Niên Hoa Cẩm Sắt

Chương 11: Tình say




Edit: Hiên Vũ

Kia là Địa Ngục, người bị giam trong ***g tối đen như mực, mỗi ngày ăn cơm thừa lạnh lẽo, mỗi ngày trước khi uống thuốc đều kêu la giãy giụa điên cuồng, Hàn Tố Tố hối hận cũng đã muộn

Đúng vậy, tất cả đều đã muộn, từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia, lý trí đã đã vứt bỏ cô, chỉ còn lại cuộc sống không để lộ ra ngoài ánh sáng.

“Cái chỗ kia, tính cả tôi thì có ba người làm việc, tôi, Tôn Lễ, còn có một người tôi bao giờ gặp, người kia không ở cùng chúng tôi, mỗi ngày chỉ đưa thuốc và cơm tới, đều là Tôn Lễ đi gặp hắn ta.”

Lại một người nữa xuất hiện, mặc dù Nhạc Minh Huy đã sớm nghĩ tới có thể khống chế nhiều người như vậy, tất nhiên không đơn giản, nhưng vẫn cảm thấy nhức đầu với vụ án càng lúc càng phức tạp.

“Các cô đến đó khi nào? Chỗ kia nhốt bao nhiêu người? ” Đàm Cẩm đột nhiên hỏi, cảm thấy có cái gì đó không đúng.

“Chúng tôi đến đó một tháng trước, ” Hàn Tố Tố trả lời vấn đề thứ nhất, sau đó lại lắc đầu: “Tôi không thể xác định, lúc tôi mới tới đó, có ba nữ, ba nam, sau đó bọn họ phát hiện tôi không thể khống chế, liền nhốt tôi vào một gian phòng trên lầu, mỗi ngày Tôn Lễ đều đưa cơm cho tôi, tôi nghe Tôn Lễ nói, những người đó một khi có thể khống chế, đều sẽ bị mang đi, về phần đi đâu, anh ta không nói được.”

Một tháng trước, đúng là lúc vụ án cướp ngân hàng xảy ra, hai vụ này, có quan hệ hay không?

Bọn họ chỉ giải cứu ra một nữ hai nam, như vậy nói rõ còn có ba người đã bị chuyển ra ngoài, tung tích không rõ.

“Nói một chút mười ngày trước, chuyện các cô ngã ở bên đường đi. ” Nhạc Minh Huy nói.

Hàn Tố Tố im lặng, từ lúc bọn họ vào phòng bệnh, cô ta vẫn luôn có mong muốn dốc bầu tâm sự, nhưng vào lúc này lại nhắm nghiền hai mắt, dường như tình hình ngày đó, rất khó làm người ta bình tĩnh.

Cô ta im lặng một lúc lâu, mới mở miệng: “Ngày đó tôi vẫn ngẩn ngơ trong căn phòng nhỏ của mình, mặc dù bọn họ không kêu tôi làm việc nữa, nhưng cũng biến tướng hạn chế tự do của tôi, không biết có phải do quan hệ của tôi và Tôn Lễ hay không, chỗ ở, thức ăn và đồ dùng của tôi đều rất tốt, cũng không coi là bị nhốt.”

Nhạc Minh Huy hồi tưởng lại, ở lầu bốn của xưởng dệt, quả thật có mấy căn phòng có sinh hoạt dấu vết, nhưng không bị sửa lại, chỉ là phòng ở bình thường.

“Ngày đó tôi tỉnh dậy rất muộn, là bị một trận tiếng cãi vã đánh thức, tôi nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, khoảng tầm 11-12h, tỉnh táo trong chốc lát, mới phát hiện gây lộn chính là tiếng của Tôn Lễ và một người phụ nữ nữa tôi chưa nghe qua. ” Cô ta lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như dựa vào vị trí của mặt trời suy đoán thời gian.

Hàn Tố Tố nói xong, đột nhiên có chút kích động, ánh mắt của cô ta cũng phát ra ánh sáng: “Tôi nghe anh ấy nói: ‘Lúc trước đã nói, tuyệt đối không thể cho cô ta dùng thuốc, cho tôi ăn không sao cả, không thể phá hủy cô ta, cô ta sẽ nghe tôi.’ Sau đó người phụ nữ kia nói, giọng điệu của cô ta lạnh như băng, nghe rất không thoải mái, ‘Nơi này tôi định đoạt, cũng không phải do anh, nếu anh còn muốn sau này ở chung với tôi, phải làm cho cô ta tuyệt đối tuân theo, nhân công của chúng ta không đủ.’ Sau đó tiếng cãi vã của bọn họ nhỏ lại, tôi còn đang suy nghĩ chuyện kia, buổi trưa Tôn Lễ đưa cơm cho tôi, tôi hỏi anh ấy, anh ấy còn nói sẽ luôn bảo vệ tôi, tôi nghe xong khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ.”

Âm thanh của cô hoạt bát rất nhiều, không còn khó chịu như vừa rồi, trong đầu Nhạc Minh Huy chuyển động cực nhanh, đang phỏng đoán người phụ nữ kia là ai.

“Tôi ăn cơm trưa, cảm thấy chóng mặt, rất không thoải mái, tôi không có thể khống chế chính mình, liều mạng đập đầu vào tường, Tôn Lễ mấy lần qua nhìn tôi, đều chỉ có thể cách cửa gỗ, không ngừng nói với tôi ‘Anh không biết, thật xin lỗi, ‘ Nói như vậy, tôi hiểu, có lẽ người phụ nữ kia đã giở trò trong cơm, đánh thuốc tôi.”

Từ trong lời cô ta nói, có thể biết Tôn Lễ cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm với cô ta, hắn ta có thể vì cô, chống đối cấp trên của mình, điều này cũng chứng minh cán cân trong lòng hắn ta đang nghiêng ngả.

Quả nhiên, Hàn tố Tố nói tiếp, đúng là nghiêng về một phía như vậy: “Ăn cơm tối không bao lâu, anh ấy len lén tới mở cửa, chìa khóa cửa phòng kia luôn ở trong ta người liên hệ, tôi đoán chính là người phụ nữ độc ác kia, anh ta mở cửa, dáng vẻ rất dọa người, trên trán đều là máu, trên người đầy vết thương, anh ta kéo tôi, bảo tôi đi theo phía sau anh ấy, anh ấy muốn dẫn tôi chạy đi, sau đó thì các anh biết rồi, chúng tôi gặp phải người đi đường, người đó báo cảnh sát, cứu hai chúng tôi,” Cô ta cười đầy ngọt ngào nói, “Chồng tôi hiện tại như thế nào? Anh ấy có khá hơn một chút không? Có thể dẫn tôi đi gặp người tốt bụng kia không? Tôi nghĩ cảm ơn anh ta.”

Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm kinh ngạc nhìn cô ta, Nhạc Minh Huy mới định nói chuyện, đã bị Đàm Cẩm ngăn cản, cậu nhẹ giọng hỏi: “Cô ăn cơm tối? Sau đó chạy ra, thấy người đi đường, anh ta báo cảnh sát, có đúng hay không? Kí ức cuối cùng của cô là gì?”

Hàn Tố Tố yên tĩnh nhớ lại, sau đó có chút khó khăn nói: “Tôi chỉ nhớ rõ, lúc ấy đầu tôi rất choáng, anh ta đưa khăn tay cho tôi, tôi liền ngồi xuống đất, sau đó một trận ánh sáng chói mắt, tôi có lẽ đã mất đi ý thức.”

Đàm Cẩm mặt không đổi sắc, lại chậm rãi nói: “Hàn tiểu thư, chúng ta rất tiếc phải nói cho cô biết, ngày đó lúc xe cứu thương chạy tới, chồng cô đã chết vì mất máu quá nhiều, chúng ta thật đáng tiếc.”

Hàn Tố Tố ngây ngẩn cả người, cô ta trợn mắt nhìn, dường như đang tiếp thụ sự thật này, sau đó nước mắt to như hạt đậu xuôi theo khuôn mặt tái nhợt của cô ta chảy xuống, cô ta nghẹn ngào nói: “Trước lúc tôi ngủ, mới biết anh ấy thật ra yêu ta, nhưng tỉnh dậy, ấy đã mất, vì sao ông trời đốixử với tôi như vậy.”

“Hàn tiểu thư, xin cô nén đau thương, tôi nói tiếp, xin cô nghiêm túc lắng nghe. ” Nhạc Minh Huy nối tiếp mở đầu của Đàm Cẩm, lúc tuyên bố tội trạng của phạm nhân, anh vĩnh viễn quen thuộc hơn Đàm Cẩm: “Sau trận ánh sáng đó, cô dùng dao trong tay tấn công người dân tốt bụng, dẫn đến xuất huyết nhiều, đưa đến bệnh viện cấp cứu vô hiệu, tử vong, bởi vì trong máu của cô có phản ứng chất độc vượt mức, vì vậy lúc tòa thẩm vấn chúng tôi sẽ báo cáo lại tình huống của cô, tình tiết này sẽ được cân nhắc vào quá trình thẩm phán, tòa sẽ xét tình hình cụ thể để định mức hình phạt.”

Hàn Tố Tố nghe đến đó, không khống chế được nữa, nghẹn ngào khóc rống lên: “Tôi không cần giảm tội, nếu có thể, bắn chết tôi đi, nếu không đời này tôi sẽ sống trong hối hận. ” Cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy, đến cuối cùng, đã nói không ra lời.

“Chết, cũng không thể thay đổi tất cả, cũng không thể xoay chuyển quá khứ, Hàn tiểu thư, sống vẫn tốt hơn chết. ” Đàm Cẩm nói, cậu vặn mở cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại Nhạc Minh Huy ở trong phòng bệnh, tuyên đọc quyền lợi cho cô.

Mỗi lần anh nói chuyện này, giọng đều tốt lạnh lẽo, Đàm Cẩm đứng tựa ở hành lang, nghe ẩn ẩn trong tiếng khóc kia, một giọng nam trung bình ổn: “Cô có quyền giữ im lặng, tất cả những lời cô đã nói đều xem như khai nhận chứng cứ trước tòa. Cô có quyền mời một vị luật sư. Nếu như cô không nổi phí luật sư, chúng ta sẽ chỉ định một luật sư cho cô. Đã rõ chưa?”

——————————————————————————————————————————

Tất cả những gì xảy ra gần đây, những tình tiết vụ án rắc rối phức tạp, những vướng mắc tình cảm không cách nào tháo gỡ, không thể nào phán xét, khiến tâm lực của người đội 1 rất mệt mỏi, buổi tối sau khi tan ca, Nhạc Minh Huy gọi Đàm Cẩm, dẫn cậu đến quán cơm đội 1 thường hay ăn.

Bởi vì buổi tối muốn uống rượu nên Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm đi bộ, hợp tác nhiều vụ án như vậy, hai người thật ra đã rất quen thuộc lẫn nhau, gió đêm se lạnh, thổi đi phiền não vô cớ của ban ngày, Nhạc Minh Huy nhìn sang Đàm Cẩm ở bên cạnh, có cậu ở bên cạnh, sẽ không cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, sẽ không cảm thấy công việc cực khổ.

Đàm Cẩm cúi đầu, cậu còn suy tư vụ án kia.

“Đừng nghĩ nữa, hôm nay thư giãn một chút, bắt đầu từ ngày mai đoán chừng sẽ phải làm thêm giờ đến khi vụ án kết thúc. ” Giọng Nhạc Minh Huy nhẹ nhàng vui vẻ, thời gian đã không còn sớm, dọc đường có vài người dân ra ngoài đi dạo, cụ già được con cái dìu, đứa nhỏ chạy phía trước, mỗi gia đình đều có kiểu hạnh phúc của riêng mình.

“Tôi cảm thấy chân tướng đang ở trước mắt, nhưng tôi lại nghĩ không ra ở chỗ nào. ” Đàm Cẩm ngẩng đầu nhìn anh, nói như thế.

“Không xa, ” Nhạc Minh Huy nhìn về phía chiều tà sắp hạ xuống nơi chân trời, nói, “Không xa, rất nhanh, một ngày mới, lại bắt đầu.”

Bọn họ im lặng đi một đoạn đường dài, Đàm Cẩm đột nhiên nói: “Tôi không thể hiểu được, thứ tình yêu biến thái, điên cuồng của bọn họ, ” trong ánh mắt cậu có sương mù dày đặc, khiến người ta nhìn không thấy ánh sáng trong đáy lòng cậu, “Tiền Bình có thể vì yêu sinh hận, đưa người yêu của mình vào Địa Ngục; Hàn Tố Tố có thể vì yêu vứt bỏ gia đình và cha mẹ, vứt bỏ hết thảy địa vị xã hội và tiền bạc, các cô ấy đều điên rồi.”

Đúng vậy các cô đều điên rồi, có lẽ mất trí rồi, có lẽ lòng sinh nghiệp trướng mà mê muội.

“Không phải tất cả mọi người đều như vậy, trên đời phần lớn mọi người đều sống trong tình yêu, vì yêu sinh hận cũng chỉ là số ít, nếu như người người đều như thế, mười cục cảnh sát, cũng không đủ. ” Nhạc Minh Huy nói.

“Yêu, rốt cuộc là cái gì chứ? ” Đàm Cẩm khẽ nói, cậu không dám nhìn mặt Nhạc Minh Huy, giọng nói cũng có chút run rẩy.

NhạcMinh Huy dừng bước, anh và Đàm Cẩm đang đứng ở chỗ rẽ của con đường đá trong tiểu khu vắng vẻ, đèn đường còn chưa sáng, ánh sáng của trời chiều kéo ra cái bóng thật dài.

Anh cầm lấy tay cậu, áp lên ***g ngực ấm áp của mình, nhìn chăm chú vào cậu nói: “Yêu, là tim của anh đập vì em; yêu, là ánh mắt của anh chỉ dõi theo em, ” giọng của Nhạc Minh Huy đè nén tới rất thấp, nhưng có thể nghe ra chút đau khổ, “Đàm Cẩm, em có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em không? Nếu như là vì em, anh cũng sẽ điên.”

“Vì em, anh sẽ điên. Anh sẽ đau lòng vì em, đau khổ vì em, khóc vì em, ” Nhạc Minh Huy nói, “Anh yêu em.”

Ánh mắt của anh chân thành như vậy, Đàm Cẩm cảm thấy lòng bàn tay mình từng đợt nóng lên, cậu dùng lực rút về tay, ngậm chặt miệng, cúi đầu từ trước mặt Nhạc Minh Huy rời đi. Đây là lần thứ hai Nhạc Minh Huy tỏ tình với cậu, lần đầu tiên đột ngột như vậy, cậu hoàn toàn không suy nghĩ kỹ, nhưng lần này lại khác.

Lần này, cậu thấy được tim của anh, ánh mắt của anh chăm chú nhìn cậu, bàn tay ấm áp như vậy, làm người ta muốn hướng về như vậy.

Đàm Cẩm cúi đầu đi ở phía trước, nhưng bước chân cậu nhẹ nhàng như vậy, dáng vẻ hoảng hốt thế kia, bên tai đỏ bừng một mảnh, Nhạc Minh Huy cười cười, Đàm Cẩm, em là đang nghĩ vì sao hỏi tôi vấn đề như vậy? Là cần tôi không ngừng khẳng định tình yêu với em? Hay là nói muốn bắt đầu một quãng đời hạnh phúc khác?

Có lẽ cuộc sống bức bối quá lâu, một đám người đội 1 đều vung tay, kêu một bàn món ăn, một bình rượu trắng và một thùng bia, Vệ Dịch lớn tiếng thét, mỗi người đều rót đầy cốc.

Đàm Cẩm thật sự rất có năng lực uống, hơi ngửa đầu đã uống một phần tư, mặt cũng không đỏ.

Các chàng trai trăm miệng một lời trầm trồ khen ngợi, cho nên uống càng hăng say, bia rượu lẫn lộn, bọn họ đã lâu rồi chưa thả lỏng như vậy, đều ồn ào không chịu đi, mãi cho đến hơn 11h, mới coi như thoải mái.

Sau khi bốn người tiễn hai cô gái về nhà, Vệ Dịch và Vương Thư Kiệt liền thuê xe đi, chỗ này cách tiểu khu của bọn Nhạc Minh Huy không xa, nên người liền tận dụng ánh trăng, lảo đảo đi về nhà.

So với vẻ lúng túng lúc mới đến, có lẽ uống rượu quá nhiều, không khí trên đường về ngược lại không bết bát như vậy, hai người đều có chút say, vai kề vai lắc lư lảo đảo, trong miệng nói gì đối phương đều nghe không hiểu…, còn trò chuyện câu được câu không.

Một trận gió lạnh thổi tới, tiếng sấm đi qua, mưa lớn đổ xuống. Hạt mưa lớn như hạt đậụ lộp bộp rơi trên thân hai người, nước mưa lạnh giá thoáng cái xua tan không ít men say, hai người nhìn dáng vẻ ướt sũng của đối phương, đứng ở ven đường cười ha ha, biết nước lạnh giội thấu quần áo, mới cười nhạo nhau chạy về nhà.

Bọn họ chạy tới cửa bắc của tiểu khu, Nhạc Minh Huy lôi kéo Đàm Cẩm chạy tới nhà mình, bên này gần, mưa rơi càng lúc càng lớn, hạt mưa rơi lên người, đã bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Hai người đứng ở trong hành lang thở dốc, cả người ướt lạnh, mới vừa rồi chạy quá nhanh, lúc này mùi rượu trào lên, Đàm Cẩm cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Nhạc Minh Huy đỡ cậu, hỏi: “Muốn đi lên không?”

Đàm Cẩm vô thức gật đầu, cậu mấp máy miệng, lý trí đã cách cậu rất xa, chỉ còn lại thứ sâu trong nội tâm luôn theo đuổi.

Cậu muốn theo đuổi cái gì? Đàm Cẩm choáng váng nghĩ, cậu không biết. Cậu thật sự không biết sao?

Nhạc Minh Huy đẩy cửa ra, đỡ cậu lên ghế sô pha, liền định đứng lên đi phòng tắm lấy khăn lông, nhiệt độ ấm áp của anh vừa định rời đi, Đàm Cẩm một phát bắt được tay Nhạc Minh Huy: “Đừng rời khỏi tôi. ” Tay của cậu dùng sức như vậy, trong lời nói đều là âm run rẩy.

Cậu nhắm hai mắt, thân thể ngã về phía trước, hai tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh: “Đừng rời khỏi tôi”

Nhạc Minh Huy đầu óc một mảnh hỗn loạn, rượu cồn trong thân thể của anh tàn sát bừa bãi, mai một lý trí của anh, thiêu đốt khát khao vẫn luôn thường trực trong anh.

Môi của anh hung hăng lấp kín môi cậu, Đàm Cẩm hoàn toàn phối hợp, cậu mở to miệng, hưởng thụ khoái cảm bị cướp đoạt.

Bọn họ hôn rất lâu, thân thể lạnh giá cũng trở nên nóng rực, Nhạc Minh Huyvươn tay, run rẩy cởi từng cúc áo trên sơ mi của cậu, từng nút từng nút, từng giọt từng giọt, lộ ra ***g ngực tráng kiện của Đàm Cẩm.

“Được không? ” Nhạc Minh Huy thủ thỉ bên tai Đàm Cẩm.

“Được.. ” Đàm Cẩm cảm thấy một trận mơ mơ màng màng, tim của cậu không tự chủ được mà đập mạnh, tôi nghĩ tôi cũng điên rồi, cậu mơ hồ nói không rõ, nửa câu sau đã bị Nhạc Minh Huy nuốt vào trong miệng.

Tôi rốt cuộc đồng ý cái gì? Đàm Cẩm vùi vào trong chăn mềm mại, người đàn ông cao lớn đang đè cậu không cho phép cậu nghĩ nhiều, từng đợt từng đợt khoái cảm đánh tới, thân thể quấn quýt nhau không có một khe hở, bọn họ thở hổn hển, động tình. Lý trí đã sớm tan thành mây khói, chỉ còn khát vọng của thân thể, khát vọng của tâm hồn.

Đồng ý đồng ý rồi sao, Đàm Cẩm mở mắt, trong phòng ngủ mịt mù, cái người quen thuộc kia đang cười với cậu, mặt mũi anh đẹp như vậy, dáng vẻ cười lên rạng rỡ, đầy sức sống, mình thích người này, Đàm Cẩm nghĩ, thích ngay từ lần đầu tiên mình gặp anh ấy.