Người La gia hùng hổ mà đến, lại
phẫn nộ mà về.
Mộ Nguyên Xuân mới tỉnh lại không
lâu, thân thể suy yếu không thích hợp đi ra ngoài. Nha hoàn liền nâng đỡ về
Thưởng Mai uyển.
Mộ Chính Thiện đứng bên ngoài từ
đường một hồi lâu, nhìn chăm chú vào thân ảnh yếu ớt nhỏ bé đang quỳ ở đằng
kia, trong mắt lóe lên một tia không đành lòng cùng thương tiếc, cuối cùng hóa
thành một tiếng than nhẹ: “Niệm Xuân, lần này con phạm phải sai lầm lớn, phải
thật tâm hối lỗi. Mộ gia chúng ta thi lễ gia truyền, nặng nhất sự hòa thuận.
Việc này ngày sau vạn vạn không thể có nữa!”
Mộ Niệm Xuân nghẹn ngào “vâng” một
tiếng.
Mộ Chính Thiện do dự một chút, rốt
cục vẫn không hỏi một câu kia: Vừa rồi, rốt cuộc là ai nói dối?
Thạch Trúc vẫn im lặng từ đầu tới
giờ, tới khi Mộ Chính Thiện đi, trong từ đường chỉ còn lại chủ tớ hai người các
nàng, mới khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, người có ổn không?”
Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Ta rất
ổn.”
Thạch Trúc ngẩn ra. Tiểu thư bị
phạt, vốn tiểu thư bị phạt, phải ủ rũ mới đúng, thế nào ngược lại như còn cao
hứng?
Mộ Niệm Xuân liếc mắt nhìn Thạch
Trúc, ý vị thâm trường nói câu: “Nhìn như thắng, chưa chắc là thực sự thắng. Ai
bị phạt cũng chưa chắc là chuyện không tốt.”
Thạch Trúc: “…”
Tiểu thư đang nói cái gì, hoàn
toàn nghe không hiểu?
Mộ Niệm Xuân không giải thích,
xoay xoay cổ, khẽ cử động đầu gối một chút, tiếp tục quỳ.
Mộ Chính Thiện không muốn đi sâu
truy cứu xem rốt cuộc là ai nói dối, nói rõ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng bộ
dạng giả vờ của Mộ Nguyên Xuân.
Mộ Nguyên Xuân phí hết tâm tư xuất
chiêu khổ nhục kế này, vừa xuất chiêu đã bị dội lại, hiệu quả giảm mạnh. Lúc
này, hẳn là Mộ Nguyên Xuân đang rất tức giận.
Nghĩ đến Mộ Nguyên Xuân ấm ức chịu
nhịn, trong lòng Mộ Niệm Xuân liền khoan khoái.
Mười năm, trận chiến nào chưa từng
trải qua? Phạt cấm túc, chép “nữ giới”, đối với nàng không đáng nhắc tới.
Thưởng Mai uyển.
Trong khuê phòng bố trí tinh xảo
trang nhã, Mộ Nguyên Xuân trầm mặt ngồi bên cửa sổ. Trong phòng chỉ có vú nuôi
của cô ta là Phương mama và nha hoàn thiếp thân Liên Kiều.
Mộ Nguyên Xuân nhíu mày suy nghĩ
một lát, thấp giọng hỏi: “Phương mama, khi ta hôn mê bất tỉnh, phụ thân tới
thăm ta, mama có nói như ta căn dặn không?”
Phương mama đáp: “Lão nô nói theo
tiểu thư phân phó, không sót một chữ.”
“Lúc đó nô tỳ ở đây, có thể làm
chứng.” Liên Kiều nói: “Phương mama quỳ gối trước mặt lão gia, khóc lóc nói
tiểu thư thường ngày chịu ủy khuất những chuyện không đâu. Lúc đó lão gia nghe
xong, sắc mặt khó coi, nổi giận đùng đùng đi.”
Hết thảy đều trải qua tỉ mỉ an
bài.
Lấy tính tình bao che khuyết điểm
của Trương Thị, tất nhiên sẽ sinh ra cãi vã với Mộ Chính Thiện. Mộ Chính Thiện
tuy rằng ưa nghe lời nhẹ nhàng nhưng nặng nhất gia giáo lễ nghi, tuyệt đối
không thể chứa chấp Mộ Niệm Xuân phạm sai lầm. Nhất định sẽ bởi vì chuyện này
mà sinh ra ngăn cách với Trương Thị. Có nhà ngoại ra mặt, Mộ Chính Thiện mất
thể diện, nhất định sẽ giận chó đánh mèo mẹ con Trương Thị.
Kế hoạch hoàn mỹ như thế, rốt cuộc
là xảy ra sai sót ở đâu?
Gương mặt Mộ Nguyên Xuân hơi tái
lộ vẻ âm trầm, trong mắt tràn đầy hàn ý.
Tiểu thư không nên tức giận, hại
đến cơ thể.” Thời điểm Mộ Nguyên Xuân tức giận, ngay cả Phương mama cũng có
chút căng thẳng, thận trọng khuyên lơn: “Mặc kệ nói như thế nào, lão gia cũng
có mấy phần thương tiếc tiểu thư. Tứ tiểu thư chịu phạt, theo tính tình vị kia,
tất sẽ tranh cãi với lão gia, đến lúc đó chúng ta lại trợ giúp thêm vào, hẳn sẽ
khiến cho lão gia sinh chán ghét.”
Mộ Nguyên Xuân nói: “Không cần.”
Phương mama cùng Liên Kiều ngẩn
ra, tiểu thư khổ tâm xếp đặt ván này để đối phó Trương Thị. Hiện tại tại sao
lại nói không cần?
“Mộ Niệm Xuân nói như vậy đã khiến
phụ thân sinh lòng nghi ngờ với ta.” Mộ Nguyên Xuân không thay đổi sắc mặt nói:
“Từ giờ trở đi, ta chỉ an tâm tĩnh dưỡng trong phòng. Trừ phi nắm chắc mười
phần, bằng không tuyệt không mạo muội xuất thủ.”
Phương mama cùng Liên Kiều liếc
nhau, đồng thanh đáp ứng.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng chân
vội vã.
Mộ Nguyên Xuân giật mình, nhanh
chóng nằm xuống giường. Tranh thủ nháy mắt với Phương mama.
Phương mama lập tức ngầm hiểu, cố
sức nhéo chính mình một cái, sau đó đỏ mắt đi mở cửa.
Một thiếu niên chừng mười lăm tuổi
đi đến. Thiếu niên này ăn mặc thư sinh, da trắng nõn còn hơn nữ tử ba phần,
tướng mạo tuấn tú, tao nhã, tản ra phong thái kẻ tri thức, người khác mới nhìn
đã sinh ra hảo cảm.
Thiếu niên này, chính là trưởng
tôn Mộ gia, anh ruột Mộ Nguyên Xuân, Mộ Trường Hủ.
Mộ Trường Hủ vội vã bước đến bên
giường, vẻ mặt buồn rầu: “Muội muội, ta mới hồi phủ thì nghe nói muội rơi xuống
nước, hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Mộ Nguyên Xuân yếu ớt cười cười,
nói: “Đại ca không cần lo lắng cho muội, muội đã khá hơn nhiều rồi.”
Sắc mặt vốn hồng nhuận lúc này tái
nhợt, giọng nói yếu ớt. “Khá hơn” sao? Một điểm cũng không thấy tốt.
Trong mắt Mộ Trường Hủ đầy đau
lòng và phẫn nộ,cắn răng nói nhỏ: “Tứ muội thực sự là hơi quá đáng, chỉ vì vài
câu nói nhau mà cố ý đẩy muội xuống nước. Ta đây đi tìm nó tính sổ.”
Nói dứt liền đứng dậy.
“Đại ca đừng xúc động!” Mộ Nguyên
Xuân lập tức ngăn Mộ Trường Hử hành động: “Phụ thân đã phạt tứ muội. Nếu lúc
này huynh lại đi tìm tứ muội. phụ thân biết trong lòng tất sẽ không vui.”
Mộ Chính Thiện vui vẻ nhất là khi
huynh đệ tỷ muội hòa thuận, chuyện hôm nay xảy ra khiến hắn nổi trận lôi đình.
Nếu Mộ Trường Hủ và Mộ Niệm Xuân làm ầm ĩ tiếp, vậy thì sẽ càng khiến Mộ Chính
Thiện tức giận.
Cô ta làm hết thảy đều là vì tranh
thủ Mộ Chính Thiện coi trọng, để ngày sau mưu đồ càng nhiều. Cho nên phải cẩn
thận từng bước.
Thân thể Mộ Trường Hủ cứng ngắc
chốc lát, sau đó thở dài, tự trách không thôi:“Đều là ta đây làm huynh trưởng
mà vô dụng, không thể che chở cho muội. Ngay cả tứ muội cũng dám khi dễ muội.”
Liên Kiều cùng Phương mama biết
nội tình nên âm thầm cười trong lòng.
Đại thiếu gia đọc sách thập phần
trí tuệ, những người cùng thế hệ gần như không ai bằng. Nhưng bàn về tâm kế,
giỏi ngụy trang thì kém xa tiểu thư. Trên dưới trong phủ, có ai có khả năng khi
dễ tiểu thư?
Tình cảm giữa Mộ Nguyên Xuân cùng
huynh trưởng vô cùng tốt, thấy viền mắt Mộ Trường Hủ phiếm hồng, lồng ngực cô
ta tràn tới một trận ấm ấp, liền thấp giọng nói: “Mùa thu năm nay đại ca tham
gia thi Hương, lúc này hẳn là phải tận tâm học tập, việc này muội có thể ứng
phó được, đại ca không cần quan tâm.”
Mộ Trường Hủ thuở nhỏ ở nhà ngoại
nhưng bàn về đọc sách cũng là có tiếng của Mộ gia.
Mộ gia là dòng dõi thư hương, gia
học có tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành. Hệ bàng chi con cháu không nói, còn có
không ít kẻ hâm mộ đến dự thính. Một chỗ có đến hơn hai mươi đệ tử. Mộ Trường
Hủ có thể là nói là người nổi bật trong đó.
Hắn mười hai tuổi khảo trúng đồng
sinh, mười bốn tuổi khi khảo trúng tú tài. Năm nay nếu là có thể trúng thi
Hương, sang năm sẽ có tư cách tham gia thi Hội. Phần thiên tư này, cho dù xuất
hiện cũng là cực hiếm ở Mộ gia. Bởi vậy, ông nội Mộ Hành vô cùng coi trọng
trưởng tôn, Mộ Chính Thiện lại càng mong đợi trưởng tử.
Mộ Nguyên Xuân cũng lấy làm kiêu
ngạo vì huynh trưởng, cô ta không muốn những việc vặt này phân tán tư tưởng của
hắn, âm thầm làm hết thảy đều gạt hắn.
Nghe Mộ Nguyên Xuân khuyên giải an
ủi, cuối cùng Mộ Trường Hủ cũng bỏ ý niệm đi tìm Mộ Niệm Xuân. Nhưng là trong
lòng yên lặng lập thệ, nhất định phải thi đỗ kỳ thi Hương năm nay, tranh thủ
tham gia thi Hội năm sau. Chờ hắn là người có công danh, có chức quan thì hắn
có thể bảo vệ bình an cho muội muội, đừng ai nghĩ khi dễ muội muội.
Mộ Trường Hủ đi rồi, Mộ Nguyên
Xuân lập tức trầm mặt phân phó: “Chuyện hôm nay, chỉ có hai ngươi biết. Nhớ kỹ
phải giữ mồm giữ miệng, tuyệt không thể để cho đại ca biết được.”
Phương mama cùng Liên Kiều không
dám chậm trễ, lập tức vâng dạ.
Mộ Nguyên Xuân có chút mệt mỏi,
phất tay cho cả hai lui ra, sau đó cẩn thận suy tư chuyện ngày hôm nay. Đến
cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh Mộ Niệm Xuân cùng đối mặt với cô ta.
Nguyên Xuân hơi hơi nhíu mi, cảm
thấy có chút không thích hợp.
Nha đầu tính tình dễ bị kích động
kia, mới bị cô ta nói vài câu đã rơi vào bẫy. Thế nhưng, biểu hiện về sau lại
không giống như cô ta dự đoán.
Chẳng lẽ, chính là Mộ Niệm Xuân
đang âm thầm phá rối, mới khiến cho kế hoạch của cô ta thất bại trong gang tấc?
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lên
một tia lãnh ý. Muốn đấu cùng cô ta, Mộ Niệm Xuân thật sự là không biết tự
lượng sức mình!