Niềm Vui Lớn

Chương 30




.

Mục Thiên Nam là người chỉ cần đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay, huống chi hôm nay anh lại mệt mỏi như thế. Sofa dạng xếp, cho nên khi mở ra cũng chứa đủ một người. Anh lấy sofa làm giường, sớm đi vào giấc mộng.

Còn Đan Giai Nguyệt từ lúc nghỉ phép tới giờ đã ngủ rất nhiều, tuy anh đang bệnh, nhưng giờ anh lại thấy rất hưng phấn, cho nên chỉ nằm đấy, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của người nọ.

Cả căn phòng tối om.

Khoảng cách giữa anh và người ấy, bắt đầu từ chỉ có thể đứng ở xa nhìn, giờ lại có thể nghe được rõ ràng tiếng thở lúc ngủ của nhau, thời gian đúng là kỳ diệu thật.

Mò mẫm xuống giường, đi dần về phía trước. Cho dù trong căn phòng tối, không thể nhìn thấy khuôn mặt người ấy, nhưng chỉ cần nghe được tiếng hô hấp cũng tốt rồi.

Đan Giai Nguyệt ngồi xuống thảm lót sàn, tựa nhẹ vào mép sofa cạnh Mục Thiên Nam, tựa gần đầu anh ấy, lắng nghe thật rõ từng hơi thở đều đặn vang lên bên tai mình.

Đây có được xem là một kiểu thành công không nhỉ? Đan Giai Nguyệt không biết. Nhưng, trong lòng anh lại thầm biết ơn, ít ra, thế giới này cũng không đến nỗi tệ với anh.

Trong căn phòng tối ấy, vang lên tiếng hít thở đều đều của hai người.

Ngủ thẳng một giấc, Mục Thiên Nam giật mình thức dậy. Bấy giờ, trời đã tờ mờ sáng, và ánh sáng len lỏi vào trong phòng cũng đã đủ để anh nhìn rõ trần nhà phía trên mình.

Cũng giống như mọi khi, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, ngồi dậy và phát hiện Đan Giai Nguyệt đang ở cạnh mình.

Đan Giai Nguyệt tựa vào mép sofa, dường như là vẫn còn đang ngủ say.

Tư thế ngủ của người này làm Mục Thiên Nam kinh ngạc, khó hiểu. Sau cùng, anh lắc đầu, bật cười: Chẳng lẽ cậu ta sợ tới nửa đêm mình bỏ đi nên tới đây canh sao? Cũng may là trong phòng đang mở điều hòa, không thì ngoài đau bụng ra e là cậu ta sẽ mắc thêm chứng cảm lạnh… Tuy nhiên, tư thế này cũng có thể ngủ à, người này đúng thật là…

Ngoài ngạc nhiên ra, Mục Thiên Nam còn cảm thấy buồn cười. Anh bước nhẹ xuống sofa, nhìn người phía dưới mình, lắc đầu.

Anh cúi người xuống, phát hiện mình lại sắp làm ra hành động kỳ quái nữa. Nhưng khi trông thấy khuôn mặt trắng bệnh của Đan Giai Nguyệt, anh không đành lòng buông tay ra.

Vì thế, đã đến lúc kiểm tra lực tay của Mục Thiên Nam.

Mục Thiên Nam bế Đan Giai Nguyệt đi tới bên giường.

Được rồi, do dây thần kinh khá mẫn cảm, cho nên Đan Giai Nguyệt đã tỉnh lại. Ngay khi Mục Thiên Nam đặt anh lên giường thì tầm mắt của hai người liền đối diện với nhau.

Mục Thiên Nam theo bản năng dừng động tác lại, thậm chí còn nảy sinh cảm giác thẹn thùng, đỏ mặt. Sao anh lại làm ra mấy động tác dịu dàng thế chứ?

Trong mơ màng, Đan Giai Nguyệt nhìn thẳng vào người đang buông mình ra, nói: “Thiên Nam? Buổi sáng tốt lành…”

Ma chú bị ngôn ngữ phá vỡ, Mục Thiên Nam cũng khôi phúc lại lý trí đáng kiêu ngạo của mình. Anh đứng thẳng dậy, phủi phủi mấy nếp nhăn trên áo, đáp: “Chào buổi sáng!”

“Tôi có chuyện muốn nói!” Đan Giai Nguyệt lái sang chuyện khác.

“?”

“Lực tay cậu thật tốt!”

“?”

“Thì là, tôi còn nặng hơn cả cậu, vậy mà cậu lại bế tôi những hai lần nha!” Đan Giai Nguyệt ngồi trên giường, ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng, cười nói với người đàn ông lạnh lùng đó.

“…” Nhìn đi, người này đáng yêu, vô hại đến mức Mục Thiên Nam không thể ngăn được linh hồn mình nhích lại gần đấy. Mục Thiên Nam nghiêng đầu, cuối cùng cũng phải cong khóe môi lên, “Đúng vậy, tôi vẫn thường rèn luyện, cho nên có thể ôm một lúc hai con heo nha!”

“Heo? Nè nè…” Đan Giai Nguyệt bất mãn.

“Tôi nói,” Mục Thiên Nam bỗng cúi người, tiến lại gần Đan Giai Nguyệt, “Sao lại ngủ tới tận đó chứ?”

“…” Nghiêng đầu qua, suy ngẫm, đáp: “Vì tôi muốn nghe tiếng hô hấp của cậu!”

“…” Đây là đáp án quái quỷ gì chứ?

“Chính là,” Đan Giai Nguyệt tiếp tục nắm lấy tay Mục Thiên Nam, “Cũng giống như nắm tay, có được cảm giác yên tâm, như thế, tôi thấy rất vui!”

Mục Thiên Nam như trúng phải bùa chú, anh cúi đầu, mỉm cười với người cũng đang cúi đầu ấy, vuốt nhè nhẹ lên mái tóc mềm mại của người kia.

Không thể ghét, chỉ có thể ngày càng yêu mến. Nhưng bởi vì đây là lần rung động đầu đời, cho nên Mục Thiên Nam vẫn chưa thể đoán được đó chính là ‘Tình cảm’ trong truyền thuyết mà anh luôn xem thường.

Đan Giai Nguyệt đã mang tới tình cảm cho anh, dùng cách thức thật dịu dàng tiến dần vào tim anh.

“Tôi vẫn ở đây mà, ngủ như vậy sẽ không được ngon đâu!” Mục Thiên Nam nói.

Ánh mặt trời đã hoàn toàn gieo rắc những ánh sáng tinh hoa tràn ngập cả căn phòng.

Đan Giai Nguyệt nắm tay Mục Thiên Nam, ngẩng đầu lên, đáp: “Nếu luôn luôn như thế, vậy tôi sẽ không ngủ vậy nữa!”

Đan Giai Nguyệt có mái tóc đen mượt, có đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao thẳng, cùng với đôi môi đo đỏ, mập mờ hơi nước.

Tay của Mục Thiên Nam bị người nọ nắm lấy, động tác và ngôn ngữ cùng nhau dụ hoặc. Trong quang cảnh ấm áp ấy, dường như anh muốn cúi người xuống thấp hơn một chút, tiếp tục cúi xuống thêm một chút, muốn chạm nhẹ vào môi Đan Giai Nguyệt.