Trương Tử Kiều lần đầu tiên gặp
Dung phi, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Huống chi, Tề vương quý
khí tuấn mỹ làm người ta tự biết xấu hổ cũng đứng một bên, tựa tiếu phi tiếu
nhìn chính mình.
Căng thẳng nên có phần khẩn
trương. Cũng may hành lễ trơn tru.
Dung phi liếc mắt đánh giá Trương
Tử Kiều một cái. Thiếu niên trước mắt, mi thanh mục tú, cử chỉ cũng coi như nhã
nhặn. Chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng coi như không sai, nhưng nhìn sang Tề
vương bên cạnh, liền lập tức ảm đạm không ánh sáng.
Mặc kệ là cô nương nào đang tuổi
thanh xuân, trong lúc này, cũng sẽ lựa chọn người sáng chói kia! Theo như lời
Mộ Niệm Xuân, “thanh mai trúc mã”, có thể tin không?
Trong lòng Dung phi liên tiếp hiện
lên các ý niệm, ngoài mặt lại như không, ôn hòa cười nói: “Trương công tử miễn
lễ.”
Trương Tử Kiều lại hướng Tề Vương
thỉnh an.
Mộ Niệm Xuân nhìn lại, Tề vương có
khí nàokhông theo lệ thường miễn lễ, cố ý làm khó biểu ca.
Ánh mắt hoài nghi đề phòng, thực
làm cho lòng người ta tràn đầy khó chịu. Tề vương hiền hòa cười nói: “Trương
công tử không cần đa lễ. Ngươi là biểu ca Mộ tứ muội muội, bổn vương thấy ngươi
liền cảm thấy có vài phần thân cận.”
Trương Tử Kiều: “…”
Trương Tử Kiều trời sanh tính thẹn
thùng, cũng không giỏi giao tiếp. Huống chi đối phương là hoàng tử tùy hứng tùy
ý nổi danh kinh thành. Nhất thời không biết ứng đối như thế nào.
Mộ Niệm Xuân mỉm cười tiến lên hai
bước: “Tề vương điện hạ vài phần kính trọng, tôi thay mặt biểu ca cảm tạ. Thời
gian không còn sớm, tôi cũng nên hồi phủ. Không thể bồi điện hạ thêm.”
Hôm nay một biệt, ngày sau vẫn ít
gặp mặt là tốt nhất.
Tề vương bình tĩnh nhìn Mộ Niệm
Xuân một cái, sau đó cong khóe môi: “Mộ tứ muội muội bảo trọng!”
Mộ Niệm Xuân chỉnh đốn trang phục
hành lễ cáo lui, cùng Trương Tử Kiều xoay người rời đi. Đi ra thật xa, vẫn như
cũ cảm giác có ánh mắt nóng rực nhìn theo.
Mãi cho đến khi lên xe ngựa,
Trương Tử Kiều mới yên lặng thở phào.
Tề vương này, tựa như ngọn lửa
chói mắt. Hấp dẫn sự chú ý của mọi người, làm thiếu niên cùng tuổi ảm đạm thất
sắc. Hơn nữa, Tề vương đối Mộ Niệm Xuân tâm ý rất rõ ràng, biểu hiện quang
minh. Điểm này, càng khiến hắn thêm than thở…
“Biểu ca, huynh suy nghĩ gì thế?
Sao lại nhíu mày thở dài?” Mộ Niệm Xuân cười hỏi.
Trương Tử Kiều che giấu cười cười,
đáp: “Không có gì.”
Rõ ràng là nói dối, tự nhiên không
gạt được Mộ Niệm Xuân sâu sắc. Nghĩ nghĩ, liền đoán được nguyên nhân khiến tâm
tình Trương Tử Kiều nản lòng: “Biểu ca, huynh vì Tề vương nên tâm tình không
tốt?”
Trương Tử Kiều nghĩ muốn phủ nhận,
lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Mộ Niệm Xuân ôn hòa cười nói: “Mỗi
người một thân phận. Tề vương thân phận cao quý tướng mạo tuấn mỹ, biểu ca quả
thật xa xa không kịp. Nhưng ưu điểm của đại ca, hắn cũng không so được. Biểu ca
không cần cảm thấy tự ti.” Dừng một chút, lại cười khẽ nói: “Nói thật. Ta thấy
Tề vương không có gì hay. Ta tình nguyện ở cùng một chỗ với biểu ca còn hơn.”
Trương Tử Kiều đột nhiên đỏ mặt,
tay chân không biết để đi chỗ nào.
Mộ Niệm Xuân nhìn bộ dáng khẩn
trương của hắn, cảm thấy quen thuộc thân thiết, nhịn không được âm thầm buồn
cười. Trương Tử Kiều da mặt quá mỏng, bất quá một câu nói đùa, cũng khiến cho
hắn tay chân luống cuống.
Quên đi, vẫn là đứa nhỏ thành
thật.
Mộ Niệm Xuân rất nhanh cười đổi đề
tài: “Mấy ngày nay ta không ở trong phủ, cha mẹ ta khỏe chứ!”
Trương Tử Kiều quả nhiên tự tại
hơn, cười đáp: “Dượng bận công vụ, ta rất ít gặp dượng. Mấy ngày nay tâm tình
cô cô không tệ, mỗi ngày đều tươi cười. Có điều là nhớ thương muội, mỗi ngày
phải nhắc tới vài lần.”
Mỗi ngày nhớ thương Mộ Niệm Xuân,
làm sao chỉ có mình Trương Thị?
Tâm tư thiếu niên tinh tế cất giữ
trong đáy lòng. Chính là lúc này ánh mắt ôn nhu mỉm cười lộ ra.
Mộ Niệm Xuân mím môi mỉm cười,
thời điểm ở cùng một chỗ với Trương Tử Kiều, tâm tình luôn bình thản. Ở cùng Tề
vương gây cho nàng cảm giác hoàn toàn tương phản. Mỗi lần gặp Tề vương, cho dù
là người bình tĩnh nhất, cũng tránh không được nổi trận lôi đình.
“Niệm Xuân, nữ nhi ngoan của ta,
cuối cùng con cũng đã về.” Trương Thị vui mừng kích động ôm lấy Mộ Niệm Xuân:
“Mấy ngày nay mẹ nhớ con muốn chết.”
Mộ Niệm Xuân rúc vào lồng ngực ấm
áp quen thuộc, cảm thấy vô cùng an tâm.
Phong Ca Nhi cũng chạy lại góp
vui, chen vào giữa Mộ Niệm Xuân và Trương Thị. Khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn lên
tiếng: “Tứ tỷ, nhiều ngày không gặp. Đệ cũng rất nhớ tỷ.”
Trong lòng Mộ Niệm Xuân ấm áp, cúi
đầu hôn liên tiếp lên mặt Phong Ca Nhi.
Phong Ca Nhi lập tức kháng nghị:
“Nam nữ thụ thụ bất thân. Sao tỷ lại tùy tiện hôn đệ.” Lời vừa ra khỏi miệng,
nhất thời rước lấy một trận cười vang.
Mộ Uyển Xuân cười trêu chọc nói:
“Ngũ đệ, đệ được tiện nghi còn khoe mẽ. Trừ tứ tỷ đệ ra, đệ cho là còn cô gái
thanh xuân nào nguyện ý thân với đệ?”
Mọi người lại cười vang.
Mộ Niệm Xuân cũng cười lớn. Ở Từ
Vân am lâu ngày, mỗi ngày đều im lặng lạnh lùng. Đột nhiên trở về náo nhiệt
quen thuộc trong nhà, tâm tình thật sự là khoái trá.
Mộ Nguyên Xuân mỉm cười đi lên:
“Tứ muội, nhiều ngày không thấy, muội như gầy đi.”
“Thức ăn chay dù mỹ vị nhưng không
có chất béo. Ăn suốt hơn một tháng, không giảm mới là việc lạ.” Mộ Niệm Xuân
tùy ý cười đáp.
Mâu quang Mộ Nguyên Xuân lóe lên,
nói: “Dung phi nương nương đối tứ muội thật sự là ưu ái, lưu tứ muội lại am làm
bạn một tháng. Nếu việc này truyền đi, không biết có bao người ghen tị.”
Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Đại tỷ nói
như vậy, không khỏi nói quá. Một tháng qua, ta chỉ phụ trách làm thức ăn chay
cho Dung phi nương nương, Dung phi nương nương bận rộn lễ Phật, không rảnh
triệu ta làm bạn. Việc này nói ra không có gì tự hào.”
…… Thật sự chỉ là làm đầu bếp sao?
Mộ Nguyên Xuân tất nhiên là không
tin lý do này, trên mặt không hề lộ ra, cười nói: “Mặc kệ nói như thế nào, có
thể thân cận Dung phi nương nương, luôn là chuyện tốt.”
Hai người mỗi người một ý tán hươu
tán vượn vài câu.
Sau, Mộ Niệm Xuân lại đi Tu Đức
đường thỉnh an Chu Thị: “Tổ mẫu, tôn nữ thỉnh an người.”
Chu Thị cười, ngoắc tay ý bảo Mộ
Niệm Xuân đến bên mình. Nắm tay Mộ Niệm Xuân thân thiết hỏi: “Mấy ngày nay cháu
vất vả rồi. Dung phi nương nương không làm khó cháu chứ!”
Mộ Niệm Xuân lập tức cười nói:
“Đương nhiên không có. Dung phi nương nương đối đãi thập phần hiền lành.”
Chu Thị thở phào: “Tốt rồi, tốt
rồi. Một tháng này, ta luôn lo lắng cho cháu. Lo cháu ngôn ngữ liều lĩnh lỗ
mãng, khiến Dung phi nương nương không vui. Không có việc gì là tốt rồi.” Dừng
một chút, lại thấp giọng nói: “Niệm Xuân, ta nghe nói, sau đó mấy ngày Tề Vương
điện hạ cũng đến ở Từ Vân am mấy ngày.”
Một câu cuối cùng, có vẻ ý vị thâm
trường.
Tề vương làm đủ loại hành động đều
lộ ra ý tứ hàm xúc bất thường, làm cho người ta liên tưởng tới nhiều thứ. Làm
tổ mẫu, bà đương nhiên hi vọng cháu gái được gả tới một mối hôn nhân tốt. Nhưng
vị trí Tề vương phi, lấy gia thế Mộ gia, nghĩ cửa hôn nhân này, thực có chút
miễn cưỡng.
Dung phi hành động ngoài dự đoán
của mọi người, càng khiến cho Chu Thị không an lòng. Nếu Dung phi thật sự vừa ý
Mộ Niệm Xuân, có thể nói bóng gió xin Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng hành động mơ
hồ không rõ, là có chuyện gì?
Càng làm người ta không tưởng được
là, Tề vương lại đi Từ Vân am. Nếu nói hắn không nhân cơ hội lén gặp Mộ Niệm
Xuân, Chu Thị không đời nào tin.
Mộ Niệm Xuân thần sắc tự nhiên
cười nói: “Đúng vậy, Tề vương đúng là ở Từ Vân am vài ngày. Bất quá, hắn bị
cảm, ở trong phòng tĩnh dưỡng. Bệnh khỏi liền rời đi.
Chu Thị hỏi hàm xúc, Mộ Niệm Xuân
đáp cũng thập phần xảo diệu.
Tề vương đến Từ Vân am là sự thật,
“dưỡng bệnh” cũng là sự thật. Sau rất nhanh liền rời Từ Vân am. Hai người lén
gặp hay không không ai biết, nhưng Mộ Niệm Xuân đã biểu lộ thái độ bản thân.
Nàng đối vị trí vương phi, căn bản
không có nửa điểm dã tâm cùng hứng thú.
Chu Thị nghe xong này lời nói,
không biết là nên nhả ra khí, hay là nên thất vọng thở dài. Sau một lúc lâu mới
cười nói: “Như vậy cũng tốt. Nam chưa hôn nữ chưa gả, không nên tiếp xúc. Miễn
tình ngay lý gian.”
Việc hôn nhân thành đương nhiên là
chuyện tốt nhất, nếu bất thành, Mộ Niệm Xuân ngày sau sao lập gia đình được?
Mộ Niệm Xuân như không nghe ra ý
tứ Chu Thị, nói: “Tổ mẫu yêu thương cháu, cháu nhất định khắc trong tâm khảm.
Thỉnh tổ mẫu thoáng tâm, cháu không phải nữ tử nông cạn chờ hư vinh, tuyệt không
làm ra chuyện làm nhục gia phong Mộ gia.”
Ngữ khí chân thành tha thiết.
Thần sắc Chu Thị thoáng động, ánh
mắt nhu hòa: “Cháu còn nhỏ đã hiểu biết, ta an tâm.”
Như vậy mới không hổ là nữ nhi Mộ
gia.
Buổi tối, sau khi Mộ Chính Thiện
hồi phủ, cũng thân thiết hỏi vài câu: “Niệm Xuân, mấy ngày nay làm bạn với Dung
phi nương nương, không có chuyện gì chứ.”
Không xảy ra sự cố, chính là cùng
Dung phi nương nương ghét lẫn nhau thôi.
“Đương nhiên không có.” Mộ Niệm
Xuân cười tủm tỉm đáp: “Dung phi nương nương khen con trí tuệ lanh lợi trù nghệ
lại tốt! Vì để Dung phi vui mỗi ngày, một tháng qua con đều xuống bếp làm thức
ăn chay. Trù nghệ tiến bộ không ít.”
Mộ Chính Thiện bật cười.
Nha đầu kia, ngây ngô làm đầu bếp
một tháng, còn đắc chí. Làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, lại có
chút đau lòng.
“Việc làm đầu bếp, con là rõ nhất
rồi.” Mộ Chính Thiện nhịn không được nói: “Đừng để truyền ra ngoài, bằng không
sẽ bị chê cười.
Mộ Niệm Xuân ngoan ngoãn gật đầu,
trong lòng lại ung dung cười.
Loại chuyện này như thế nào có khả
năng người khác không biết. Cho dù Dung phi không nói, tự nhiên cũng có người
đem việc này tán ra ngoài.
Hai cha con đang nói chuyện, Thụy
Hương mỉm cười đi đến: “Lão gia, nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm. Ngài muốn tắm rửa
không ạ?”
Mộ Chính Thiện do dự, Mộ Niệm Xuân
lập tức cười nói: “Cha mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên tắm rửa đi ngủ. Ngày mai
nữ nhi lại đến bồi cha nói chuyện.”
Mộ Chính Thiện cười gật đầu, trong
lòng thập phần vui mừng. Có một nữ nhi biết suy nghĩ, quan tâm như thế, đủ để
người làm cha trong lòng kiêu ngạo.
Trước khi Mộ Niệm Xuân bước đi,
theo bản năng liếc mắt nhìn Thụy Hương một cái.