Niên Hoa Cẩm Sắt

Chương 5: Nghi ngờ




Edit: Hiên Vũ

Ánh đèn phòng thẩm vấn rất sáng, cũng không quá chói mắt.

Bóng đèn dây tóc kiểu cũ buông thõng xuống cái bàn gỗ màu nâu, hai đầu bàn đều có người ngồi, một bên là Nhạc Minh Huy bình tĩnh tự nhiên, một bên là Ngô Phương lặng im không nói.

Đàm Cẩm dựa vào tường, đứng phía sau Nhạc Minh Huy. Cậu cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ chừng 20 tuổi kia, cô ta mặt mũi thanh tú, chẳng qua khóe mắt đã có nếp nhăn không phù hợp tuổi, hai tay mang còng đan nhau đặt trên đầu gối, mắt hơi sưng, chắc do khóc lâu, nhìn thì có chút đáng thương.

Người mở miệng trước nói chuyện lại là Đàm Cẩm, cậu sắp xếp lời nói, sau đó nói: “Ngô Phương, cô cảm thấy chúng tôi rất dễ lừa? Có phải Trương Cường chết rồi, thì cô có thể tự quyết định? Cô cho rằng cảnh sát đều là kẻ ngốc, cô nói gì cũng tin? ” Cậu liên tục hỏi, âm thanh rất lạnh, giọng điệu hơi cao, có chút công khai lên án.

Ngô Phương cắn cắn môi, không trả lời. Nhạc Minh Huy im lặng, để mặc Đàm Cẩm làm.

Thấy cô ta không nói lời nào, Đàm Cẩm đột nhiên đi tới trước bàn, hung hăng ném hồ sơ lên bàn, phát ra tiếng vang lớn. Ngô Phương dường như bị cậu dọa sợ, run rẩy không dám nói.

Giọng điệu Đàm Cẩm càng hăng: “Cô đừng tưởng rằng cô không nói gì thì chúng tôi sẽ không có cách, nói cho cô biết, chúng tôi đã nắm giữ đầu mối, một mình cô xem đi, hừ.”

Mặc dù Nhạc Minh Huy biết cậu đang diễn trò, nhưng dáng vẻ này của Đàm Cẩm, anh chưa từng thấy bao giờ, trong lòng càng cảm giác mới mẻ thú vị, nhưng vẫn dựa theo kịch bản, đầu tiên là trấn an Đàm Cẩm, nói: “Cậu đừng có nóng, từ từ nói. ” sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười: “Ngô Phương, nhân viên cảnh sát của chúng tôi hơi kích động, cô không bị hù chứ, có muốn uống nước không?”

Bình thường nếu gặp phải chuyện này, tâm lý đương sự khẳng định nghiêng về cảnh sát có thái độ tốt, nhưng Ngô Phương lại không cảm kích, cô ta đột nhiên cười lạnh, mặt tràn đầy giễu cợt, so với vừa rồi tưởng như hai người khác nhau, cô ta nói: “Nhạc đội thật sự là nhân tài, diễn hay như vậy, làm cảnh sát thật là thiệt thòi.”

Thấy Nhạc Minh Huy vẫn mỉm cười, cô ta lại nói: “Tiết mục cảnh sát tốt cảnh sát xấu của các anh cũng quá cũ rồi, cho rằng tôi dễ lừa lắm hả”

Cô ta lúc này rất thẳng thắn, chắc im lặng lâu như vậy cũng có chút nóng nảy, Nhạc Minh Huy vẫn tươi cười như cũ, nhưng lạnh giọng, nói: “Ngô Phương, cô rất hiểu quy trình của cục cảnh sát nhỉ, nhưng nếu cô biết nhiều như thế, vậy có biết cướp ngân hàng, cầm súng ép buộc con tin, đâm bị thương cảnh sát, là gây nguy hại đến an toàn công cộng không? Bất kể cô là thủ phạm chính hay tòng phạm, cô cũng đã phạm trọng tội, không muốn kỳ hạn hai mươi năm, thì phải xem biểu hiện của cô.”

Câu này của anh mới là trọng điểm, Ngô Phương sững sờ, Đàm Cẩm nhìn cô ta bắt đầu nắn ngón tay, từng chút từng chút, dường như muốn bẻ gãy ngón tay của mình.

Cô ta im lặng rất lâu, chỉ cúi đầu nghĩ chuyện, Đàm Cẩm đột nhiên nói: “Ngô Phương, Nhạc đội của chúng tôi đã tỏ rõ thái độ, cho dù đồng ý với cô, trên ngườianh ấy vẫn còn vết thương do cô đâm, mười ngày nửa tháng cũng không thấy tốt lên, cô tự giải quyết cho tốt.”

Đàm Cẩm lúc này đã biến lại thành bác sĩ tâm lý bình tĩnh, Ngô Phương giương mắt nhìn cậu, lại lẩm bẩm: “Anh ta không nói với tôi như vậy.”

Nhạc Minh Huy thấy cô ta mở miệng, vội vàng hỏi: “Ai? Hắn nói cho cô biết cái gì?”

Trong mắt Ngô Phương có chút mơ màng, cô ta ngơ ngác nhìn hai tay đã bị còng chặt của mình, giọng run rẩy nói: “Đều là lỗi của tôi, thật ra người đánh bạc chính tôi, nợ tiền cũng là tôi, a Cường, anh ấy vì tôi, những năm qua đều lo lắng hốt hoảng, đến mức đền cả mạng. ” cô ta nói xong, bả vai nhỏ gầy run lên một cái, rất đáng thương.

Thấy cô ta có chút không tập trung, Nhạc Minh Huy lại hỏi: “Anh ta mà cô nói, là ai?”

Ngô Phương tim lặng, những chuyện vừa rồi cô ta nói trôi chảy như vậy, lúc này lại ngậm miệng, nhất định không chịu nói.

Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm thay nhau hỏi cô ta hơn một giờ, nhưng không ép ra được một chữ, chỉ nhận được câu nói cuối cùng của cô ta: “Tôi nhận hết, là tôi đề xuất đi cướp bóc, Nhạc đội trưởng cũng do tôi đâm bị thương, tôi nhận tội, những thứ khác tôi không biết.”

Tra hỏi tiến hành tới đây, đã coi như kết thúc, người bị tình nghi nhận tội, vụ án có thể giải thích hợp lý, đã có thể kết án.

Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm mặt đối mặt đứng ở cửa, ánh đèn ngoài phòng thẩm vấn rất tối, hành lang nhỏ hẹp sâu hun hút trống trải, trong bóng tối dường như cất giấu dã thú mang tên sợ hãi, nó yên lặng canh ở đó, nhìn mỗi một tù nhân bị mang vào, lại bị đưa ra.

Nhạc Minh Huy cũng không đứng gần, anh nhìn Đàm Cẩm cúi đầu nghịch cái bật lửa kia, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình, nhưng tôi không hối hận.”

Đàm Cẩm không ngẩng đầu, nhưng động tác ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra. Từ trong cổ họng cậu, bay ra một tiếng “Ừ ” như có như không.

Nhạc Minh Huy có chút lúng túng, môi anh rất khô, lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong bóng tối, ai cũng không nhìn rõ mặt ai, Nhạc Minh Huy cảm thấy đời này chưa từng căng thẳng như thế, bất kể là một mình một người đối mặt với bọn bắt cóc có súng, hay là một mình xông vào hang ổ của bọn tội phạm, anh chưa từng sợ hãi, lần đầu tiên trong đời, anh sợ như vậy, thấp thỏm như vậy..

Anh nhẹ giọng, nói: “Đàm Cẩm, có thể nói cho tôi biết đáp án của em không? ” giọng của anh rất nhẹ, bay trong hành lang vắng vẻ, tựa như mang theo tiếng vọng.

Đàm Cẩm đột nhiên ngẩng đầu, Nhạc Minh Huy cảm thấy cậu cười, nhưng lại thấy không rõ, án đèn màu quýt làm mờ vẻ mặt của mọi người, anh chỉ có thể nghe được tiếng nói rõ ràng của cậu: “Anh biết không? Tôi chưa từng nghĩ tới, phải tìm một người trải qua cả đời này, bất kể nam hay nữ, không liên quan đến tình yêu, tôi cảm thấy một mình rất tốt, tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.”

Nhạc Minh Huy muốn nói gì đó, nhưng cổ họng giống như mắc nghẹn, anh không nói ra được gì.

“Thật ra thì, cho dù đến hiện tại, tôi vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, những năm qua, tôi chưa chưa bao giờ có hy vọng xa vời, sẽ có một người nói với tôi những lời đó, tôi cảm giác mình vô cùng may mắn. ” cậu ngừng lại, sau đó nói tiếp, “Nhưng tôi không muốn bất kỳ thay đổi nào, tôi muốn một mình, anh hiểu không, Nhạc Minh Huy?”

Nhạc Minh Huy chưa bao giờ khó chịu như vậy, không phải bởi vì Đàm Cẩm từ chối anh, mà là bởi vì cá nhân Đàm Cẩm, anh không tự chủ được tiến về trước hai bước, vẻ mặt cười như không cười của Đàm Cẩm mạnh mẽ đâmvào trong mắt anh, anh cảm giác trái tim mình cũng sắp ngừng đập.

Đàm Cẩm nhìn anh, ánh sáng trong mắt bùng cháy, vĩnh viễn không tắt: “Tôi dựa vào cố gắng của mình sống đến giờ, tôi làm một công việc giá trị, giúp đỡ những người bị hại giống như tôi, tôi rất thỏa mãn, không có yêu cầu gì khác, tôi không thể tiếp nhận anh, nhưng tôi cảm ơn anh, để cho tôi có một ngày, cảm giác mình rất may mắn.”

Hi vọng trong lòng Nhạc Minh, cũng không vì lời nói của Đàm Cẩm mà dập tắt, ngược lại một lần nữa cháy lên, cậu nói nhiều như vậy, nhưng không có nói cậu không thích anh, cái này đủ rồi.

“Tôi cũng rất may mắn, Đàm Cẩm, gần ba mươi tuổi, rốt cuộc tìm được một người muốn ở bên cả đời, tôi muốn cám ơn em. ” Anh nói, trên mặt là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Trước đây rất lâu tôi cũng cho rằng mình sẽ một mình cả đời, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn trải qua cùng em.”

Anh nói xong, xoay người rời khỏi hành lang, Đàm Cẩm nhìn bóng lưng cao lớn biến mất, đứng yên tại chỗ rất lâu, mới rời đi.

——————————————————————————————————————————

Nhạc Minh Huy đi tới tầng bốn, đứng yên trước phòng Tống cục trưởng thật lâu, vừa rồi vết thương của anh có chút đau, nhưng không muốn cho Đàm Cẩm thấy, vì vậy trốn ở chỗ này nghỉ một chút, mới gõ cửa đi vào.

Vị này vốn là cục trưởng cảnh sát trẻ tuổi nhất, năm nay bốn mươi, ông đeo gọng kính mảnh màu vàng, đầu tóc chải chỉnh tề, lúc này đang ngồi ngay ngắn sau bàn công tác rộng rãi, nếu như không phải bộ cảnh phục phẳng phiu kia, còn tưởng rằng đây là giáo sư đại học.

Tống Học Duệ thấy Nhạc Minh Huy xuất viện trở về cục, trên mặt có chút không vui, mở miệng trước nói: “Tại sao trở về? Cậu đã khỏe? Không phải Tiểu Hạ nói phải hai tuần sao?”

Nhạc Minh Huy cười cười, vịn tay ghế sô pha cẩn thận ngồi xuống, lúc này mới nói: “Đây còn không phải vội vã theo tiến độ sao, tôi vừa xét hỏi Ngô Phương xong, tới đây báo cáo với ngài.”

Anh cười đùa cợt nhả, cũng rất nhanh liền nói xong, Tống Học Duệ từ trước tới nay đều tín nhiệm cấp dưới, cũng không thừa lời, chỉ nói mặc dù vụ án đã phá, nhưng ” anh ta ” trong miệng Ngô Phương vẫn phải tiếp tục điều tra. Sau đó còn nói lần hành động này anh làm rất mạnh mẽ, bảo vệ con tin ở mức cao nhất, phá án nhanh chóng, còn bị thương, phải khen thưởng.

Nhạc Minh Huy chính là chờ câu này của ông, lập tức thu lại nét mặt, nghiêm túc nói: “Tống cục, tôi không cần, nhưng có một yêu cầu.”

“Chuyện gì? ” Tống Học Duệ cũng không ngẩng đầu hỏi.

“Lần này có thể phá án nhanh chóng, hoàn toàn dựa vào Đàm Cẩm, tôi muốn xin ngài điều Đàm Cẩm tới đội của chúng tôi. ” Nhạc Minh Huy nói.

Tống Học Duệ ngẩng đầu liếc anh một cái, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cân nhắc chốc lát nói: “Minh Huy, cái này tôi không thể đồng ý, Lã đội trưởng của bọn họ cũng không phải dễ nói chuyện, hơn nữa nhiều năm như vậy cục cảnh sát vẫn biên chế như thế, không thể tùy tiện thay đổi, ” ông vừa nói, vừa híp mắt nhìn Nhạc Minh Huy, thấy anh có chút thất vọng, đẩy mắt kính nói, “Nhưng tổ trọng án chúng ta tổng cộng có ba đội, tổ bọn họ cộng thêm Lã Dung Thần là bốn người, ngược lại có thể hợp tác cố định, vậy có thể phối hợp ngầm, cậu yên tâm, tôi sẽ đánh tiếng với Lã Dung Thần, sau này cố gắng để Đàm Cẩm hợp tác với đội của cậu, không phải xong rồi?”

Nhạc Minh Huy hài lòng, cười đứng dậy: “Tống cục chính là thương xót cấp dưới, tôi cảm ơn ngài trước, quay về bảo Hạ Đình làm xong báo cáo trình lên, án cướp lần này đã có thể kết thúc.”

Anh chậm rãi đi tới cửa, đang muốn vặn tay nắm cửa, đã nghe Tống Học Duệ cúi đầu nói: “Cậu biết chuyện của Đàm Cẩm rồi? Cậu ấy là một cảnh sát tốt, cậu tuyệt đối không được mang tư tương đồng cảm làm việc cùng cậu ấy.”

“Sao có thể? ” Nhạc Minh Huy quay đầu lại, nhếch mi nói, “Tống cục chắc hiểu rõ tôi. ” dứt lời, đi thẳng, để lại Tống Học Duệ ngồi nhìn khung ảnh trên bàn, rốt cục lộ ra một nụ cười.

Từ lúc phá vụ án mười năm lăm trước, nhà máy dệt phía nam thành phố liền trở thành một khu không người, ít người đi qua, cỏ dại mọc thành vùng, khung sắt thép bỏ đi dưới ánh trăng mờ ảo, máy dệt nối thành hàng được phủ vải bạt, trong bóng đêm trang nghiêm lặng lẽ.

Lý Chí Thông ngáp, cỡi xe lảo đảo đi qua con đường chính chỉ có khu nhà máy, đi về phía nhà máy cơ khí còn đang hoạt động, gã trực đêm ban, mỗi ngày 7h tối đều phải từ nhà chạy tới, cùng bốn người khác canh tới 8h sáng ngày hôm sau, mười năm qua, kiên trì không đổi.

Lúc này là cuối tháng tư, 7h mà trời đã tối mịt, chỉ có ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng, đèn đường cũ kỹ trên con đường chính cái sáng cái không, mờ mờ, chập chờn.

Muốn tới nhà máy cơ khí, phải đi ngang qua nhà máy dệt, mặc dù nơi đó âm trầm đáng sợ, lại từng xảy ra án mạng, nhưng mười năm qua Lý Chí Thông đều đi đường này, vì vậy lá gan đã sớm lớn, cũng không sợ.

Gã ngâm nga bài hát, chân cũng không ra sức đạp bàn đạp, cảm giác còn chưa tỉnh ngủ.

Đột nhiên, tiếng cười thê lương từ bóng dáng to lớn trong bóng tối truyền đến, âm thanh chói tai làm người ta sởn gai ốc, chú Lý run run một chút, đang muốn mau chóng đạp hai cái rời khỏi nơi này, chỉ nghe tiếng bước chân “Thùng thùng ” từ xa đến gần, một bóng chợt từ trong bụi cỏ bên kia đường nhào ra, lăn hai cái dừng ở trước xe Lý Chí Thông.

Đó là một người đàn ông toàn thân rách rưới, quần áo trên người hắn ta đã sớm nhìn không ra màu sắc, hơn nữa khắp người đều là vết thương, máu trên trán chậm rãi chảy xuống, Lý Chí Thông ngơ ngác nhìn hắn ta vật lộn, nhìn hắn ta dùng sức ngồi dậy, đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía Lý Chí Thông làm khẩu hình: “Cứu cứu tôi.”

Lý Chí Thông hoàn toàn bị dọa ngốc rồi, đứng ở đó không biết làm sao, thấy người đàn ông kia lại ngã xuống đất, dường như đã không được, mới phản ứng kịp, vội vàng lấy di động ra định báo cảnh sát, gã mới vừa nhấn 110, còn chưa kết nối, một người khác từ trong bụi đột nhiên nhào ra, thoáng cái quỳ gối bên cạnh người đàn ông kia, đó là một người phụ nữ toàn thân bẩn thỉu, tóc tai bù xù, trên mặt đầy bụi đất, mặc dù trên người không có vết thương quá nghiêm trọng, nhưng nhìn càng dọa người.

Cô ta nắm chặt tay người đàn ông kia, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Chí Thông, lộ ra vẻ điên cuồng, cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Cô ta cười không ngừng, cười đến thở không ra hơi, cười đến chảy nước mắt, âm thanh kia thảm thiết và điên cuồng, Lý Chí Thông cảm giác hai chân mình run rẩy, cho đến khi trong điện thoại truyền đến giọng nữ dịu dàng, mới khiến gã tỉnh lại từ trong kinh ngạc.

Người phụ nữ kia không ngừng cười, cùng giọng nữ trong điện thoại đè lên nhau, Lý Chí Thông cảm giác mình sắp điên rồi, gã lắp bắp báo cảnh sát, đẩy xe lui lại mấy bước, rồi nói với người phụ nữ kia: “Cô, khụ khụ, cô đừng có gấp, lát nữa cảnh sát sẽ tới, tôi, tôi cũng nói có người trọng thương, có thể còn có xe cứu thương.”

Người phụ nữ ngừng cười, có chút kỳ lạ nhìn về phía gã, bụi bặm trên mặt đều bị nước mắt từng chút từng chút rửa trôi, lộ ra làn da trắng nõn, loáng thoáng có thể thấy được ngũ quan thanh tú, Lý Chí Thông ngơ ngác nhìn cô ta, cảm thấy có chút quái dị, bèn lùi về sau hai bước.

Lý Chí Thông nhìn người đàn ông kia đã không còn động, suy nghĩ một chút, móc khăn tay từ trong ngực, ra dấu với người phụ nữ kia, lấy can đảm nói: “Cô nhìn máu anh ta sắp chảy hết rồi, băng cho anh ta đi.”

Người phụ nữ cúi đầu nhìn chằm chằm vết thương trên đầu người đàn ông kia, sau đó ngẩng đầu nói với Lý Chí Thông: “Ném…cho, ném cho… Tôi. ” cô ta hình như rất lâu rồi không nói chuyện, trong cổ họng khô khốc, âm thanh đứt quãng, Lý Chí Thông bạo gan, tiến lên trước mấy bước ném khăn cho cô ta, người phụ nữ kia nhìn trong chốc lát, mới nhặt lên nhẹ nhàng đè lên trán người đàn ông.

Ánh mắt cô ta cực kỳ chăm chú, tựa như vẻ điên cuồng kia đều là giả vờ, cô ta vốn là một người dịu dàng như vậy.

Lý Chí Thông lại cực kỳ sợ hãi, gã cảm thấy thứ mình đang đối mặt không phải là người bị thương cần giúp đỡ, mà là dã thú có thể lấy tính mạng con người, ánh mắt của người phụ nữ kia quá dọa người, không hề giống người bình thường, gã không dám động, cũng không nói thêm gì nữa, đứng cách hơn 5m yên lặng không tiếng động, chỉ có tay run rẩy bán đứng sự khẩn trương của gã.

Tiếng xe cảnh sát từ xa đến gần, Lý Chí Thông quay đầu lại nhìn, đã có thể nhìn thấy đèn xe, gã đang muốn nhẹ thở ra, người phụ nữ kia đột nhiên xông về phía gã, trong tay có thứ gì bén nhọn vào ***g ngực, Lý Chí Thông từ từ quay đầu lại, trơ ra nhìn lỗ máu trước ngực mình, sau đó ngạc nhiên nhìn người đàn bà kia, ngã trên mặt đất.

Tiếng xe cảnh sát ở bên tai, Lý Chí Thông che ***g ngực của mình, đôi mắt lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, trên trời sao chi chít lấp lánh ánh sáng, gã nghĩ, ngày mai thời tiết sẽ tốt.