giường, hắn gầy gò tiều tuỵ, giống như một bộ xương khô.
Hạ Nhất Dương cảm giác toàn thân mình đau đớn như sắp chết mất.
Thẩm Lạc rốt cuộc quay đầu lại, trong mắt hắn có ánh sáng.
Hắn thấy được Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương đưa tay ra.
Anh cười nói, em tới đón anh.