.
[Trong cuộc đời của tôi, những người không thể theo tôi cả đời sẽ được liệt vào dạng khách qua đường, còn với người khác, chắc là cũng thế. Trong câu chuyện của người khác, tôi chỉ là một khách qua đường, gọi là ‘vai phụ’.] —- Mục Dã đang viết gì đó.
Gần đây, cậu thích tới quán cafe ‘Vui Vẻ’ gọi món bánh ngọt ‘thập nhị sắc’. Từ lúc Mục Thiên Nam và Đan Giai Nguyệt rời khỏi Nam đảo, mỗi ngày vào lúc ba giờ chiều, cậu đều tới đây. Ở đây có cung cấp miễn phí một bộ tạp chí, hoặc ăn, hoặc uống, hoặc đọc, cũng có thể xem như một thú vui tao nhã.
[Đừng khi tôi còn trẻ, cũng đừng cười tôi nông cạn, nếu như anh không thích tôi. Vai phụ thì có gì không tốt, khi nào lên sân khấu, khi nào đi khỏi, là cười hay khóc, có từng được anh để trong lòng? Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận tôi không phải là diễn viên chính trong đời anh, cho nên, tôi phải thoái lui…]
—- Viết xong những dòng ấy, Mục Dã ngồi ngay ngắn lại, cầm lên xem, gấp lại mấy lượt rồi quẳng vào thùng rác dưới chân.
Thư không ai xem, chính là đồ bỏ. Mục Dã hoàn hồn lại, cầm tách cafe đã nguội lạnh lên. Vào lúc này, cô chủ quán cột tóc đuôi ngựa cao cao cũng xuất hiện bên cạnh bàn của cậu, đặt xuống một ly cafe còn phả lên hơi nóng, đỏ mặt, lắp bắp: “Vì gần đây anh luôn tới đây, rất cám ơn, quán chúng tôi tặng cho anh một ly miễn phí, mời dùng!”
Cậu ngẩng đầu lên, ngây ra một chút, rồi mỉm cười, đáp: “Cám ơn!”
Một nụ cười, rất có uy lực. Tóm lại, cô chủ quán đã giải giáp quy hàng, lui về hậu trường.
Mục Dã sờ sờ chiếc cằm nhọn nhọn của mình, nghĩ, ờ, mình cũng rất có tư chất, rất có tự tin nha.
Tuy nhiên, những suy nghĩ tốt đẹp ấy đã chấm dứt vào buổi trà chiều. Bởi vì, ba của cậu gọi điện thoại tới, nói Mục gia đã xảy ra chuyện lớn — Mục Thiên Nam muốn chia tay với Chu Uy An. Nhưng, trời ạ, ngay cả thiệp đính hôn cũng đã phát rồi, như thế cũng chưa sao, quan trọng là Chu Uy An, cô ta đại diện cho tập đoàn tài chính họ Chu nha!
Tắt máy, trên mặt Mục Dã là vẻ khiếp sợ và tức giận, ánh mắt cậu lại lia qua tách cafe đã nguội từ lâu, cau mày, bật cười. Nụ cười ấy, nửa là vui vì người khác, nửa vì xót thương cho bản thân mình.
Được rồi, được rồi, cũng đã tới lúc phải xuống sân khấu rồi. Vậy, trở về thôi, trở về nơi mình nên ở.
Cậu đứng dậy, nói với cô gái vẫn luôn nhìn lén mình, “Tính tiền!”
Trước lúc ra khỏi cửa, cô gái ấy lại mong chờ, thốt một câu, “Mời anh lần sau lại đến!”
“…Được!” Mục Dã đáp, trước lúc đi, không ngờ cậu lại còn lừa gạt con gái, vì thế, cậu bỏ thêm một câu, “À, cafe và ‘thập nhị sắc’ ở đây tuyệt lắm!”
Cô gái đột nhiên kêu to, “Chờ tôi chút! Tôi có cái này muốn tặng anh!”
Ánh mặt trời trên Nam đảo rất đẹp. Mục Dã xách ‘thập nhị sắc’ cô chủ quán tặng, bước thong thả trên đường, nghĩ, xin lỗi! Bởi vì, lần này cậu trở về là để xem Mục Thiên Nam giải quyết chuyện kia thế nào, sau đó, cậu sẽ xuất ngoại. Không biết bao lâu cậu mới có thể trở lại nơi đây.
Cậu rút tấm thiệp nhỏ kẹp dưới ruy băng ra, thấy mấy dòng chữ.
Thập nhị sắc:
Xanh tím quang mang, cho bạn cội nguồn của tôi
Hồng chanh sắc thể, cho bạn tình yêu say đắm
Hắc bạch, thất vọng và trọng sinh.
Bụi hoàng, hãy quên và tha thứ.
Theo năm tháng xoay vần, cám ơn bạn đã tặng tôi những màu như vậy.
“…” Mục Dã xem xong, tiếp tục rảo bước, lẩm bẩm, “Dường như không đủ mười hai màu nha…”
Hạnh phúc đã bị mang đi, cho nên đó không chỉ là hận.
—- Theo tháng năm xoay vần, cám ơn anh đã tặng tôi những màu như vậy. Việt Phồn Tinh.