Niệm Vô Song

Chương 7: 7: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 7





Nghe nói thật lâu trước kia, khi bộ tộc Hữu Hồ còn đang ở thời kỳ cường thịnh, cũng chưa từng lựa chọn phàm nhân vào làm tạp dịch.

Thời kì đó, giới hạn giữa người và tiên vẫn là vô cùng rõ ràng.

Về sau chư thần đều ẩn thân, những bộ tộc từng phụng dưỡng Thiên Thần cũng dần dần điêu linh, tộc nhân càng ngày càng ít, lại bởi vì phàm nhân dưới núi ngưỡng mộ tiên nhân, liền dần dần bắt đầu chọn lựa phàm nhân tiến vào bên ngoài Tiên gia động thiên làm một ít việc vặt, cho tới bây giờ, cách vài năm sẽ có một đợt lựa chọn mới.

Có lẽ đối với tiên nhân - những người có sinh mệnh kéo dài thì việc thay đổi những gương mặt mới mẻ theo từng năm qua cũng là một cách bài giải tịch mịch.

Vạn vật đều sợ cô độc, người như vậy, tiên cũng như thế.


Tiên gia động thiên có lớn có nhỏ, lớn có Hương Thủ Sơn, vị sơn chủ ở đó rất bạo tay, chiếm mười mấy đỉnh núi, nuôi mấy trăm thiếu niên xinh đẹp nam nữ làm đệ tử, trong núi vĩnh viễn bốn mùa như xuân.

Nhỏ thì như Mi Sơn cư, chỉ một ngọn núi nho nhỏ, đình viện tinh xảo, Mi Sơn Quân không thu đệ tử, chỉ có linh quỷ làm bạn.

Bộ tộc Hữu Hồ ở Phương Ngoại Sơn tuy rằng không phóng khoáng như Hương Thủ Sơn, nhưng ở đây lại có cảnh sắc mỹ lệ, đa phần bày biện bằng cầu gỗ, dòng nước, giả sơn tiên hoa, càng có vẻ hòa mình vào tự nhiên, một năm bốn mùa thuận theo thời khí, cho nên tháng bảy này lại càng nóng bức.

Đàm Âm đi dưới ánh mặt trời một lát, nóng đến nỗi sau lưng ướt đẫm.

Vừa rồi đại tăng lữ sửa lời nói muốn đi ra ngoài một chút, bọn họ từ Lục giác điện nở đầy tiên hoa một đường đi về phía nam, đi qua hồ nước nhỏ, xuyên qua rừng trúc u tĩnh mát mẻ, dọc đường đại tăng lữ một câu cũng không nói, bóng lưng giống như bóng da bị nhụt chí, cả người đều xẹp xuống.

Đàm Âm đối với gã ủ rũ một chút phản ứng cũng không có, bình thản ung dung thưởng thức phong cảnh.

Đi qua cầu gỗ xuyên qua một hòn non bộ, chỉ nghe tiếng nước róc rách, cảnh sắc trước mắt rất là bất đồng, một dòng sông núi non trùng trùng điệp nối liền nam bắc nho nhỏ, mấy thác nước lung linh theo tảng đá lớn đầy rêu xanh trút xuống, giống như hạt châu tung ngọc, cuối cùng trở về hồ nước phía dưới, trên hồ nước xây một đình gỗ tùng, còn có một tòa Cửu Khúc Linh Lung Kiều nối liền mộc đình với bờ.

Cảnh sắc mặc dù tinh sảo, nhưng mà giờ phút này bên bờ, trên cầu chen chúc một đám cô nương, phong cảnh có tốt đến mấy cũng lộ ra thập phần không phù hợp.


Đại tăng lữ vừa thấy các cô nương ánh mắt nhất thời tỏa sáng, chân không dính đất bay qua.

Những cô gái kia đều là thị nữ, có quen biết đại tăng lữ, cũng có người không nhận ra, nhưng mặc kệ có quen hay không, đối mặt đại tăng lữ da mặt dày như vậy, ghét thì ghét không nổi, nhưng thích thì cũng tuyệt đối không.

Mọi người ngoài miệng cùng hắn líu ríu nói cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị bạch y công tử thanh nhã cao thượng trong đình.

Đàm Âm đứng ở xa xa trong bóng cây, nhìn đại tăng lữ một hồi nói đùa với bạch y công tử, một hồi lại quay đầu trêu chọc các cô nương, cả sân hắn hoạt bát nhất, giống một con khỉ lớn.

Nàng đối với bộ tộc Hữu Hồ cũng không hiểu biết nhiều, đối với chức vụ đại tăng lữ này lại càng không biết, chẳng lẽ làm đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ là chuyện vui vẻ như vậy sao? Hắn cả ngày cười híp mắt, không có việc gì, không phải khua môi múa mép thì chính là sờ sờ bàn tay của các cô nương, vui vẻ như vậy sao?

Thời gian làm người của cô chưa dài, nhưng mười bảy năm ngắn ngủn cũng đủ cho cô hiểu được lòng người sâu không lường được.

Trong khi hắn cười tủm tỉm nói chuyện với ngươi, trong lòng thầm suy nghĩ như thế nào? Hoặc trong lúc vô lại làm một chút cử chỉ xấu xa với ngươi, chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, trong đầu hắn lại đang suy nghĩ điều gì?


Có lẽ nàng cũng không có tư cách nghĩ như vậy, chính nàng cũng đang sống như vậy.

Chỉ cần làm phàm nhân, tựa như phải đeo rất nhiều mặt nạ, không chỉ có trên mặt, trong lòng cũng phải đeo mặt nạ, bởi vì tâm là vật mềm mại nhất, cũng là vật kiên cường nhất.

Ánh mắt Đàm Âm theo tóc đại tăng lữ rơi xuống, cuối cùng dừng ở bao tay đen bên tay trái y.

Nàng nghĩ rất nhiều biện pháp, hoặc là ác độc, hoặc là tàn khốc, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi nhẹ .