Niên Hoa Cẩm Sắt

Chương 15: Đường đi




Edit: Hiên Vũ

Ông ta rất tỉnh táo, cũng rất lý trí.

Nhạc Minh Huy nhìn ông ta, ông ta nhìn Nhạc Minh Huy.

Chỉ hơn mười ngày, tóc ông ta đã hoa râm, mặt mũi gầy gò, người vốn tràn đầy sức sống, giờ đã suy yếu rồi.

Ông ta lúc này đã rửa sạch máu trên người, mặc quần áo sạch sẽ, đeo gọng kính kim loại mảnh, thoạt nhìn vẫn giống như ngồi trong phòng làm việc của mình. Nhưng sự thật thì sao, ông ta mang còng tay, ngồi trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.

Căn phòng thẩm vấn này, đã thẩm vấn rất nhiều người, người bị tình nghi trước đó ở căn phòng này, bị người tình nghi hiện tại giết chết.

Không đợi Nhạc Minh Huy mở miệng, Diệp Lâm đã nói trước: “Đầu tiên các cậu nói với tôi Vĩnh Bình đã chết, sau đó lại cho tôi xem tỉ lệ pha trộn, tôi ít nhiều đoán được một chút, chạy đi hỏi Triệu Đức Giang, lão ta nói con trai tôi bị Phùng Tuệ giết chết, những người thí nghiệm thuốc kia đều do Phùng Tuệ tự chọn, lão ta chưa bao giờ nhúng tay. Tôi vẫn chờ ở bệnh viện, tôi nhìn thấy cô ta bị các cậu mang đi, biết không bao lâu sẽ bị đưa đến nơi tạm giam, cho nên tôi không đến cục cảnh sát, một mực đợi ở đoạn đường kia, đợi một đêm.”

Cũng do ông ta may mắn, thời gian một ngày một đêm này, chỉ có xe cảnh sát kia đi ngang qua đó, cũng vừa khéo trên chiếc xe cảnh sát kia áp tải Phùng Tuệ. Lưới trời tuy thưa báo ứng chính xác, nói thế có lẽ không giả.

Nhạc Minh Huy thở dài: “Tại sao ông biết Triệu Đức Giang? Còn chuyện ma túy kia, tôi không tin ông không có liên quan, vậy Trương Cường và Ngô Phương?”

Từng câu từng câu của anh hỏi đúng trọng điểm, Diệp Lâm nghe xong, đột nhiên nước mắt ròng ròng.

Ông ta khóc nói: “Quả nhiên, người đang làm, trời đang nhìn, tôi làm bậy, báo ứng lên người con trai tôi, tuổi còn trẻ, phải chết.”

Diệp Lâm khóc trong chốc lát, lau lau nước mắt: “Khi đó đúng lúc nghiên cứu thuốc gây ảo giác của tôi tiến vào ngõ cụt, không biết làm sao Triệu Đức Giang tìm được tôi, muốn tôi giúp lão ta nghiên cứu pha trộn của ma túy và thuốc gây ảo giác, tôi biết rõ thức kia sẽ làm hại người, tôi còn động lòng, tôi giúp lão ta, vừa có thể nhận được chi phí nghiên cứu, lại có thể dưới tình huống tôi không cần ra tay cũng có người làm thí nghiệm, bớt cho tôi không ít chuyện. ” Ông ta nói xong thở dài một hơi, “Nhưng điều này cũng phải trả giá, trước đó vài ngày, Ngô Phương và Trương Cường uy hiếp lão ta, lão ta rất phiền, lúc ấy tôi làm thuê cho lão ta, liền đưa ra cho lão một biện pháp, bảo lão nói cho Ngô Phương, muốn tiền, lão đã thu xếp ổn thỏa, nhưng sẽ không dễ dàng cho cô ta, cô ta và Trương Cường phải tự mình đi cướp, nếu như thành công, chứng tỏ bọn họ rất có năng lực, số tiền cướp được không chỉ cho bọn họ hết, mà còn có thể giao cho bọn đi làm nhiệm vụ quan trọng hơn.”

Nhạc Minh Huy suy nghĩ một chút, Ngô Phương và Trương Cường đều không có văn hóa gì, Triệu Đức Giang tùy tiện lừa gạt cũng sẽ tin, bọn họ không nhận ra Diệp Lâm, nhưng Diệp Lâm gan cũng lớn, ngày đó lại đi ngân hàng đường Tử Tinh, hơn nữa còn lẫn lộn trong đám con tin, “Quá trình ngày đó, thật ra thì đều do ông sắp xếp trước? Ngay cả cuối cùng bắn chết Trương Cường cũng đã tính?”

Diệp Lâm lắc đầu: “Tôi không biết, ban đầu tôi nghĩ các cậu sẽ bắn chết hai người đó, nhưng kế hoạch không cản được biến hóa, tôi không ngờ cậu dám đi vào đâm bị thương Ngô Phương, cho nên cuối cùng chỉ có Trương Cường chết.”

Nhạc Minh Huy nhìn ông ta, ông ta hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn giống bảy tám mươi, có vẻ rất đáng thương, nhưng ông ta không đáng giá được bất kỳ ai thương cảm, thế sự luân hồi, làm người nhất định phải ngay thẳng, mới có thể nhận được đền đáp tốt.

Anh trầm giọng nói: “Đợi lát nữa tổ trưởng của hai tổ truy quét ma túy và phòng chống tội phạm qua đây, nếu như ông nói thật mọi chuyện của Triệu Đức Giang, đến lúc tòa thẩm vấn sẽ xem xét mức hình phạt, nhưng ông tập kích cảnh sát, giết chết trọng phạm đều là thật, tôi cũng không biết sẽ là kết quả gì.”

Diệp Lâm cười cười, ngược lại có vẻ thoải mái: “Tôi dám giết cô ta, thì còn sợ cái gì nữa. ” Ông ta nói rất đúng, ông ta không giống Phùng Tuệ, ông ta thật lòng muốn chết. Ông ta im lặng chốc lát, nói: “Tôi không cần giao dịch, tôi muốn nói ra mọi chuyện của Triệu Đức Giang, thật ra thì lão đã sớm biết con trai tôi chết, năm năm, cho tới giờ vẫn không nói với tôi.”

Nhạc Minh Huy đứng lên, cầm tài liệu định đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: “Ông có biết người tên Lý Chí Thông không?”

“Lý Chí Thông? ” Diệp Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Triệu Đức Giang rất tin tưởng tôi, lão từng đã nói với tôi, có một người tên Đại Chí, mỗi tuần giúp bọn họ đưa đồ tới phía nam thành, nhưng anh ta cũng không biết bên trong là cái gì, lão còn nói, nếu như thằng nhóc kia biết bên trong là ma túy, không hù chết không thôi.”

Ông ta sẽ không gạt người nữa, Nhạc Minh Huy cúi đầu suy nghĩ một chút, Lý Chí Thông mỗi lần đi đưa đồ, chỉ sợ đều giúp bọn họ để đồ lên xe, vì vậy, anh ta chỉ biết xe, lại không biết người trên xe, Triệu Đức Giang rất mưu mô, cho dù những thứ bị trên đường đi bị kiểm tra, Lý Chí Thông căn bản không phải người chợ đen, anh ta rất dễ thoát khỏi hiềm nghi.

Nhạc Minh Huy ra ngoài, cánh cửa sắt nặng nề phía sau anh đóng lại, vụ án giết người đặc biệt lớn kéo dài một tháng, coi như là hoàn toàn bị phá, còn dư lại, chính là công tác giải quyết hậu quả. Tìm ra thân phận của những người bị hại, báo cho gia đình.

Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, đi tới cửa phòng làm việc nhưng không đi vào, ngược lại đi tới hành lang, bên ngoài trời xanh thăm thẳm, trời không nắng, gió mát hiu hiu, thời tiết rất tốt, tiếng bước chân thong thả từ phía sau anh truyền tới, Nhạc Minh Huy quay đầu lại, Đàm Cẩm đối diện anh cười: “Chúc mừng anh, lại kết thúc vụ án.”

Nhạc Minh Huy đưa tay phải ra, ý bảo cậu đi tới bên cạnh, Đàm Cẩm đứng yên tại chỗ cười cười, nhưng vẫn không ngăn được anh nhìn thẳng mắt cậu, cậu đi tới bên cạnh anh, vươn tay trái cùng anh mười ngón đan xen.

Tay hai người đều rất ấm áp, nắm lại với nhau, giống như toàn bộ thế giới.

Ngày thứ hai sau khi kết thúc vụ án, thương thế của Hàn Tố Tố tốt lên, chuyển đến nơi tạm giam.

Đàm Cẩm và Nhạc Minh Huy đi qua ký tên, thuận tiện xem mấy người bị hại còn lại, bọn họ gặp Tiền Bình ở cửa chính, bởi vì Trương Thành và Thẩm Nhiên đều bỏ tố cáo với Tiền Bình, vì vậy sau một tuần ở trại giáo dục xã hội, cô ta lại lần nữa sống dưới ánh mặt trời.

Cô ta nhìn thấy hai người, lại rất khách sáo chào hỏi.

“Cô tới làm gì? ” Đàm Cẩm hỏi.

“Tôi tới ký tên ly hôn với Trương Thành. ” Hôn ước của bọn họ còn có hiệu lực, vì vậy hai người đều phải thỏa thuận ly hôn mới được.

Đàm Cẩm không nói tiếp nữa, chỉ là gật đầu với Nhạc Minh Huy. Ba người im lặng đi vào trong bệnh viện, đúng lúc Hàn Tố Tố từ trên lầu đi xuống, cô mặc quần áo ngày thường, trên tay quấn khăn, chỉ có bọn họ biết, đây là để che giấu còng trên tay cô.

Tiền Bình ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng cúi đầu nhìn thấy Tiền Bình.

Bạn bè từng thân thiết như thế, hôm nay gặp nhau, lại giả vờ như không quen biết, hai người sát bên người đi qua nhau, không nói một câu.

Nhạc Minh Huy gật đầu với viên cảnh sát áp tải Hàn Tố Tố, lại ý bảo Đàm Cẩm đi theo Tiền Bình, dù sao Tiền Bình cũng có tiền án, anh vẫn không yên tâm.

Tiền Bình nhìn cậu đi theo, cũng chỉ là gật đầu, hai người im lặng đi lên, Tiền Bình đột nhiên nói: “Thật ra thì những năm qua, tôi đã sớm quen sống một mình, nếu như trong nhà nhiều thêm một người, tôi sẽ bất an.”

Đúng vậy, người đó từng bị cô hại, hôm nay cơ thể nhiễm ma túy, sao cô ta có thể an tâm.

Bọn họ đi tới trước phòng bệnh ở lầu hai, Tiền Bình gõ cửa, vặn tay nắm cửa đi vào, lại thấy Trương Thành đứng ở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Ngày hôm nay trời râm mát, bên ngoài sắc trời xám xịt, Trương Thành mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, cô đơn đứng ở đó, không khí thật là lạnh.

Đàm Cẩm nhìn sang bên phải, cái giường bên cạnh, đã thu dọn sạch sẽ, lại không có người nữa.

Dường như cảm thấy có người đi vào, Trương Thành quay đầu lại, đôi mắt hồng hồng ướt ướt, nhưng không khóc, anh ta nói: “Cậu ấy đi rồi, bệnh của cậu ấy khá nặng, trước chuyển đến nơi cai nghiện.”

Vận mệnh của bọn họ, thật sự đã thay đổi tại khoảng khắc anh quyết định kết hôn, hôm qua lời thề đã vỡ tan, những mảnh nhỏ kia, đâm vào trong lòng của mỗi người, kéo ra máu thịt.

“Tôi tới làm thủ tục với anh, anh ký đi. ” Tiền Bình nói, đưa đơn cho anh ta.

Trương Thành yên lặng nhận lấy,, không nói gì đã ký, cuối cùng nói rõ: “Thật xin lỗi.”

Câu xin lỗi này, tới trễ năm năm ròng rã, Tiền Bình cắn cắn môi, nhận lấy tờ giấy nói rõ hai người không còn quan hệ gì nữa, cũng không quay đầu, rời khỏi phòng bệnh, chỉ có Đàm Cẩm thấy, trong nháy mắt cô quay đầu đi, giọt nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt trượt qua, sao có thể không đau lòng chứ.

Thân thể Trương Thành không tốt lắm, anh ta quay đầu lại nhìn một lúc lâu, có lẽ Thẩm Nhiên đi xa không thể nhìn thấy nữa, mới ngồi lại trên giường bệnh, anh ta mờ mịt nhìn Đàm Cẩm, nói: “Tôi đánh mất cậu ấy, chỗ này của tôi, ” anh ta đè lại trái tim của mình, “Trống rỗng, trống rỗng.”

Đàm Cẩm khẽ nói: “Mất đi, có thể tìm trở lại, chờ thân thể của các anh tốt hơn, anh có thể theo đuổi cậu ta lần nữa.”

“Không thể nào, ” Hai tay Trương Thành che mặt, nước mắt nhịn rất lâu đột nhiên ào ra, “Không bao giờ có thể nữa.”

Biết anh ta nói chính là sự thật, Đàm Cẩm thở dài, rón rén rời khỏi phòng bệnh.

Câu chuyện bọn họ chứng kiến bắt đầu tại chính bệnh viện này, sau đó lui tới rất nhiều người, lại đường ai nấy đi, Trương Thành ở lại bệnh viện, Thẩm Nhiên đi nơi cai nghiện, Hàn Tố Tố đi nơi tạm giam, Tiền Bình thì một mình đi về nơi không ai biết, mà Phùng Tuệ, đã sớm nhắm hai mắt lại, đi trên con đường sang thế giới khác.

Bọn họ, đều một mình, đi về phía con đường thuộc về họ.

Đàm Cẩm đột nhiên rất đồng tình với bọn họ, cậu giờ phút này, cảm nhận sâu sắc cái loại cô đơn và hiu quạnh này, đời người dài như vậy, một mình một người đi, có bao nhiêu đau khổ.

Cậu từng bước từng bước, đi xuống lầu, Nhạc Minh Huy đang đứng ở đại sảnh chờ cậu, vóc người anh thon dài, mặc cảnh phục màu lam, mặt mũi anh tuấn.

Anh cười nhìn cậu, hai đầu lông mày đều là tình cảm dịu dàng, cũng không làm cậu sinh khí.

Anh cho cậu ấm áp, tách cô đơn và hiu quạnh khỏi người cậu, trên con đường đời, thật ra thì vẫn cần có một người khác làm bạn, mới dễ đi tiếp.

Đàm Cẩm đi về phía anh, chủ động vươn tay, nắm lấy tay anh.