Niệm Xuân Quy

Chương 63: Xuất hành




Ba ngày sau, tất cả nữ quyến Mộ gia chỉnh trang xuất hành, hướng Từ Vân am.

Mộ gia có ba xe ngựa, lần này xuất hành đều dùng cả. Chu Thị ngồi xe đầu tiên, hai con dâu Trương Thị Ngô Thị ở bên hầu hạ, ba tỷ muội Mộ Niệm Xuân ngồi ở xe thứ hai.

“Ngũ đệ, mau lại đây.” Mộ Niệm Xuân cười gọi Phong Ca Nhi.

Phong Ca Nhi đang muốn qua, bỗng nhiên sửa chủ ý: “Đệ ngồi xe sau cùng biểu ca!” Nếu cậu không ngồi với biểu ca, biểu ca chỉ có một mình.

Mộ Niệm Xuân nhìn ra tâm tư của em trai, trong lòng một trận vui mừng. Phong Ca Nhi tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu biết.

Mộ Uyển Xuân cười hì hì đùa Phong Ca Nhi: “Ngũ đệ, không phải đệ luôn gần gũi tứ tỷ sao? Hôm nay đổi tính à?”

Phong Ca Nhi ưỡn ngực, chững chạc nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đệ cùng biểu ca đều là nam nhân, đương nhiên phải ngồi cùng nhau.”

Mới chỉ là một tiểu quỷ nhỏ mà cư nhiên xưng nam nhân?

Mộ Niệm Xuân Mộ Uyển Xuân không hẹn mà cùng bật cười, ngay cả Mộ Nguyên Xuân cũng nở nụ cười. Ba tỷ muội cười như hoa, kẻ khác nhìn vô cùng chói mắt.

Trương Tử Kiều liếc nhanh Mộ Niệm Xuân một cái, lên xe cùng Phong Ca Nhi.

Miếu mạo ở kinh thành rất nhiều, những ngôi miếu đứng đầu đều tọa lạc trong thành, tín đồ nhiều hương khói vượng thịnh.

Từ Vân am tọa lạc thành tây, diện tích khoảng trăm mẫu. Ngoài ra còn có mấy trăm mẫu ruộng tốt, hàng năm tiền tô đủ để duy trì chi tiêu hằng ngày của Từ Vân am. Bất quá, đây chỉ là một phần nhỏ, hằng năm, hoàng hậu cùng các phi tần nương nương hiến tặng rất nhiều kim ngân, chúng nữ huân quý kinh thành cũng góp nhiều ngân lượng, đây mới là nguồn thu chính của Từ Vân am.

Mượn lần này mà nói, nữ quyến toàn Mộ gia tới Từ Vân am ở mấy ngày, ít nhất cũng phải trăm lượng tiền hương dầu.

Xe ngựa đi dần tới thành tây, tiếng huyên náo bên ngoài ngày một nhiều.

Mộ Uyển Xuân im lặng một đường, Rốt cuộc nhịn không được nhấc mành lên nhìn ra bên ngoài, thở dài một tiếng: “Tứ muội, mau lại đây nhìn xem. Bên ngoài thật xinh đẹp!”

Mộ Niệm Xuân nhìn qua, thuận theo ánh mắt Mộ Uyển Xuân cùng nhìn bên ngoài.

Mấy trăm mẫu ruộng tốt được chăm sóc cẩn thận, hàng lối rõ ràng, thật đã mắt. Bên bờ ruộng có một ít hoa cỏ dại, hương cỏ thật thoải mái.

Trên ruộng có không ít nông dân đang canh tác, đường này thông tới Từ Vân am nên thường xuyên có xe ngựa hoa lệ xuất hiện, bọn họ đã quá quen, chỉ ngẩng đầu nhìn qua, liền cúi đầu tiếp tục bận rộn.

Ngày thường sinh hoạt trong nội viện, hai bàn tay chưa từng vất vả, chưa từng thấy qua cảnh tượng nông thôn như thế, không lạ Mộ Uyển Xuân kích động như vậy.

Xe ngựa xuyên qua đường nhỏ trên ruộng, rất nhanh tới Từ Vân am.

Từ Vân am đã có trăm năm, lịch kinh phong vũ, cổ kính vô cùng. Nữ ni trung niên đón khách đi tới mỉm cười, thi lễ cùng đám Chu Thị: “Bần ni Thiện Âm, gặp qua chư vị thí chủ.”

Chu Thị vội cười hoàn lễ.

Nữ ni Thiện âm là cao đồ* của Diệu Vân đại sư, ngày thường chuyên phụ trách tiếp đãi nữ quyến khách quý. Thiện Âm mặt mày nhu hòa, lanh lợi lại vui tính, một đường dẫn mọi người tới hậu viện Từ Vân am

(Cao đồ: học trò giỏi)

Từ Vân am có không ít phòng khách, còn có vài viện nhỏ yên tĩnh. Một đoàn Mộ gia tính cả nha hoàn bà tử, chừng hai mươi ba người ở hai viện.

Phong Ca Nhi ở cùng Trương Thị, còn lại Trương Tử Kiều có chút khó xử. Cùng đám người Trương Thị một viện không tiện, cùng ba tỷ muội Mộ gia một viện lại càng không thỏa đáng.

Trương Tử Kiều nhìn ra khó xử của Trương Thị, lập tức chủ động nói: “Cô, bên kia còn có phòng khách, cháu tùy ý tìm một gian ở là được.”

Cũng chỉ có thể như thế!

Trương Thị cố ý chọn một gian phòng khách gần viện nhất. Phòng khách không tính là lớn, thu thập xong cũng ổn. Trương Thị nhìn một vòng, có chút bất mãn: “Phòng khách này quá nhỏ, một cái giường đã chiếm nửa diện tích.”

“Cháu cảm thấy vừa ạ.” Trương Tử Kiều cười nói: “Cháu một mình ở bên này thanh tĩnh, có thể ôn tập tốt.”

Trương Thị nhìn cháu trai siêng năng, trong lòng vui mừng, mỉm cười nói: “Ta cố ý dẫn cháu đi, là hy vọng cháu giải sầu. Đọc sách siêng năng cũng tốt, nhưng đừng cố quá.”

Trương Tử Kiều không giỏi nói chuyện, trước mặt cô cô cũng không nói nhiều, gật đầu vâng lời. Trong lòng âm thầm quyết tâm, mấy ngày tới không thể lơi lỏng, nếu không trở về sẽ không theo kịp bài giảng.

“Mẹ, bên biểu ca an trí tốt chưa ạ?” Trương Thị quay về phòng, Mộ Niệm Xuân đã cười đón.

Trương Thị nói: “Yên tĩnh, tốt lắm, chỉ hơi nhỏ một chút. Không biết biểu ca con có thoải mái không.”

Mộ Niệm Xuân không chút nghĩ ngợi nói: “Tính tình biểu ca giản dị, không chọn ba lấy bốn oán trời trách đất, khẳng định là ổn.” Kiếp trước nàng không quá để ý Trương Tử Kiều, nhưng dù sao cũng là biểu huynh muội, rất quen thuộc tính tình của hắn.

Trương Thị ừ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, nhìn Mộ Niệm Xuân liếc mắt một cái: “Niệm Xuân, con cảm thấy Tử Kiều là người thế nào?”

Mộ Niệm Xuân thuận miệng cười nói: “Tử Kiều biểu ca ôn cùng khiêm tốn, hiếu học, tâm địa thiện lương thuần phác, là thiếu niên hiếm có. Mẹ, đang yên lành sao mẹ hỏi thế?”

Trương Thị che giấu cười cười: “Không có gì, thuận miệng hỏi thôi.” Trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Tử Kiều mới đến kinh thành không bao lâu, Niệm Xuân đối với hắn đã quen thuộc. Xem ra, hai người thường ngày hay qua lại. Thiếu niên nam nữ, sớm chiều gặp gỡ, sẽ sinh hảo cảm. Vạn nhất Niệm Xuân đối Tử Kiều…

Không được! Phải nhắc nhở Niệm Xuân một tiếng.

Trương Thị ho khan một tiếng, nói: “Niệm Xuân, Tử Kiều là biểu ca con, hiện giờ tới Mộ gia ở nhờ đọc sách, con là biểu muội, quan tâm chiếu cố nó là đúng. Nhưng ngày thường phải chú ý đúng mực. Miễn cho tình ngay lý gian, truyền ra thì không tốt. Tương lai hôn sự và thanh danh của con đều bị ảnh hưởng.”

Lời này thập phần uyển chuyển, ý tại ngôn ngoại, nghe liền hiểu.

Mộ Niệm Xuân mỉm cười: “Mẹ, mẹ nói con đều hiểu. Mẹ yên tâm, con làm việc đều có chừng mực.”

Bất quá, trong lòng nàng đúng mực nhưng không giống Trương Thị.

Kiếp trước từng xem nhẹ người bên mình, hiện giờ ở bên, nàng làm sao không quý trọng? Nàng kiệt lực đối tốt với Trương Tử Kiều, hi vọng có thể bù đắp áy náy cùng tiếc nuối.

Trong lòng Trương Thị suy nghĩ gì, nàng biết rõ ràng. Sợ nàng cùng Tử Kiều biểu ca lâu ngày sinh tình, Trương Thị khẳng định không muốn, thầm nghĩ tìm một mối hôn sự tốt ở kinh thành cho nàng. Điểm này mà nói, Trương Thị không sai, nhưng đối với nàng, đó không phải chuyện nàng muốn.

Có thể rời xa kinh thành, nàng cầu còn không được.

Đương nhiên, việc này tuyệt đối không thể nói trước mặt Trương Thị.

Trương Thị thấy Mộ Niệm Xuân nhu thuận nghe lời, nhất thời buông lỏng tâm tình, cười nói: “Con có thể hiểu khổ tâm của mẹ là tốt rồi. Tử Kiểu xác thật là đứa trẻ ngoan, nhưng Trương gia cách xa kinh thành, lại là nơi hoang sơ, con tử nhỏ sống sung sướng, làm sao chịu khổ được. Cho nên, nhớ giữ cự ly với Tử Kiều, miễn Tử Kiều sinh tâm tư với con.”

Mặc kệ Trương Thị nói cái gì, Mộ Niệm Xuân đều ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Trương Thị đang muốn nói cái gì, có tiếng gõ cửa: “Bẩm phu nhân, lão phu nhân muốn đi bái phỏng Diệu Vân đại sư, thỉnh người cùng tứ tiểu thư qua.”

Trương Thị không dám chậm trễ, vội dẫn Mộ Niệm Xuân tới phòng Chu Thị.

Mọi người đông đủ, Chu Thị phân phó: “Đi gặp Diệu Vân đại sư, mọi người không cần nhiều lời, lại càng không được tùy ý hỏi, miễn cho đại sư phiền tâm.”

Mọi người nhất loạt vâng lời. Mộ Uyển Xuân trộm nói thầm bên tai Mộ Niệm Xuân: “Diệu Vân đại sư này, quy củ thật nhiều.”

“Đó là đương nhiên.” Mộ Niệm Xuân thấp giọng cười nói: “Người ta giảng giải kinh phật cho hoàng hậu nương nương.”

Chu Thị nhìn hai tỷ muội đang rủ rỉ, lập tức trầm giọng: “Uyển Xuân, Niệm Xuân, ta vừa nói hai đứa không nghe thấy gì sao?”

“Đã nhớ, tổ mẫu.” Hai người bị điểm danh không hẹn mà cùng thẳng lưng đáp lời.

Chu Thị trừng mắt nhìn hai người một cái: “Nhớ là tốt rồi. Nếu làm chuyện mất mặt trước đại sư, ta sẽ không tha cho hai đứa.” Lại khen Mộ Nguyên Xuân: “Vẫn là Nguyên Xuân trầm tĩnh, đứng nghiêm túc, không hề động. Làm cô nương phải biết dáng vẻ, hai đứa kém quá. Nhất là Uyển Xuân, cứ như con khỉ nhảy nhót lung tung, rồi lại hay nói chuyện linh tinh.”

Nói xong, mọi người đều cười.

Mộ Uyển Xuân đỏ má, ủy khuất nói: “Tổ mẫu, cháu cùng tứ muội nói có một câu, sao biến thành khỉ rồi. Lời này truyền ra, cháu còn mặt mũi nào.”

Mộ Niệm Xuân cười, an ủi: “Tam tỷ, kỳ thật kiếp trước muội cũng là con khỉ. Chúng ta nguyên bản là một đôi tỷ muội khỉ, đời này có duyên phận, cùng nhau đầu thai thành đôi tỷ muội.”

Mọi người cười ha ha, ngay cả Chu Thị cũng cười: “Được rồi, được rồi, quả thật là một khỉ con, ta làm tổ mẫu mà hoa cả mắt. Thôi theo ta đi bái kiến Diệu Vân đại sư đi.”

Thiện phòng Diệu Vân đại sư cách đó không xa, đi một lát đã tới.

Canh giữ bên ngoài thiện phòng là một nữ ni, lập tức mỉm cười khom người thi lễ: “Diệu Vân đại sư đang tĩnh tọa suy nghĩ, thỉnh chư vị chờ một lát.”

Chu Thị vội cười đáp lại, sau đó cúi đầu tĩnh tâm chờ.

Đám người Mộ Niệm Xuân cũng học theo, đứng nghiêm túc chờ, một lát chính là một nén nhang. Tới khi hai chân tê dại, cửa thiện phòng mới mở.

Nữ ni kia thỉnh Chu Thị vào, còn người bên ngoài tiếp tục chờ.

Vị Diệu Vân đại sư này, quả nhiên là rất có dáng vẻ.