Hôn sự thái tôn được định, trong ngoài cung có người vui có kẻ sầu.
Cao hứng nhất đương nhiên là Hoàng hậu.
Thái tôn là trưởng tử thái tử, Hoàng hậu đối thái tôn vẫn yêu thương
hết mực. Đối việc hôn nhân của hắn cũng phá lệ coi trọng. Nay định ra
một chính phi hai trắc phi, Hoàng hậu trong lòng thập phần vừa lòng.
Đường đường Hoàng hậu, tự nhiên sẽ không lo lắng cảm thụ Mộ gia.
Trong mắt bà, nữ nhi Mộ gia có thể làm trắc phi thái tôn là phúc khí Mộ
gia.
Các nhóm cung tần phi đều góp vui, tự mình đến chúc mừng.
Hoàng hậu tâm tình vô cùng tốt, cười dài cùng chúng tần phi nói
chuyện. Mẹ đẻ Triệu vương Huệ phi mười mấy năm trước lâm bệnh qua đời,
mẹ đẻ Ngô vương Đức phi ba năm trước đây chết bệnh. Nay trong đám tần
phi, tối cao là mẹ đẻ Tấn vương Thục phi.
Hoàng hậu đã qua tuổi năm mươi, ngay cả bảo dưỡng dù cho tỉ mỉ, cũng
không che đậy được dấu vết năm tháng, khóe mắt rất nhiều nếp nhăn cùng
bọng mắt, đủ để tỏ rõ Hoàng hậu già đi.
Nhưng đám tần phi ngồi đây, ai cũng không dám khinh thường vị Hoàng hậu nương nương này.
Hoàng hậu chấp chưởng cung đình đã hơn ba mươi năm, số phi tần được
sủng ái không ít, sinh hạ con nối dòng cũng không thiếu, nhưng không ai
có thể lay động được địa vị của bà. Năm đó Huệ phi cùng bà đấu tranh
kịch liệt nhất sớm đã bệnh mà chết, Đức phi cũng không thể sống hơn bà.
Thục phi tự giác, tự động cụp đuôi làm người.
Có thể nói, chỉ cần có Hoàng hậu còn một ngày, hậu cung không thể nổi sóng gió.
Nhưng là, Hoàng hậu thân thể ngày càng kém đi là chuyện thật. Bệnh
nặng bệnh nhẹ không ngừng, mới vừa vào đông, bệnh hiểm nghèo năm xưa
liền lại bắt đầu phát tác. Khi nói chuyện thường thường ho khan một
tiếng.
Chúng tần phi không khỏi âm thầm ngóng trông Hoàng hậu sớm mất vị
trí. Nhất là đám tần phi tuổi trẻ mạo mĩ được sủng ái, không ngừng tranh thủ tình cảm. Tuổi trẻ chính là ưu thế lớn nhất của các nàng. Hoàng hậu cùng Thục phi đều đã già, vị trí cao tới đâu cao tới đâu, chung quy như cũng như mặt trời xuống núi.
Điểm này, Hoàng hậu biết rõ. Nhìn như thân thiết hòa ái nói chuyện, ánh mắt vẫn lưu ý thần sắc biến hóa mọi người.
Tình cảnh này. Dung phi xưa nay hiểu, mỉm cười ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu, nhỏ nhẹ nói chuyện
Chỉ tiếc. Bà cố lu mờ, có người cố tình không chịu buông tha bà.
“Thái tôn điện hạ đã định than rồi.” Lệ quý nhân đang được sủng ái
cười nói: “Tề vương điện hạ so với thái tôn điện hạ còn lớn tuổi hơn,
việc hôn nhân vẫn chưa định! Dung phi nương nương cũng nên vì Tề vương
điện hạ quan tâm mới phải.”
Tề vương lớn tuổi hơn thái tôn, vốn nên định hôn Tề vương trước. Hiện tại lại bị thái tôn giành trước. Trong lòng Dung phi khẳng định không
thể bình thản.
An Tần cười nói: “Dung tỷ tỷ trong lòng đại khái sớm có chủ định, nói không chừng sẽ chờ Hoàng hậu nương nương làm chủ!”
Dung phi tuy là đứng đầu một cung, nhưng vẫn lấy Hoàng hậu [làm chủ,
sai đâu đánh đó]. Chính việc hôn nhân của con mình cũng không thể làm
chủ, chờ Hoàng hậu cho phép.
Hai người đều là vẻ mặt ý cười trong suốt, lời nói lại như có đao, ngầm có ý châm chọc.
Dung phi làm như không nghe ra trong lời nói hai người có ý khác.
Cười đáp: “Lệ quý nhân cùng An Tần quan tâm Tề vương như thế, lòng ta vô cùng cảm kích.” Chỉ ứng phó qua loa.
Bọn họ cố ý ở trước mặt Hoàng hậu nhắc tới việc hôn nhân Tề vương,
đơn giản là muốn châm ngòi bất hòa giữa Hoàng hậu cùng Dung phi. Bất
quá, Dung phi xưa nay cẩn thận, sao lại dễ dàng toát ra cảm xúc?
Lệ quý nhân mất mặt, liền không hé răng.
An Tần không dễ bỏ qua, cười đối Hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương
nương, Dung phi cả ngày chính là cái hũ nút, có tâm tư gì cũng không mở
miệng. Bất quá, lòng của nàng khẳng định không thể gạt được tuệ nhãn
ngài. Nàng rốt cuộc là nhìn trúng cô nương nhà ai? Nói ra cho chúng ta
cùng thưởng thức một phen.”
An Tần này. Hôm nay là hạ quyết tâm đấu với bà đến cùng. Cũng không
biết là nghe được tin đồn gì, lời nào cũng lộ ra dụng tâm kín đáo.
Dung phi trong lòng âm thầm cười lạnh, trên mặt bất động thanh sắc.
Hoàng hậu tuy không có cố ý bảo vệ bà. Bất quá, cũng không dễ dàng
với bà. Mặc kệ nói như thế nào, bà luôn là người Hoàng hậu. An Tần khiêu khích như vậy, không chỉ làm khó bà, mà còn làm mất mặt hoàng hậu.
Quả nhiên, chợt nghe Hoàng hậu cười nói: “Chung thân đại sự Tề vương, dù sao cũng phải từ Hoàng thượng định đến. Đừng nói các ngươi không
biết, liền ngay cả bản cung cũng không biết tâm ý Hoàng thượng. An Tần
nếu là cảm thấy hứng thú, không ngại tự mình đi hỏi Hoàng thượng một
câu.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu. Liền làm cho An Tần ngượng ngùng im miệng.
Trong điện đột nhiên lặng im, không khí đông lạnh xấu hổ.
Thục phi cười đả khởi giảng hòa: “Sang năm Thái tử phủ có thể nói
việc vui liên tục. Đến lúc đó, chúng ta cần phải mặt dày đến Hoàng hậu
nương nương uống chén rượu mừng.”
Hoàng hậu cười nói: “Đến lúc đó. Các ngươi chỉ để ý buông ra cái bụng uống, bản cung điểm ấy có thể làm được.”
Mặc kệ lời này có buồn cười không, tất cả mọi người đều nở nụ cười. Chuyện xấu hổ vừa rồi, dường như chưa từng phát sinh.
Khi nhóm phi tần nhất nhất cáo lui, Hoàng hậu mới thu liễm tươi cười.
Ngay cả An Tần đều nghe được chút tiếng gió, bà đương nhiên sẽ không thể nào không biết gì.
Hai tháng trước, Dung phi ở Từ Vân am thắp hương lễ Phật, “Xảo ngộ”
Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ. Sau, Tề vương lại đi Từ Vân am, Lục
đại tiểu thư ngày đó trở về phủ.
Dung phi hồi cung, lại sai người tặng vài thứ đến Vĩnh Ninh hầu phủ.
Chuyện liên tiếp này, dừng ở trong mắt người có để ý, tự nhiên có ý tứ hàm xúc bất đồng.
Tề vương chậm chạp chưa đính hôn, Dung phi có chút tâm tư cũng là khó tránh khỏi. Chính là không nghĩ tới, người được nhìn trúng là trưởng nữ con vợ cả Vĩnh Ninh hầu phủ…… Ngày thường cúi đầu cẩn thận, lúc này rốt cuộc lộ hành tích.
Hoàng hậu kéo kéo khóe môi, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên châm chọc cùng tự giễu.
Năm đó là một cung nữ thành thật, nay đã là mẹ đẻ Tề vương, đứng đầu
lục phi, ở trong cung lâu dài sủng không suy. Bà là Hoàng hậu nương
nương bao năm, há không biết Dung phi không có tâm tư?
Nếu Tề vương định ra cửa hôn nhân với Vĩnh Ninh hầu phủ, có thể bù
lại thân phận ngoại gia thấp kém xấu hổ tiếc nuối. Mượn dùng thế lực
nhạc gia, tự bảo vệ mình dư dả, nói không chừng còn có chút tâm tư
khác……
Dung phi tính toán chiêu thức ấy, thật là một chiêu vang dội.
……
Chiêu Dương cung.
Dung phi sau khi ở Nhân Minh điện trở về, mặt vẫn bình tĩnh.
Đám cung nữ hầu hạ một bên hoàn toàn cẩn thận, e sợ không cẩn thận liền làm nơi trút giận.
Dung phi ôn hoà nói: “Bản cung sai người đưa vật liệu may mặc đến
Vĩnh Ninh hầu phủ, chỉ có các ngươi biết. Bản cung lúc ấy đã dặn dò,
việc này phải giữ bí mật, không chuẩn bất luận kẻ nào truyền ra ngoài.
Bất quá, hôm nay lại kỳ quái, ngay cả An Tần cũng biết.”
Không người dám hé răng.
Dung phi ngắm chúng cung nữ một cái, trong mắt hiện lên một tia lãnh
ý: “Lần này cho qua. Ngày sau nếu lại có tiếng phong thanh, đừng trách
bản cung không khách khí.”
Đám cung nữ sợ hãi quỳ xuống: “Nương nương minh giám, nô tỳ không dám!”
“Nô tỳ hướng nương nương thề, chưa bao giờ ở trước mặt người khác nhắc tới quá việc này……”
“Cho dù nô tỳ có thêm lá gan lớn, cũng tuyệt không dám nói lung tung……”
Dung phi thản nhiên nói: “Được rồi, các ngươi không cần bày ra bộ
dáng kinh sợ này. Bản cung nói không truy cứu, thật sự không tính truy
cứu. Bất quá, chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Các ngươi đều lui ra đi! Bản cung cần thanh tĩnh.”
Các cung nữ nơm nớp lo sợ lui xuống.
Cửa đóng, tức giận trên mặt Dung phi đều rút đi, lộ ra nụ cười mỉm.
Hoàng hậu chính đại quang minh phái Lục nữ quan đến, chúng phi tần
cũng âm thầm gian lận an bài cơ sở ngầm tiến Chiêu Dương cung. Động tác
nhỏ này, há có thể qua mắt bà?
Bà sai người tặng đồ đi Vĩnh Ninh hầu phủ, cố ý để lan tin. Quả nhiên rất nhanh liền rơi vào tai mọi người. An Tần hôm nay thử một phen,
chính là ý của bà.
Qua hôm nay, Hoàng hậu không thể tiếp tục giả điếc nữa!
Chờ qua mấy ngày, bà phải đi trước mặt Hoàng hậu khẩn cầu cửa hôn
nhân này. Hoàng hậu cho dù không tình nguyện, cũng tìm không ra lý do gì để cự tuyệt! Sau đó thỉnh Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, đến lúc đó, không còn cho Tề vương thay đổi ý được.
Dung phi trong lòng tính toán, trong mắt hiện lên một tia hào quang.
……
Không biết qua bao lâu, thanh âm Lục La ở ngoài cửa vang lên: “Khởi bẩm nương nương, Tề vương điện hạ tới.”
Dung phi lập tức cười nói: “Mau thỉnh Tề vương tiến vào nói chuyện.”
Tề vương tuy rằng mỗi ngày tiến cung, nhưng không thể lúc nào cũng đến
hậu cung. Một tháng nhiều nhất tới thăm bà hai lần.
Bất quá, so với đi phiên xa vài năm không được hồi kinh thành, Tề
vương cuối cùng còn có thể ở lại kinh thành. Chờ thành thân có con nối
dòng sau mới đi phiên. Như vậy tính ra, mẫu tử hai người còn có vài năm
gặp nhau.
Tề vương cười đi đến: “Mẫu phi, sao mẫu phi lại ở trong phòng một mình?”
Dung phi thuận miệng cười nói: “Ta muốn thanh tĩnh, cho bọn họ lui xuống.”
Tề vương không chút để ý cười cười.
Trước khi đến Chiêu Dương cung, hắn đã đi Nhân Minh điện. Hoàng hậu
ra vẻ vui đùa dường như vô tình nhắc tới lời An Tần nói, còn thêm lời:
“Lại nói tiếp, ngươi tuổi cũng quả thật không tính nhỏ. Diễm Nhi so với
ngươi còn nhỏ hơn mấy tháng, đã định hôn. Cũng không lạ Dung phi trong
lòng sốt ruột.”
Cuối cùng một câu, ý vị thâm trường.
Tề vương làm như chưa nghe được cái gì, cười hì hì đáp: “Mẫu phi sốt
ruột, nhi thần thì không gấp. Nhi thần một người tự do tự tại, tạm thời
chưa nghĩ thành thân.”
Trong mắt Hoàng hậu nhanh hiện lên một tia thoải mái.
Hắn sở liệu không sai. Hoàng hậu căn bản không vui thấy hắn cưới Lục
đại tiểu thư. Kiếp trước là Dung phi ở trước mặt hoàng thượng cầu thánh
chỉ, Hoàng hậu mới không thể can thiêpk.
Một chuyện này, rất nhiều ý kiến bất đồng.
Mẫu tử khó được gặp nhau, Dung phi không muốn nhắc tới việc hôn nhân
linh tinh trong lời nói, miễn cho không vui. Chỉ thân thiết hỏi việc vặt mấy ngày nay, lại phân phó ngự phòng chuẩn bị ngọ thiện.
Dung phi không muốn nói, Tề vương cũng vui vẻ không đề cập tới. Mẫu tử hai người dùng cơm trưa thập phần hòa hợp.
Cơm trưa xong, Tề vương không đi Thượng Thư phòng, lại lặng lẽ ra cung. Đi nơi nào làm cái gì, trừ bỏ Trịnh Hỉ, không ai biết.