Niềm Vui Lớn

Chương 5




.

Cậu bạn Trương Chính Hàng bị mắc kẹt ở nơi gần phòng hải cảnh đã được thầy hướng dẫn tìm thấy.

Chưa được thấy mỹ nữ trong truyền thuyết, chưa được học lướt sóng theo kế hoạch, thậm chí là còn chưa được lặn một lần, cả lớp tổng cộng bốn mươi bảy cậu trai đã bị đóng gói tống trở về trường.

Tới làm sao thì về thế ấy.

Trên xe bus không ai nói cười, cho dù có người nói chuyện thì cũng chỉ là những âm thanh ai oán. Mặc dù thầy hướng dẫn đã phải an ủi mấy lần, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Đến nỗi Đan Giai Nguyệt và Mục Thiên Nam, hai người được khen ngợi, đồng thời cũng bị phê bình: một người mất tích, một người bỏ ra ngoài tìm.

Tóm lại, chuyến du lịch đầy kinh hoàng nhưng không có gì nguy hiểm ở Tân Hải đã kết thúc trong bầu không khí thất vọng.

Đan Giai Nguyệt chen tới bên cạnh Mục Thiên Nam, cho dù có thế nào cậu cũng phải nói một tiếng cám ơn. Trong lòng cậu, đấy là hoạn nạn thấy chân tình trong truyền thuyết đó nha!

Không phải Mục Thiên Nam lạnh lùng không muốn tiếp xúc với bên ngoài, nhưng cái người tên Đan Giai Nguyệt này cứ lải nhải mãi đúng là đã vượt qua khỏi cực hạn nhẫn nại của cậu khiến cậu phải quát lên: “Câm miệng!”

Trương Chính Hàng được tìm thấy vào đêm qua, còn Mục Thiên Nam lại phải thức suốt đêm ở cạnh Đan Giai Nguyệt, đúng là mệt chết đi được. Cho nên, sau khi cắt ngang lời của Đan Giai Nguyệt, cậu tiếp tục ngả đầu lên kính xe, nhắm hai mắt lại.

Vậy à? Lấy sự nhiệt tình dán vào cái mông lạnh lùng của người ta, dù sao thì cậu cũng đã chuẩn bị tốt công đoạn bị tổn thương rồi.

Đan Giai Nguyệt ngậm miệng lại, cho ra kết luận: Không phải người cùng chí hướng, không thể nói chuyện.

Coi như hết.

Trở về trường học…

‘Bộp’ – một tiếng động vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đan Giai Nguyệt. Anh giật mình, lấy lại tinh thần, phát hiện chồng văn kiện đã rơi xuống đất hết một nửa.

Xoay người nhặt lên.

Long Tường sắp đổi tổng tài và Đan Giai Nguyệt lại được thăng lên chức thư ký.

Long Tường là sản ngiệp của gia tộc Mục thị – một gia tộc kếch xù.

Nhưng, ông trời à, sao Mục Thiên Nam lại tới đây? Mục Thiên Nam là tổng tài mới và anh, Đan Giai Nguyệt sẽ trở thành thư ký của anh ấy?

Đây đúng thật là một tình tiết vớ vẩn hết chỗ nói!

(Vớ vẩn thật sao?)

— Chẳng lẽ ở nơi sâu nhất trong nội tâm của cậu không vui chút nào sao?

(Cậu thừa nhận đi, cậu rất muốn gặp cậu ấy)

— Sau mười năm, cậu vẫn rất muốn gặp lại cậu ấy.

Khốn nạn thật! Đan Giai Nguyệt vò nát mảnh giấy trong tay. Người không tham dự vào cuộc đời anh, không thể cười nhạo một gã hai mươi sáu tuổi si tình như anh được.

Nhưng, đúng vậy, cứ cười đi. Anh quả thật đã yêu một người cùng giới tính với mình, tên người ấy là Mục Thiên Nam.

Hơn nữa đó còn là một tình yêu đơn phương, vô vọng.

Mười năm không gặp lại, tâm của anh đã bình tĩnh như mặt hồ, không gợn sóng. Nhưng những thay đổi ấy lại như một miếng đá nặng hàng triệu tấn giáng từ trên trời xuống, đâm thẳng vào tim anh. Điều đáng sợ nhất có lẽ không chỉ là rung động, đau đớn, mà nó còn xen lẫn cả sự ngọt ngào, vui sướng?

Điều khiến đầu óc anh rối bời không chỉ là hình ảnh trong tương lai của bọn họ. Bởi vì, nó còn bao gồm cả hồi ức nghiêng trời lệch đất ấy.

Nhắm mắt lại, hít thật sâu… Đan Giai Nguyệt! Cậu phải bình tĩnh lại cho tôi! Cậu là đàn ông! Cậu đã hai mươi sáu tuổi! Cậu đừng kinh hoàng, bối rối như thế chứ!

Anh lại bắt đầu tự trấn an tâm lý của mình.

Đúng vậy, anh đã lớn, anh đã đủ sức để tự giải quyết vấn đề của mình rồi.

Mục Thiên Nam đến Long Tường, chứng tỏ cậu ấy đã được gia tộc thừa nhận, điểm này quả thật là khiến Đan Giai Nguyệt vui mừng. Quyết định chuyển chức vụ công tác của anh là do công ty sắp xếp, hay do Mục Thiên Nam…

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là anh có chấp nhận chức vụ mới, chuyển tới cạnh Mục Thiên Nam hay không? Khi tình cảm đối đầu với lý trí, điều tiếp theo chính là bế tắc.

Đây quả là trò đùa mà ân trên đã sắp xếp, Đan Giai Nguyệt, cậu có khả năng tham gia trò chơi này hay không?