Niềm Vui Lớn

Chương 29




.

Đêm về khuya, cũng là thời điểm các nam thanh nữ tú tầm hoan tác nhạc tốt nhất.

Chuyện Chu Uy An chủ động hôn trong khách sạn ban nãy làm Mục Thiên Nam giật mình, cho nên anh vẫn chưa hôn đáp lại. Tuy nhiên, bạn gái của anh đang hạnh phúc cho nên anh cũng cho phép cô làm như thế. Dùng cơm xong, Chu Uy An ngầm bảo anh về nhà cô, anh ngẫm lại, thấy dù gì thì dục vọng cũng đã tích tụ một tuần rồi, cho nên đồng ý với đề nghị của cô ấy.

Ngồi vào xe bạn gái, anh mới chợt nhớ tới một chuyện mình vẫn chưa làm, đó chính là gọi điện cho Đan Giai Nguyệt nói anh không về. Nhưng, giờ nếu gọi điện thoại Chu Uy An sẽ nghe thấy, sẽ lại phải giải thích cả buổi trời, quá phiền phức, vả lại trước lúc đi anh cũng đã nói một tiếng trước rồi, cho nên anh gạt ý nghĩ đó sang bên. Tuy nhiên, cũng không phải là không vướng bận.

Căn biệt thự của Chu Uy An cách trung tâm thương mại không xa, tính ra thì cũng chỉ khoảng mười phút đi xe thôi. Không cần rượu vang, không cần tán tỉnh, hai người đã bắt đầu hôn sâu. Tất cả, đều xuất phát từ dục vọng, chứ không hẳn là tình yêu.

Cô ấy có vóc dáng cực kỳ mê người, trong bóng đêm, cô rên rỉ khe khẽ, khiến dục vọng anh tăng cao không ít, hai người bắt đầu vuốt ve, hôn môi nhau. Quá trình này tràn ngập cảm giác hấp dẫn, nhưng Mục Thiên Nam lại rất tỉnh táo, anh biết mình không yêu cô gái này, anh rất hiểu. Anh biết cô ấy đang cố gắng biểu hiện, cô ấy muốn anh chọn cô ấy, thậm chí là cô ấy cũng có thể đoán được, anh sẽ chọn cô làm đối tượng kết hôn. Tuy nhiên, cũng giống như trước đây, anh không hề suy nghĩ tới chuyện anh không yêu cô ấy, vì nó chẳng đáng để nghĩ. Dù sao, thì anh cũng muốn kết hôn với cô ấy, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi.

Quần áo đã cởi sạch, đến lúc sắp thỏa mãn dục vọng, lại có tiếng nhạc vang lên. Đó là tiếng chuông di động của Mục Thiên Nam. Tiếng chuông vang không ngừng, tuy Chu Uy An không nghe thấy, nhưng Mục Thiên Nam lại nghe rất rõ. Lúc này, có một ý nghĩ chợt lóe qua đầu anh, đó chính là cuộc gọi này có thể là do cái người đang ở trong nhà anh gọi tới. Vì thế, anh đẩy thân thể trần trụi, mềm mại kia ra, vươn tay cầm lấy điện thoại, nghe máy.

Trong bóng đêm, không thể nhìn rõ mặt Chu Uy An, nhưng có thể khẳng định là cô rất kinh ngạc, đồng thời cũng bình ổn lại nhịp tim đang đập mạnh vì men ***, cô im lặng, lắng nghe cuộc nói chuyện của Mục Thiên Nam và vị khách không mời mà gọi tới đó.

Cô nghe được có một người đang ở nhà bạn trai cô và người nọ đang muốn anh ấy trở về.

Cô nhíu mày, tuy nhiên cũng không hề tỏ vẻ bất mãn hay chất vấn người nọ là ai, cô chỉ tỏ vẻ hiền lành, bảo: “Anh cứ đi đi, em hiểu mà!”. Bấy giờ, móng tay cô đã bám sâu vào trong lớp nệm.

Nhưng Mục Thiên Nam không hề để ý tới chuyện này, anh cũng không giải thích là mình có việc gì đã xoay người bỏ đi. Cho tới giờ anh ta luôn là như thế, luôn lấy sự dịu dàng, im lặng để che giấu sự vô tình, lạnh lùng của mình.

Anh lái xe của Chu Uy An, chạy thật nhanh về nhà mình, bởi vì anh nghe người nọ nói là bụng cậu ta đang rất đau.

Được rồi, anh cũng thừa nhận là anh rất quan tâm tới Đan Giai Nguyệt. Anh cho là cậu ta rất hiền lành, giờ lại mất đi cha mẹ, đến lúc bệnh đau bao tử trở nặng cũng không có ai chăm sóc. Anh tội nghiệp cho cậu ta.

Lúc Mục Thiên Nam về tới nhà thì cũng đã mười một giờ khuya.

Anh dừng xe ở phía trước, dưới ánh đèn xe chiếu vào anh trông thấy một Đan Giai Nguyệt đan cuộn tròn trước cửa nhà mình. Xuống xe, anh chạy nhanh tới bên người nọ.

Đan Giai Nguyệt nghe tiếng bước chân, lập tức mở mắt ra nhìn người đang che khuất ánh đèn, anh muốn tự mình đứng lên, vì vậy anh đã nắm lấy người đang đứng ngược chiều ánh sáng ấy.

Mục Thiên Nam thấy dòng lệ ẩn trong khóe mắt Đan Giai Nguyệt, không hiểu sao tim anh lại đập mạnh, cũng giống như lần trước, người đàn ông này lại làm anh rung động, giống như sự xuất hiện của anh chính là một kỳ tích.

Cơn đau từ dạ dày truyền tới khiến Đan Giai Nguyệt không có sức đứng lên, anh túm lấy góc áo Mục Thiên Nam, ngồi xổm một chỗ, bắt đầu nôn liên tục. Tuy nhiên, những thứ nôn ra chỉ là nước chua.

Mục Thiên Nam sửng sốt, anh lập tức ngồi xổm xuống, khẩn trương: “Để tôi gọi điện thoại bảo bác sĩ…”Còn chưa nói xong, đã bị Đan Giai Nguyệt nắm chặt lấy tay, ngăn lại.

Đan Giai Nguyệt cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nắm chặt tay Mục Thiên Nam, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lắc đầu: “Không sao đâu, đây chỉ là phản ứng bình thường thôi…”

Rõ ràng rất khó chịu, lại chẳng muốn nói ra… Mục Thiên Nam im lặng nhìn Đan Giai Nguyệt, cuối cùng, anh cũng không rút tay về. Mục Thiên Nam nắm lấy Đan Giai Nguyệt, anh chần chờ một chút rồi đưa tay vuốt nhè nhẹ lên lưng người vẫn đang nôn thốc nôn tháo ra đất, thật chậm chạp nhưng cũng rất có quy luật.

Giờ chúng ta sẽ quay về cảnh trong công viên vào mấy giờ trước.

Đan: “Thăm dò tình cảm?”

Việt: “Đúng! Để xem hai người có ảnh hưởng tới nhau hay không! Nếu như không có gì cả, xin anh hãy nhanh chóng chạy vào lòng của tôi!”

Đan: “…Rốt cuộc thì anh có định nói hay không đây?”

Việt: “Khổ nhục kế!”

Đan: “?”

Việt Phồn Tinh chỉ chỉ cái bụng của Đan Giai Nguyệt rồi lắc lắc lon bia trong tay: “Muốn thử không? Cho dù có thể sẽ chết người…”

Giờ chúng ta lại chuyển màn ảnh đến trước cửa nhà Mục Thiên Nam.

Đan Giai Nguyệt đang nôn, Mục Thiên Nam ở cạnh nắm lấy tay anh, vừa trầm mặc vừa nhìn anh chăm chăm.

Khuya rồi nhưng Mục Thiên Nam vẫn chưa về nhà, Đan Giai Nguyệt gọi điện thoại mà tâm trạng rối rắm biết bao. Anh ấy và cô ta đang làm gì? E là làm chuyện mà không cần đoán thì ai cũng biết. Giờ nói mình đau bụng, anh ấy sẽ về sao? Nếu anh ấy không nghe điện thoại? Nếu người nghe điện thoại là Chu Uy An thì mình sẽ nói gì? Dùng cách này để chứng minh mình quan trọng hơn người phụ nữ đó có đáng tin không? Di động cứ vang, trong lòng anh cứ suy ngẫm, điện thoại vang lâu đến mức anh sắp buông tay, muốn bỏ hết tất cả, nào ngờ lại nghe thấy thanh âm Mục Thiên Nam vang lên: “Alo?”

Nghe được tiếng bắt máy đó, dòng lệ lập tức tràn ra khỏi hốc mắt Đan Giai Nguyệt, một nửa là vì dạ dày lại bắt đầu quặn đau dữ dội, một nửa là vì nghe được giọng của Mục Thiên Nam khiến anh không thể thốt nên lời. Nghẹn ngào nói xong câu muốn anh ta về vì anh không có chìa khóa vào nhà, độ tin cậy đúng là rất cao. Ở đầu bên kia, người nọ bình tĩnh nghe được hơi thở không mấy ổn của người bên này, thốt ra một câu trấn an, “Tôi sẽ về ngay, chờ tôi!”

Cho nên mới nói, lúc nhìn thấy Mục Thiên Nam trở về, Đan Giai Nguyệt đúng là đã kích động tới rơi nước mắt. Đây cũng là điều có thể hiểu, nếu như lúc nói chuyện điện thoại, Mục Thiên Nam bảo là bận việc không thể trở về, Đan Giai Nguyệt sẽ hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng, anh ấy đã trở lại, đã khiến giấc mộng của anh có thể tiếp tục.

Đan Giai Nguyệt nôn tới kiệt sức, nếu không phải có Mục Thiên Nam đỡ, e là anh đã sớm nằm ngay trên đất. Vì dạ dày đang đau buốt, nên tất nhiên ý thức của anh cũng vô cùng tỉnh táo. Vào cái thời điểm tỉnh táo ấy, anh biết mình được Mục Thiên Nam ôm vào nhà.

Đan Giai Nguyệt tựa đầu lên vai Mục Thiên Nam, hy vọng, thời gian có thể dừng lại mãi ở đây.

Mục Thiên Nam ôm Đan Giai Nguyệt đi tới phòng khách ở phía sau, đặt anh xuống giường, bắt đầu tìm thuốc và rót nước.

Mục Thiên Nam cầm thuốc, nước tới bên giường Đan Giai Nguyệt đang nằm, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người nọ, sau cùng, anh tự tay đưa thuốc tới tận miệng người nọ.

Đan Giai Nguyệt cứ nhìn mãi những hành động vô cùng dịu dàng ấy, không nháy mắt một chút nào.

“Sao rồi?” Bấy giờ Mục Thiên Nam mới ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn tròn của Đan Giai Nguyệt.

“Khỏe rồi!” Đan Giai Nguyệt cong cong khóe môi lên, “Dạ dày cũng không đau lắm, nhưng tâm trạng lại rất tốt!”

“Tâm trạng rất tốt?”

“Bởi vì lúc đó rất khó chịu! Trong khi tôi đã nghĩ là mình có thể sẽ chết không ai biết thì cậu đã xuất hiện!”

“…” Nghe thế, Mục Thiên Nam trầm mặc một lát, rồi vươn tay vuốt ve mái tóc đen mềm của người nọ, động tác vô cùng dịu dàng, “Không đâu!”

“Ừm, tôi chết tôi sẽ cho cậu hay!”

“Đừng nhắc tới chết nữa!” Mục Thiên Nam buông tay xuống, nhíu mi, “Tôi sẽ giúp cậu, đau dạ dày không phải là bệnh nan y!”

“…Được!” Đan Giai Nguyệt mỉm cười, đáp lại.

Từng chút, từng chút một, Mục Thiên Nam ngày càng tới gần Đan Giai Nguyệt, càng cảm thấy mình không chăm sóc cho cậu ta không được. Càng ngày, anh lại càng quen với việc vuốt tóc cậu ta, càng ngày anh càng thích khuôn mặt tươi cười ấy, thậm chí đến cả cái lúc dùng cơm ở nhà hàng Pháp anh cũng luôn nghĩ tới món cơm chiên trứng của người nọ, đến lúc sắp kết hợp với bạn gái, anh cũng nghĩ tới vẻ mặt tươi cười nhưng rơi lệ của cậu ta mà động tình. Tại sao vậy?

Đan Giai Nguyệt thừa lúc con người lạnh lùng này còn đang mải mê suy nghĩ, nắm lấy tay anh ta. Động tác này, khiến Mục Thiên Nam phục hồi tinh thần lại.

“?” Mục Thiên Nam nghi hoặc, nhìn Đan Giai Nguyệt, nhưng cũng chẳng muốn người nọ buông ra.

“Bởi vì, Thiên Nam, tay của cậu cũng giống như năm đó, ấm áp, dày rộng!” Tới hiện tại, anh đã đổi từ Mục Thiên Nam sang Thiên Nam thân mật hơn một chút, thậm chí anh còn đan ngón tay mình vào tay anh ta, “Để tôi có thể ôn lại cảm giác an tâm kể từ khi cha mẹ tôi qua đời tới giờ!”

Nghe được những lời ấy, Mục Thiên Nam lại càng không muốn rút tay mình lại. Anh cảm thấy, mình ngày càng yêu mến người này, cảm giác anh nhất định phải bảo vệ cho cậu ta.

“Aizz!” Đan Giai Nguyệt dời tầm mắt từ nơi giao nhau giữa hai người lên chiếc cổ của Mục Thiên Nam, “Xin lỗi và cám ơn cậu!”

“Sao lại nói như vậy?”

“Cậu và cô ấy đang ở cùng nhau phải không… Cổ của cậu có một dấu son đỏ ửng kìa… Nhưng cậu lại không thể không quay về chăm sóc cho tôi!”

“?” Mục Thiên Nam nhíu mày, theo bản năng sờ sờ lên cổ.

“Ở đây!” Đan Giai Nguyệt chỉ chỉ cổ mình, cho người nọ biết vị trí dấu son ở đâu.

Mục Thiên Nam cũng chẳng để ý tới cái dấu đỏ ấy nữa, bởi vì, giữa Chu Uy An và Đan Giai Nguyệt là hai lập trường trái ngược nhau. Anh rời khỏi cô ta tới bên cậu ấy vì cậu bị bệnh. Nhưng Đan Giai Nguyệt lại không giống như thế — Có một giọng nói đã vang lên trong lòng anh như vậy.

“Tôi không có ‘không thể không’ trở về, tôi về là vì cậu bị bệnh! Chuyện này không có liên quan gì tới Vivian cả, cậu đã suy nghĩ nhiều rồi!”

—- Khi nghe anh nhắc tới Vivian – tên của cô ấy, lòng tôi chua xót lắm. Tôi thật muốn hét to lên ‘Tôi thích anh’.

Đan Giai Nguyệt cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu có yêu cô ấy không?”

Vấn đề này rất đường đột, nhưng Đan Giai Nguyệt lại biến nó thành rất tự nhiên, tự nhiên tới nỗi khiến người nghe cảm thấy mình không thể không đáp lại.

Mục Thiên Nam nhíu mày, vấn đề này quá tế nhị, không đáp. Anh buông lỏng bàn tay đan xen với tay Đan Giai Nguyệt ra, đứng dậy, nói: “Cũng khuya rồi, cậu ngủ sớm đi! Cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều!”

Nói xong, chuẩn bị đi khỏi.

“À, Thiên Nam!”

“Sao?” Mục Thiên Nam xoay qua, nhìn lại Đan Giai Nguyệt đang cách anh năm bước.

(Tôi tuyệt đối thích anh nhiều hơn cô ấy) “Không, không có gì!”

“Được rồi, ngủ ngon!” Mục Thiên Nam bước đi.

“À, Thiên Nam!”

Mục Thiên Nam ngừng bước, quay đầu lại, đối diện với Đan Giai Nguyệt.

“Tôi… Không, không có gì!”

Mục Thiên Nam bật cười, dường như anh đang thỏa hiệp, bước tới, đáp lại Đan Giai Nguyệt rằng: “Tôi có thích cô ấy hay không và chuyện tôi chăm sóc cho cậu là hai chuyện khác nhau, cậu cũng không có làm phiền tới tôi! Xin lỗi vì tôi đã không đưa chìa khóa cho cậu trước, mai tôi sẽ đưa cho cậu vậy! Tôi mong cậu đừng suy nghĩ lung tung, phải cố mà dưỡng bệnh. Được không?”

Đan Giai Nguyệt là loại người chỉ cần cho một chút ngọt ngào sẽ bay lên tận trời, anh vươn tay kéo góc áo Mục Thiên Nam, cúi đầu, nói khẽ: “Tôi không có suy nghĩ lung tung, tôi chỉ không muốn ở một mình…”

Mục Thiên Nam cúi đầu nhìn cử chỉ làm nũng của người đàn ông đã hai mươi sáu tuổi này, anh nhìn bàn tay đang nắm góc áo anh, lại nhìn cần cổ trắng nõn, thỏa hiệp, “Cho nên, đêm nay tôi sẽ ngủ trên ghế salon trong này!” Dù sao thì anh cũng thấy lo cho bệnh của Đan Giai Nguyệt.

Phút chốc, người nọ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười còn sáng hơn cả ánh sáng của đèn thủy tinh trên trần nhà.

Bất cứ điều gì cũng đều khiến anh phải động lòng.

Cho nên, giờ có lẽ là lúc anh nên suy ngẫm lại – Mục Thiên Nam nghĩ thế.

—- Tôi rất vui, rất phấn chấn, nhưng đó lại chẳng phải là đắc ý, vênh vang.