Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

Chương 2




2.

“Dì à, dì về trước đi, để cháu khuyên nhủ Vãn Vãn.” Tống Lân đứng dậy trấn an bà Lâm.

“Giang Trầm Vãn, nhớ những lời mẹ đã nói trước khi tới.” Bà Lâm bỏ lại một sao, tức giận rời đi.

Những lời này thành công biến sự tức giận trong lòng tôi thành nỗi ấm ức.

“Cắn đi.” Bà Lâm vừa đi, Tống Lân vén tay áo lên, đưa cánh tay tới trước mặt tôi.

Tôi cúi thấp đầu không động.

“Không phải em nói sau này gặp tôi một lần sẽ cắn một lần sao, cơ hội đến rồi đây.” Anh thản nhiên nói.

Nhớ tới lời nói hùng hồn vừa rồi, tôi nắm lấy cánh tay anh ta, hung hăng cắn một cái.

“Hết giận chưa?” Thấy tôi nhả ra, Tống Lân thấp giọng bật cười.

Tôi không lên tiếng, một giọt lệ rơi thẳng xuống cánh tay anh ta.

Anh ta nâng mặt tôi lên, kinh ngạc nói: “Người đau là tôi, sao em lại khóc rồi?”

“Các người hùa nhau ức hiếp tôi, tôi khóc cũng gây trở ngại cho chuyện của các người sao!” Tôi th ở dốc hất tay anh ta ra.

Nhớ tới hình ảnh khủng khiếp khi bị tiêm hôm nay, còn có sự chỉ trích vô tình của bà Lâm, nước mắt tôi rơi càng lúc càng nhiều hơn: “Sợ kim thì thế nào, sợ tiêm thì thế nào, hai mươi tuổi thì thế nào, tám mươi tuổi tôi vẫn sợ kim như thường!”

“Được, được, được, sợ kim là tự do của cô cả nhà họ Giang.” Anh ta đưa tay rút một tờ khăn giấy, ung dung thong thả giúp tôi lau nước mắt: “Em đừng trách dì, bây giờ vi khuẩn đang không ngừng phát triển, nâng cấp thế hệ, bởi vì em sợ tiêm nên lại từ chối việc tiêm ngừa, vì lo lắng cho em nên dì mới đưa ra hạ sách này.”

“Bà ấy quan tâm tôi là một chuyện, thế nhưng tôi sợ là một chuyện khác.” Tôi khóc nấc lên: “Tôi đã đồng ý tiêm ngừa rồi thế mà bà ấy còn bảo anh dọa tôi, đây là chuyện mà một người mẹ ruột sẽ làm sao…”

Anh ta ho khan hai tiếng, không mấy tự nhiên quay đầu lại: “Tôi muốn thẳng thắn một chuyện, dọa em sợ là ý của tôi, không liên quan tới dì.”

“Anh!” Nghe được chân tướng, tôi đứng tại chỗ biểu diễn toàn bộ võ công.

“Giang Tiểu Bạch, có chừng mực chút đi!” Tống Lân ôm đầu chạy trốn: “Năm đó em đưa tôi vào ICU tôi cũng không tố giác em, không phải chỉ lừa em nhìn kim thôi sao, cắn cũng cắn rồi, còn đánh đấm thì thật quá đáng…”

Tôi giống như đột nhiên bị nhấn nút tạm ngưng, đứng ngây tại chỗ.

Trên đời này chỉ có một người gọi tôi là Giang Tiểu Bạch, thế nhưng đã gần mười lăm năm tôi chưa từng nhìn thấy anh ta.

Khi tôi còn rất nhỏ, mỗi ngày bà Lâm đều sẽ luộc cho tôi một quả trứng gà, thế nhưng tôi chỉ thích ăn lòng trắng trứng chứ không thích ăn lòng đỏ.

Có một lần tôi bỏ lòng đỏ bị bà Lâm phát hiện, bị đánh sưng người, bất hạnh thay lại bị con trai của chú Tống ở sát bên bắt gặp.

Anh ta lớn hơn tôi ba tuổi, dáng người ốm nhom ốm nhách, thế nhưng lại có một gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Tôi không ưa nổi cái tính nhu nhược của anh ta, luôn luôn bắt nạt anh ta, gọi anh ta là giá đỗ.

Sau khi anh ta nhìn thấy tôi bị đánh, bắt đầu gọi tôi là cải xanh, chúng tôi không ai nhường ai, rước lấy sự cười nhạo từ một đám bạn nhỏ.

Sau đó chúng tôi đều nhường một bước, tôi gọi anh ta là giá đỗ, anh ta gọi tôi là Giang Tiểu Bạch.

Sau khi hoà giải thành công, tôi đã truyền thụ chân lý có phước cùng hưởng có họa cùng chia với anh ta.

Công phu không phụ người có lòng, sau đó mỗi ngày anh ta đều sẽ chờ tôi đưa lòng đỏ cho anh ta vào đúng một thời gian và địa điểm cố định.

Trên người anh ta luôn luôn nổi ban đỏ, bố mẹ anh ta bận rộn, cũng chẳng để ý.

Cho nên có một ngày, sau khi tôi dụ dỗ anh ta ăn hết toàn bộ trứng gà, cả người anh ta nổi đầy mẩn đỏ phải nhập viện, tôi mới biết anh ta bị dị ứng trứng gà.

Chỉ là khi anh ta vừa xuất viện đã lập tức chuyển nhà, từ đó về sau tôi mất đi tin tức về anh ta, vẫn luôn nợ anh ta một lời xin lỗi.

Không ngờ, định mệnh đưa đẩy vòng vô một lúc cuối cùng lại kéo chúng tôi đến bàn xem mắt.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, giọng nói có hơi nghẹn: “Anh là…”

“Làm quen lại một chút.” Sống lưng anh ta cao ngất, khoé miệng cười chúm chím: “Tôi tên Tống Lân, bác sĩ chính của khoa ngoại thần kinh của bệnh viện số sáu, năm nay hai mươi bốn tuổi, bố mẹ ở nhà đều khỏe mạnh....