Niệm Xuân Quy

Chương 6: Ấu đệ




Sắc trời dần dần tối xuống.

Lúc này đúng vào tháng hai đầu xuân, đến chạng vạng thời tiết liền chuyển lạnh, hơi lạnh dần thấm vào quần áo mỏng manh. Gạch vừa lạnh vừa cứng, quỳ nửa ngày, chỗ đầu gối như lửa đốt, phỏng chừng đã sớm sưng lên.

Thạch Trúc tự nhận da thô thịt hậu nhưng lúc này quỳ đã nửa ngày, cũng chịu không nổi, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đầu gối cô có đau không?”

Đương nhiên đau. Thân thể của nàng lúc này chỉ có mười hai tuổi, chưa phát dục hoàn toàn, làm sao chịu nổi hành hạ như thế. Chỉ dựa vào ý chí kiên cường và nhẫn nại mà chống đỡ thân thể nhỏ bé, yếu ớt.

“Thạch Trúc, em đã theo ta quỳ nửa ngày, bây giờ về đi.” Mộ Niệm Xuân nhẹ giọng nói.

Thạch Trúc đương nhiên không chịu: “Tiểu thư tại đây, nô tỳ cũng không đi đâu cả.”

Mộ Niệm Xuân sớm đoán được phản ứng của Thạch Trúc, bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Tỷ tỷ” một giọng bé nam non nớt vang lên phía sau.

Mộ Niệm Xuân nghe được giọng nói này, ngực nàng run lên, xoay người lại.

Một đứa bé trai chừng năm, sáu tuổi, chân tay mập mạp ngắn ngủn chạy tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, vô cùng khả ái. Bởi vì chạy gấp quá mà khuôn mặt trắng noãn trở nên hồng hồng.

Trí nhớ phủi đầy bụi ở xa xôi dần xuất hiện trước mắt nàng, thân hình bé nhỏ đi loạng choạng, chạy tới trước mặt nàng, mở nắm tay đang nắm chặt ra, như dâng hiến vật quý, là mấy quả hạt dẻ: “Tỷ tỷ, tỷ quỳ mãi chưa nghỉ, chắc là đói bụng lắm rồi, mau ăn hạt dẻ đi. Mới rang còn nóng lắm.”

Nháy mắt đôi mắt Mộ Niệm Xuân đỏ lên.

Kiếp trước, tết Nguyên Tiêu năm ấu đệ sáu tuổi vô cớ mất tích. Đây cơ hồ là đả kích trí mạng đối với nàng và Trương Thị. Từ đó, Trương Thị bệnh nặng, tinh thần ngày một sa sút, còn nàng, mãi sống trong vô tận hối hận và tự trách.

Ngày đó, là nàng kiên trì muốn dẫn ấu đệ đi xem hội đèn lồng. Lòng nàng tràn đầy mong đợi gặp gỡ thiếu niên mình hâm mộ, căn bản không nghĩ từ đầu đến cuối là một hồi âm mưu.

Mấy năm sau, mỗi khi nhớ tới ấu đệ, cảm giác đau đớn này tựa như một con dao nhỏ, cắt xé trong lòng nàng.

May là, cuộc đời của nàng có cơ hội làm lại một lần nữa. Đời này, nàng tuyệt không giẫm lên vết xe đổ. Cũng không ai có thể gây tổn thương cho thân nhân của nàng.

Nhìn Mộ Niệm Xuân nước mắt ràn rụa, Phong Ca Nhi không hiểu ra sao, cho là nàng giận mình, vội vàng nói: “Tứ tỷ, buổi chiều đệ đã nghĩ tới thăm tỷ. Nhưng mẹ không cho đệ đi, đệ phải ngoan ngoãn nghe lời. Vừa rồi thừa dịp mẹ không chú ý, len lén chạy tới…”

Lời còn chưa nói hết, một trận tiếng bước chân vội vã truyền tới.

Trương Thị đã tới, bên cạnh Trương Thị còn có một phụ nhân tuổi còn trẻ mặt mày thanh tú.

Phụ nhân này họ Diệp, là vú em Phong Ca Nhi. Cô chăm sóc Phong Ca Nhi từ nhỏ, ngày thường chăm sóc Phong Ca Nhi ăn ở. Phong Ca Nhi lén trốn đi, cô còn sốt ruột hơn cả Trương Thị. Lúc này tìm thấy Phong Ca Nhi rồi, không nhịn được thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Trương Thị trừng mắt: “Phong Nhi, tại sao con lén chạy tới đây, làm mẹ tìm khắp nơi.”

Phong Ca Nhi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Con muốn đi thăm tứ tỷ, mọi người không cho con đi, con chỉ lén chạy tới một chút thôi.”

Trương Thị liếc thấy mấy hạt dẻ trong lòng bàn tay con trai, lòng không khỏi mềm nhũn. Tỷ đệ liên tâm, Phong Ca Nhi lo lắng cho tỷ tỷ cũng không có gì là lạ. Còn đem đồ ăn vặt mình thích nhất mang đến…

Trương Thị không đành lòng quở trách Phong Ca Nhi thêm, quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Xuân, vừa nhìn không khỏi ngẩn ra: “Niệm Xuân, sao con lại khóc? Có phải quỳ lâu đau đầu gối lắm không?”

Mộ Niệm Xuân dùng tay áo lau nước mắt, lung tung ừ một tiếng, thần sắc bình tĩnh một chút.

Trương Thị đau lòng không thôi, nhưng là vô kế khả thi, lên tinh thần nói: “Ban ngày quỳ, đến tối dù gì cũng phải ngủ một lát. Trong từ đường hàn khí nặng, mẹ mang cho con chăn đệm. Trời sáng sẽ đến lấy đi.”

Lúc này đây, Mộ Niệm Xuân không có cự tuyệt, gật đầu đồng ý.

Ban ngày giả bộ thành tâm ăn năn, đến buổi tối không cần thiết cậy mạnh nữa.

Thiếp thân nha hoàn Bạch Lan của Trương Thị đi tới, nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn bên người Mộ Niệm Xuân, nhẹ giọng nói: “Tứ tiểu thư, bên trong đựng thức ăn cô thích ăn nhất, là cháo ngân nhĩ, long nhãn, hạt ý dĩ, còn có chút bánh màn thầu ăn sáng.”

Mộ Niệm Xuân cảm thấy bụng đói kêu vang, nghe vậy cười nói: “Thật tốt quá, ta đang thấy đói đây.”

Phong Ca Nhi nghe xong lời này, lập tức kích động: “Tỷ tỷ, tỷ đói bụng thì ăn hạt dẻ trước đi. Hạt dẻ còn nóng, ngọt, bùi, ăn ngon lắm.”

Mộ Niệm Xuân nhìn Phong Ca Nhi, lòng vừa chua xót vừa vui sướng, trong mắt không tự chủ nổi lên nụ cười ôn nhu: “Được rồi, ta ăn hạt dẻ trước.”

Phong Ca Nhi cười nói: “Đệ bóc cho tỷ.”

Nói xong liền cúi đầu bóc hạt dẻ, hạt dẻ còn ấm, mềm mềm, tưởng dễ bóc mà hóa ra không dễ dàng. Ngày thường Phong Ca Nhi ăn hạt dẻ, có nha hoàn bà tử hầu hạ, chưa từng tự tay bóc hạt dẻ.

Diệp mama cười nói: “Tiểu thiếu gia, nô tỳ giúp cậu.”

Phong Ca Nhi không chịu sự giúp đỡ, ngón tay mập mạp vụng về bóc nửa ngày, cuối cùng cũng bóc được một hạt. Vẻ mặt cậu đầy kiêu ngạo, đưa hạt dẻ tới trước mặt Mộ Niệm Xuân. Đôi mắt đầy chờ mong.

“Phong Ca Nhi thật lợi hại.” Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm khen cậu, sau đó đưa hạt dẻ vào miệng.

Hạt dẻ vừa thơm lại bùi, là mỹ vị đời nàng chưa từng hưởng qua.

Nàng tinh tế thưởng thức hồi lâu, nuốt từng chút một, sau đó nhoẻn miệng cười với Phong Ca Nhi: “Hạt dẻ này ăn thật ngon.”

Phong Ca Nhi cười thích thú, theo thói quen rúc vào lòng nàng. Ngẩng đầu lên, miệng bĩu ra, rầu rĩ không vui: “Tỷ tỷ, nơi này đều là bài vị tổ tông, âm trầm, đệ không thích chút nào. Vì sao tỷ lại quỳ ở đây? Bọn họ nói là bởi vì tỷ đẩy đại tỷ xuống nước, thế nên cha mới phạt tỷ.”

Trẻ con năm tuổi, đã bắt đầu hiểu chuyện, biết việc quỳ ở từ đường không phải là việc vui vẻ gì.

Nhìn trên mặt Phong Ca Nhi lộ sự lo lắng, lòng Mộ Niệm Xuân ấm áp, ôn nhu dỗ dành: “Đúng vậy, tỷ tỷ làm chuyện sai phạm, vì vậy phải nghiêm khắc chịu phạt. Đệ không cần lo lắng, hai ngày nữa là tỷ tỷ có thể đi ra ngoài chơi với đệ.”

Phong Ca Nhi rốt cuộc còn nhỏ, nghe dỗ dành vài câu liền cao hứng lại, ôm cánh tay Mộ Niệm Xuân tiếp tục líu lo. Đa phần là cậu nói, Mộ Niệm Xuân mỉm cười nghe, không có nửa điểm không kiên nhẫn.

Từ đường vốn là nơi an tĩnh lạnh lẽo, lúc này có giọng nói trong trẻo của Phong Ca Nhi, lạnh lẽo âm u nhất thời bị quét sạch.

Trương Thị nhìn hai tỷ đệ gần gũi thân mật, trong lòng cũng thấy được an ủi, liền nháy mắt Diệp mama, Diệp mama lập tức ngầm hiểu, dỗ Phong Ca Nhi sang một bên chơi đùa.

Lúc này Trương Thị mới cười lạnh nói: “Quả nhiên người La gia hôm nay tới. May là con sớm nhận sai với cha, nếu không, hôm nay chẳng biết ầm ĩ thành thế nào nữa.”

Thân là đương gia chủ mẫu, tự nhiên có người âm thầm mật báo. Thậm chí đám Lý thị nói gì lúc đó Trương Thị cũng đều biết cả. Theo tính tình của Trương Thị, đã sớm không chịu nổi lao tới ầm ĩ với người La gia.

Nhưng Mộ Niệm Xuân đã dặn qua, không cho mẹ mình lộ diện. Trương Thị không thể làm gì khác hơn là cố gắng kiềm chế. Tuy nói nữ nhi nhanh chóng đuổi người La gia đi, nhưng thân làm mẹ, trong lòng ắt khó chịu.

Gặp được như vậy chuyện, thân là mẹ phải đứng trước mặt chắn cho con gái mới đúng. Nhưng bây giờ, nàng lại đứng sau lưng, để tùy ý nữ nhi đối phó đám người La gia ngang ngược phách lối kia…

Mộ Niệm Xuân nhìn thấu tâm tư Trương Thị, cười trấn an: “Mẹ, con có thể một mình đối phó bọn họ. Nếu mẹ ra mặt thì là không thích hợp. Tuy rằng cha phạt con nhưng vẫn trong lòng là đau lòng con. Con bị phạt cũng đáng.”

Trương Thị ngẫm lại cũng có lý, chân mày cuối cùng giãn ra: “Được rồi, thật sự nha đầu Nguyên Xuân kia nói những lời vũ nhục ta sao?”

Giọng nói Trương Thị không có phẫn nộ, ngược lại có chút nghi hoặc.

Mộ Nguyên Xuân không phải kẻ ngu dốt, làm sao không biết họa từ miệng mà ra? Mang danh ngỗ nghịch bất hiếu, đủ hủy hoại khuê danh thiếu nữ.

Ánh mắt Mộ Niệm Xuân lóe lên, ý vị thâm trường nói: “Lúc đó chị ta nói gì không quan trọng, quan trọng là… cha đã bán tín bán nghi, ba người thành hổ, nếu mọi người nói như vậy, chị ta còn có thể biện giải?”

(Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.)

Ba người thành hổ…

Trương Thị yên lặng nhấm nuốt mấy chữ này, mắt dần dần sáng lên.