Niệm Xuân Quy

Chương 56: Trở mặt




Sau khi hồi phủ, mọi người tới Tu Đức đường thỉnh an Chu Thị.

Chu Thị mỉm cười hỏi: “Hà Hoa yến hôm nay thế nào? Mọi người không gây ra rắc rối gì chứ?”

“Đương nhiên không có.” Trương Thị cười nói: “Tam tỷ muội chúng hôm nay khá nổi bật. Nguyên Xuân đàn khúc Bình sa lạc nhạn, thái tử phi tán thưởng không dứt.”

Mộ Nguyên Xuân khẽ mỉm cười, trong mắt tràn ý cười: “Mẫu thân quá khen. Con làm sao so được với tứ muội, một bài thơ hoa sen chấn kinh lương đình, lúc sau lại lộ ra trù nghệ tinh diệu. Nếu luận làm náo động, hôm nay không ai đi dự tiệc so được với tứ muội.”

Rõ ràng là khen ngợi, nhưng ngữ khí lạnh lùng dị thường, thậm chí lộ ra ý tứ chế nhạo.

Trong lòng Chu Thị có chút không vui, nhịn không được liếc mắt nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái. Làm tỷ tỷ, nói chuyện ghen ghét như vậy, thật không ra gì.

Nếu là ngày thường, Mộ Nguyên Xuân sẽ không bao giờ nói ra những điều nghĩ trong lòng. Nhưng hôm nay sự tình liên tiếp phát sinh, thật khiến cô ta nghẹn khuất. Có thể chịu được đến khi về phủ mới phát tiết đã là rất có hàm dưỡng.

Mộ Niệm Xuân như không nghe ra ý của tỷ tỷ, cười nói: “Đa tạ đại tỷ khen ngợi, tiểu muội không dám nhận.”

Mộ Nguyên Xuân lạnh lùng nhìn nàng một cái, xoay đầu đi.

Chu Thị nhíu mi, muốn giáo huấn Mộ Nguyên Xuân mấy câu, giọng nói của Mộ Uyển Xuân đã vang lên: “Hôm nay tứ muội nổi bật không chỉ chuyện này. Sau thái tôn cùng Tề Vương điện hạ tới, Tề Vương điện hạ tự mình hái hoa sen tặng tứ muội.”

Giọng nói như vừa uống một ca giấm, vô cùng chua.

Cũng không hề lạ khi Mộ Uyển Xuân có phản ứng này.

Trước kia Tề Vương đối Mộ Niệm Xuân lưu tâm là vì trù nghệ, hôm nay có cử chỉ như vậy, bất luận nói thế nào cũng không đúng. Đường đường một hoàng tử, tự mình hái hoa tặng một cô nương, trong đó hàm ý gì, không cần nghĩ cũng biết.

Chu Thị sửng sốt, theo phản xạ nhìn về phía Mộ Niệm Xuân: “Niệm Xuân, Uyển Xuân nói là thật sao?”

Mộ Niệm Xuân mặt không đổi sắc “vâng” một tiếng. Trong lòng hận cắn răng!

Tề Vương này, rõ ràng là cố làm trò trước mặt mọi người. Tất cả đều thấy rõ, hại nàng nghĩ muốn giải thích thế nào cũng không được.

Trong lòng Chu Thị không có tức giận, ngược lại vui mừng: “Chuyện này đúng là tốt. Nếu Tề Vương điện hạ có ý thật với Niệm Xuân, tương lai chính là vị trí Tề Vương phi.”

Tổ mẫu, ngươi suy nghĩ nhiều.” Mộ Niệm Xuân không chút nghĩ ngợi cắt lời Chu Thị: “Tề Vương điện hạ là vì đáp tạ cháu hạ trù. Cho nên mới thuận tay hái hoa sen tặng cháu. Nói không chừng là hắn ngại cầm trong tay nên mới tặng cháu. Căn bản là không có ý gì khác.”

“Tứ muội, muội nghĩ mọi người ai cũng là kẻ ngốc sao?” Mộ Uyển Xuân khinh hừ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu như theo muội nói, vì gì Tề Vương điện hạ không tặng hoa cho ta, cố tình tặng người bằng được?”

Tới đây, mới là điều chân chính Mộ Uyển Xuân muốn nói.

Gương mặt Mộ Niệm Xuân hoàn toàn vô tội: “Đây là chuyện Tề Vương, muội nào biết hắn suy nghĩ cái gì.”

Mộ Uyển Xuân nghẹn họng, căm giân liếc mắt nhìn nàng một cái.

Tỷ muội ba người. Cùng nhau hòa hảo đi ra ngoài, lúc về thì ra tình trạng này, Chu Thị xem ở trong mắt, trong lòng thập phần không thoải mái, trầm mặc nói: “Được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Nhìn xem các người náo thành như thế nào rồi. Truyền ra ngoài, không sợ bị người ta chê cười sao.”

Lại nói: “Niệm Xuân, cháu nói thật cho bà. Có phải Tề Vương điện hạ có ý với cháu không?”

Sự việc rõ ràng, cho dù Mộ Niệm Xuân trong sạch cũng không ai tin tưởng.

Trong lòng Mộ Niệm Xuân một lần nữa mắng chửi Tề Vương, ngoài mặt thì lộ ra vẻ ủy khuất: “Tổ mẫu, cháu thật sự không biết là chuyện gì xảy ra. Ai biết Tề Vương rốt cuộc muốn làm gì. Cháu cùng hắn chỉ gặp qua một lần. Hắn cố tình tặng hoa sen cho cháu trước mặt mọi người. Nhưng cháu dám thề, không hề có ý muốn làm Tề Vương phi. Nếu cháu thật sự có ý niệm đó, thiên lôi đánh chết không tử tế!”

Lời thề vừa thốt khỏi miệng, mọi người đều chấn động.

Thời này nặng nhất lời thề, lại là thề độc như vậy. Trên đầu ba thước có thần linh, không cẩn thận phạm vào lời thề thì sẽ không tốt!

Trương Thị thất sắc. Vội vàng che miệng Mộ Niệm Xuân: “Nha đầu này, sao dám tự tiện thề như vậy.”

Đôi mắt Mộ Niệm Xuân phiếm hồng, lệ đã rơm rớm. Bộ dạng ủy khuất như vậy khiến kẻ khác sinh thương cảm.

Chu Thị lên tiếng: “Ta chỉ thuận miệng hỏi, ai bảo cháu thề độc như vậy. Được rồi. Trời không còn sớm, các ngươi đi ra ngoài một ngày cũng mệt mỏi rồi, đều quay về nghỉ ngơi cả đi. Có chuyện gì, về sau nói.”

Mộ Uyển Xuân ngày thường cùng Mộ Niệm Xuân ríu ra ríu rít. Hôm nay chỉ nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, phùng má rời đi.

Mộ Nguyên Xuân liếc nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Mộ Niệm Xuân thì bình thản nhưng Trương Thị nổi giận lôi đình. Trở về viện, cắn răng nói: “Hôm nay con nổi bật, Nguyên Xuân chắc hẳn sinh đố kỵ, cố ý ác ngôn làm tổn thương con.”

Kỳ thật, người chịu oan uổng hôm nay chính là hai vị tỷ tỷ này.

Trong lòng Mộ Niệm Xuân nghĩ vậy, ngoài miệng nói: “Đại tỷ tâm cao khí ngạo không cam lòng đứng sau. Tam tỷ lòng dạ hẹp hòi. Hôm nay con nổi bật, hai người trong lòng không vui, nói mấy câu khó nghe cũng là không tránh khỏi. Không để trong lòng là được.”

Trương Thị vẫn không nghe: “Sao có thể không để trong lòng. Bọn chúng chỉ mong đè được con xuống, cố ý nói bậy, nhưng cứ để mẹ lo.” Nói đến nửa ngày vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Mộ Niệm Xuân đành phải đổi đề tài: “Hôm nay đi ra ngoài một ngày, không được gặp Phong Ca Nhi. Nó đâu rồi nhỉ?”

Nhắc tới nhi tử bảo bối, Trương Thị lập tức chuyển sự chú ý: “Đúng vậy, giờ này đáng ra tan học lâu rồi, sao không thấy đâu? Bạch Lan, ngươi đi ra ngoài xem sao.”

Bạch Lan “vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền gặp Phong Ca Nhi cùng Trương Tử Kiều tan học về.

“Nô tỳ gặp qua ngũ thiếu gia, biểu thiếu gia.” Bạch Lan cười thi lễ: “Phu nhân, tiểu thư đang nhắc tới hai người.”

Hai mắt Phong Ca Nhi sáng lên: “Mẹ cùng tỷ tỷ về rồi sao?: Nói rồi chạy ùa vào, Trương Tử Kiều e sợ hắn ngã, vội đi theo.

Tứ tỷ!” Phong Ca Nhi chạy vào cửa, vui vẻ hô tên nàng.

Mộ Niệm Xuân vừa thấy Phong Ca Nhi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, ôm đệ đệ ngồi lên đùi mình: “Hôm nay ở nhà có ngoan không, có chăm chỉ nghe lời đại đường bá học không?”

Phong Ca Nhi đáp: “Đương nhiên rất ngoan, đại đường bá dạy đệ luyện năm mươi chữ to, đệ viết rất tốt.”

“Đâu chỉ như thế!” Trương Tử Kiều cười nói: “Hôm nay biểu đệ còn vẽ một con điểu, nhìn như thật, vô cùng sinh động.”

Mộ Niệm Xuân bật cười.

Trương Thị vốn đang cười, chợt hỏi: “Phong Ca Nhi, không phải mẹ dặn con phải chú ý nghe đại đường bá giảng sao? Sao lại có thời gian vẽ vời?”

Phong Ca Nhi ríu rít: “Nội dung đại đường bá giảng con sớm đã nghe hiểu, nhất thời nhàm chán mới vẽ để đỡ buồn. Lần sau con sẽ không như vậy nữa.”

Trương Thị đang muốn giáo huấn tiếp, Mộ Niệm Xuân đã cười giải vây cho Phong Ca Nhi: “Mẹ, mẹ đừng trách Phong Ca Nhi. Em mới năm tuổi, sao có thể ngồi im được. Vả lại, em nói là đã nghe hiểu mới chơi một hồi, không bỏ dở bài học.”

Trương Thị dĩ nhiên là thương nhi tử bảo bối, lập tức thuận theo Mộ Niệm Xuân nói: “Phong Ca Nhi, lần này là tỷ tỷ con thay con cầu tình, mẹ tha cho con lần này. Lần sau lại có như vậy chuyện, mẹ sẽ báo cho cha con biết.”

Phong Ca Nhi lập tức gật đầu lia lịa, cười hì hì ôm tay Mộ Niệm Xuân: “Tứ tỷ thương đệ nhất.”

Mộ Niệm Xuân mỉm cười, yêu thương xoa đầu Phong Ca Nhi. Thừa dịp Trương Thị hỏi han Trương Tử Kiều học hành, nàng nói thầm bên tai đệ đệ: “Về sau đừng ngốc như thế. Vẽ ở trên bàn, đại đường bá đương nhiên nhìn thấy.”

Phong Ca Nhi mặc dù còn nhỏ nhưng rất thông minh, nghe nói nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: “Tứ tỷ, điều tỷ nói đệ đã hiểu. Về sau đệ lặng lẽ vẽ xong sẽ ném xuống. Như vậy đại đường bá sẽ không biết.”

“Thực thông minh!” Mộ Niệm Xuân cười khen ngợi: “Đệ phải nhớ, mặc kệ đã nghe hiểu rồi hay không, vẫn phải tỏ ra đang chăm chú nghe. Như vậy thì mới không bị đại đường bá bắt được.”

Phong Ca Nhi ngoan ngoãn nghe lời: “Dạ, đệ đã biết.”

Trương Tử Kiều một mực nghe lén ở bên câm nín: “…”

Thân là tỷ tỷ, không phải là nên dạy đệ đệ chăm chỉ học hành sao? Vì gì Mộ Niệm Xuân lại làm ngược lại.

Mộ Niệm Xuân phát hiện ánh mắt kỳ dị của Trương Tử Kiều, nàng mỉm cười, không giải thích gì. Lại nhỏ giọng với Phong Ca Nhi: “Còn nữa, nếu tổ phụ và cha hỏi chuyện học tập của đệ, đệ không cần giấu, tận lực bộc lộ hết những gì mình học ra. Nhưng trước mắt người khác thì không thể như vậy. Phải giấu đi ba phần, miễn cho người khác tâm sinh ghen ghét, ngày sau cố ý làm khó dễ đệ.”

Phong Ca Nhi cái hiểu cái không “vâng” một tiếng.

Với độ tuổi của cậu, đại khái không đủ sức hiểu hết. Bất quá, mưa dầm thấm đất, chậm rãi in vào đáy lòng.

Dụng công học tập đương nhiên quan trọng. Nhưng quan trọng hơn là học làm người. Đọc sách nhiều rất cứng nhắc, gặp chuyện trong thực tế không hiểu được, như vậy ắt thua. Nàng không hi vọng Phong Ca Nhi biến thành tiểu ngốc tử.