Hai ngày kế tiếp, Tề vương quả
nhiên như Mộ Niệm Xuân sở liệu, luôn luôn ở trong phòng an tâm “dưỡng bệnh”.
Dung phi mỗi ngày trừ bỏ lúc chép
kinh Phật thì đều tự tay cho Tề vương uống thuốc. Mỗi ngày ba lượt đúng giờ,
tuyệt không trì hoãn.
Dung phi lại bưng bát thuốc nóng
bỏng tới.
Tề vương vừa nhìn thấy bát nước
đen tuyền, liền buồn nôn từng đợt. Cố gắng tươi cười nói: “Mẫu phi, người chép
kinh Phật nửa ngày, nhất định vất vả. Sắc thuốc là việc nhỏ, giao cho Trịnh Hỉ
là được.”
Dung phi không đồng ý nói: “Năm đó
khi ta còn hậu hạ bên cạnh hoàng hậu nương nương, mỗi ngày ngủ có một chút, mới
là vất vả. Ta làm mẹ, sắc thuốc cho con mình là chuyện đương nhiên, không có gì
vất vả.”
Nói đến năm đó, ngữ khí Dung phi
thực bình tĩnh.
Tề vương nghe xong, trong lòng đã
có chút khó chịu, giống như có gì đó trong ngực chèn tới, thật nặng nề.
Dung phi xuất thân hèn mọn, mọi
người trong cung đều biết. Năm đó hoàng thượng thấy nàng mỹ mạo, liền động tâm
tư. Hoàng hậu biết thời biết thế, mệnh nàng hầu hạ thánh thượng. Nói đến cũng
là nàng vận khí tốt, vài lần ngắn ngủi liền có bầu. Sau khi sinh hạ hoàng tử,
mẫu bằng tử quý, được phong phi.
Người khác nhìn phong quang, chỉ
có hai mẫu tử rõ ràng, Dung phi luôn lo sợ như đứng trên băng mỏng.
Không có xuất thân hiển hách cùng
nhà mẹ đẻ đắc lực, cuộc sống trong cung thật là vất vả. Nhóm phi tần trong hậu
cung, không có ai là tử tế. Một đám chèn ép Dung phi không thiếu, hoàng hậu
phần lớn thờ ơ lạnh nhạt, cực ít ra mặt hộ. Dung phi cẩn thận đi từng bước tới
ngày hôm nay, chua xót trong đó, không thể nói hết.
Tề vương thì khá hơn. Mặc dù mẹ đẻ
xuất thân thấp, nhưng dù gì hắn cũng là hoàng tử. Lại vì nhỏ tuổi nhất nên được
hoàng thượng sủng ái, nhưng thật ra không phải không có người khi dễ. Đối mặt
một đám huynh trưởng lợi hại, hắn là ấu đệ, cũng chỉ làm một hoàng tử tùy hứng
hoang đường…
Cũng đang bởi vì như thế, Dung phi
mới kiên trì vì hắn tìm một thê tử dòng dõi cao quý. Mặc kệ như thế nào. Dung
phi quả thật là một lòng vì hắn suy nghĩ.
Chính là, hắn không nghĩ dựa vào
người khác nguyện ý sống qua ngày. Cho dù người mong muốn kia là mẫu thân mình.
“Mau lại đây, thừa lúc còn nóng
uống nhanh đi.” Dung phi lo lắng nói.
Tề vương thuận miệng vâng, nhận
chén thuốc đặt lên bàn.
Dung phi buồn cười nhìn hắn:
“Thuốc lạnh sẽ mất vài phần dược tính. Thừa lúc còn nóng uống đi. Ta ở đây, chờ
con uống xong rồi đi.
Tề Vương từ nhỏ ghét nhất uống
thuốc, toàn lén đem đổ. Người bên cạnh không dám nói ra, căn bản không ai quản
được.
Dung phi rõ ràng biết tật xấu này
của hắn, cố ý đứng xem.
Tề vương cau mày, bưng lên chén
thuốc đưa đến bên miệng. Vẻ mặt khổ sở, như gặp cừu địch. Thuốc vào miệng,
không quá khổ sở, bởi vì thời điểm Trịnh Hỉ bốc thuốc, đã sai người thả rất
nhiều cam thảo vào. Chỉ có vài vị thuốc vị nhạt khác.
Ngay cả như vậy, Tề vương vẫn nhăn
hết mặt mũi.
Dung phi tận mắt thấy hắn uống
thuốc. Cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Thấy hắn nhăn nhó, nhịn không được buồn
cười, quở trách: “Nhìn con đi, lớn thế rồi, vẫn như trẻ con. Không uống thuốc.
Sao khỏe được. Ta cũng phải bảo trọng thân thể, còn quan tâm con ngày ngày…”
Hé miệng ra, liền nhắc tới chuyện
nọ.
Tề vương ở trong phòng hai ngày,
tâm tình vốn buồn bực. Bị mẫu thân nói như vậy, lại cảm thấy đau đầu, cắt lời
Dung phi: “Mẫu phi, con ở trong phòng thật sự rất buồn, nghĩ ra ngoài một
chút.”
Dung phi nghĩ nghĩ, gật đầu đáp
ứng: “Cũng tốt, vừa lúc ta rảnh rỗi, cùng con đi dạo.” Miễn Tề vương đi ra,
vụng trộm gặp Mộ Niệm Xuân.
Tề vương hiểu rõ tâm tư này của
Dung phi. Không nói gì, gật gật đầu.
Kỳ thật, Dung phi lo lắng thừa.
Trải qua sự tình đêm đó, Tề vương
không sợ trời không sợ đất khó có dịp ở trong phòng. Nghĩ đến gương mặt cười
giễu của Mộ Niệm Xuân, hận nghiến răng. Da mặt dù dày, cũng phải nhịn một thời
gian mới có thể đi gặp nàng.
Mẫu tử hai người ra sân, dọc theo
đường nhỏ tùy ý tản bước.
Đã cuối thu, thời tiết hơi lạnh.
Lá cây ố vàng, một trận gió thổi qua, liền rơi xuống một loạt. Dù con đường
hằng ngày đều có người chuyên quét dọn vẫn đầy lá rụng, bước chân qua xào xạc.
Không biết theo chỗ nào bay tới
một trận hương hoa cả. Hô hấp thật sâu hương thơm ấy, đẩy hết những nặng nề
trong lòng ra.
Tâm tình buồn bực của Tề vương
cuối cùng cũng tốt hơn một chút, khóe môi không còn trĩu xuống, liền thấy cách
đó không xa một thân ảnh.
Nữ ni hơn năm mươi tuổi, lưng gù,
cầm chổi chậm rãi quét dọn. Cho dù chỉ nhìn sườn mặt, cũng đủ để Tề vương trí
nhớ tốt liếc mắt một cái nhận ra đối phương là ai.
Là Tuệ Như lão ni cô!
Một màn kinh hoảng tối trước nhất
thời hiện lên trước mắt.
Dung phi bước vài bước phát hiện
điểm không thích hợp, dừng bước, nghi hoặc nhìn Tề vương: “Làm sao vậy?” Là hắn
muốn đi tản bộ, sao mới được mấy bước đã không chịu đi? Sắc mặt còn có chút
cứng ngắc khó coi.
Tề Vương nhanh chóng khôi phục như
thường, dường như không có việc gì cười nói: “Không có gì, con không nghĩ gì
cả, vẫn là nên trở về thôi.” Nói xong, liền quay người.
Đùng cái lại quay về, thấy kiểu gì
cũng có chút cổ quái! Dung phi nhịn không được thầm nói trong lòng, nhưng không
truy vấn, xoay người đi theo.
Mới vừa đi hai bước, liền gặp hai
chủ tớ Mộ Niệm Xuân.
Có cần khéo gặp vậy không! Tùy
tiện đi dạo, thế nhưng cũng gặp phải? Dung phi nhíu mày, trong lòng có chút
không vui, bởi vậy xem nhẹ sắc mặt có chút quái dị của Tề vương.
Bỗng nhiên nhìn thấy nàng, không
phải mất hứng, nhưng nghĩ đến chuyện phát sinh buổi tối hôm đó… Liền cảm thấy
không được tự nhiên cùng bực mình. Lại càng không nói, Tuệ Như kia hiện tại
đang ở không xa quét rác…
So với Tề vương tâm tình mâu thuẫn
rối rắm, Mộ Niệm Xuân có vẻ thoải mái tự nhiên hơn. Cười tiêu sái đi đến, hành
lễ: “Gặp qua Dung phi nương nương, gặp qua Tề vương điện hạ.”
Dung phi thản nhiên ừ một tiếng.
Mộ Niệm Xuân nâng mắt, ánh mắt
đánh giá Tề vương, ra vẻ thân thiết hỏi: “Điện hạ đã khỏe rồi sao?”
Xem ra trước đây hắn đã xem nhẹ
nàng. Nàng đúng là vẫn giữ trong lòng, có cơ hội liền tận sức chế nhạo hắn!
Tề vương cao siêu hành động lúc này
bó tay, ra vẻ tự nhiên nói: “Đa tạ Mộ tứ muội muội quan tâm, bệnh của ta đã ổn
hơn rồi.”
Mộ Niệm Xuân ý vị thâm trường cười
nói: “Ổn là tốt rồi. Về sau điện hạ cần phải bảo trọng thân thể, vạn vạn không
thể nửa đêm bị cảm lạnh nữa.” Lời nói hàm ý, trong lòng cả hai biết rõ ràng.
Tề vương híp mắt, khóe môi tựa
tiếu phi tiếu: “Tứ muội quả nhiên quan tâm săn sóc, ta nhớ kỹ.”
Nhất định nhớ kỹ, sẽ nhớ kỹ là
khác.
Hai người không nói quá gì trong
câu nói, nhưng Dung phi là người cẩn thận thế nào, tổng cảm thấy lời nói của
hai người lộ ra ý tứ không bình thường. Dung phi nhìn nhìn Mộ Niệm Xuân thản
nhiên cười cười, lại nhìn thần sắc khó lường của Tề vương, mày hơi nhăn lại.
Mâu quang Mộ Niệm Xuân chợt lóe,
quay lại cười nói với Thạch Trúc: “Quét rác bên kia không phải là Tuệ Như sư
thái sao?”
Thạch Trúc rất phối hợp nói: “Đúng
vậy, buổi sáng mới gặp bà ấy, không nghĩ lại gặp ở đây nữa. Tiểu thư có muốn đi
qua chào Tuệ Như sư thái?”
Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm ừ một
tiếng. Thạch Trúc thật là nhanh nhẹn, càng ngày càng ăn ý với nàng.
Trước khi đi, Mộ Niệm Xuân cố ý
liếc nhìn Tề vương một cái. Tề vương nghe thấy tên Tuệ Như, quả nhiên khuôn mặt
tuấn tú đen đi. Nhìn thật khiến cho người ta thư thái khoái trá.
Cơm trưa xong, Tề vương từ biệt
Dung phi, rời Từ Vân am.
Sau khi Mộ Niệm Xuân biết được
việc này, cười không ngừng. Cười xong nói: “Lục đại tiểu thư đi rồi, Tề vương
cũng đi rồi. Phỏng chừng hiện giờ người Dung phi không muốn gặp nhất là ta. Ta
thức thời chút, chủ động cáo từ hồi phủ là hợp ý.”
Thạch Trúc không chút nghĩ ngợi
gật đầu phụ họa.
Đáng tiếc, lần này, Mộ Niệm Xuân
đoán sai phản ứng của Dung phi.
Nàng vừa uyển chuyển đề cập phải
về phủ, Dung phi liền cười đánh gãy lời: “Có phải ngại Từ Vân am lạnh lẽo, cả
ngày cùng bản cung rất buồn?”
Mộ Niệm Xuân tự nhiên không thể
nói lời nói thật, lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải. Chính là tiểu nữ
không biết ăn nói, tính tình ngu ngốc, chỉ sợ nói sai làm sai, khiến nương
nương mất hứng. Cho nên mới nghĩ sớm hồi phủ, miễn cho nương nương ngại chủ
động mở miệng đuổi tiểu nữ về.”
Dung phi cười cười, có dụng ý khác
nói: “Nếu ngươi ngu ngốc, hôm nay không thể tìm thấy nữ tử nào thông minh lanh
lợi. Bản cung thích, chính là sự trí tuệ, hiền lành, am hiểu ý người khác của
ngươi.”
Mộ Niệm Xuân tươi cười không thay
đổi, đầu óc lại nhanh chóng vòng vo đứng lên.
Nghe trong lời Dung phi, thật đúng
không như nàng nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái gì thích làm bạn với
nàng, rõ ràng là chế nhạo. Mấy ngày nay, Dung phi đối nàng lãnh đạm không vui,
chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra được.
Mặc kệ nói như thế nào, Dung phi
đã nói như vậy, Mộ Niệm Xuân cũng không nhắc lại, cười nói: “Nương nương không
giận, tiểu nữ liền mặt dày ở lại thêm mấy ngày.”
Cùng lắm thì lưu lại tiếp tục làm
đầu bếp.
Mộ Niệm Xuân vừa đi, nụ cười trên
mặt Dung phi liền phai nhạt.
Đương nhiên không phải bà ta luyến
tiếc Mộ Niệm Xuân.
Tâm tư của bà ta, ước gì Mộ Niệm
Xuân sớm rời Từ Vân am, đừng xuất hiện trước mặt mình mới tốt. Nhưng bà ta lo
lắng sau khi Mộ Niệm Xuân trở về Mộ gia, Tề vương sẽ quang minh chính đại đi Mộ
gia gặp gỡ Mộ Niệm Xuân. Nghĩ như vậy, tình nguyện giữ Mộ Niệm Xuân lại bên
cạnh mấy ngày còn hơn. Đợi sau khi bà ta rời Từ Vân am hồi cung, cho Mộ Niệm
Xuân hồi phủ cũng không muộn.
Chờ bản thân về cung, sẽ tìm cách
giải quyết chuyện hôn sự của Tề vương cùng Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ.
Hôn nhân đại sự, phải nghe theo
cha mẹ. Tề vương cho dù tùy hứng, cũng không thể làm trái. Có lẽ hắn sẽ tức
giận không vui, nhưng thời gian lâu, hắn tự nhiên sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mình.