Niệm Vô Song

Chương 16: 16: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 16





"Dù sao cũng không có việc gì, Tiểu Cơ tỷ tỷ, chúng ta có nên lên núi chơi không?" Đại tăng lữ tiếp tục dùng ánh mắt mong đợi mà phát sáng nhìn nàng.

Đối với Đàm Âm mà nói, lên núi bình thường chỉ có một mục đích, giống như thợ mộc kia: Chọn vật thôi.

Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, nhưng đã trưởng thành, không giống như những hài tử khác trong gia tộc, lên núi còn biết cười đùa chơi đùa, nàng vĩnh viễn đi theo sau lưng lão phụ thân, nghe ông ta kể về công dụng của các loại gỗ.

Về sau, lúc lão phụ thân bệnh nặng i, không yên lòng với nàng , chỉ nói: Đàm Âm, từ nhỏ con đã không chơi đùa vô tư như những đứa trẻ khác, cha sắp phải đi rồi, đối với con cũng không có gì là không yên tâm, chỉ là thiếu niên như con, tương lai làm sao tìm được lang quân như ý?

Nàng thật sự không có chút ý nghĩ sẽ ngắm phong cảnh trong núi, trong đầu đều là ý tưởng chế tạo, ngoài ra không có một suy nghĩ nào khác.


Hôm nay nàng cưỡi trên lưng chim cực lạc, nó bay rất chậm, sát trên ngọn cây, nhiều lần lá cây lướt qua góc váy nàng, xa xa bóng núi xanh, trời cao mây nhạt, đây là cảnh vật chỉ nhân gian mới có.

Đại tăng lữ cũng cưỡi một con chim cực lạc, đi theo bên cạnh nàng, vẫn bô bô không biết nói cái gì, hắn luôn nhiều lời như vậy.

Đàm Âm đứng trên ngọn cây, xoay người vớt lên một cái lá cây nhìn kỹ, đại tăng lữ cũng tiến tới, hận không thể dán lên người nàng, hỏi: "Đây là cây gì?"

"Bách Thụ."

Đại tăng lữ duỗi lưng một cái, cười nói: "Xác định chặt cây này để làm bánh xe..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng "Vèo" xé trời, con chim cực lạc mà hắn cưỡi phát ra tiếng kêu thê lương, một bên cánh đã bị cắt đứt, máu tươi văng khắp nơi, gần như trong nháy mắt rơi xuống dưới.

Đàm Âm lắp bắp kinh hãi, đang muốn cúi đầu nhìn xem tình huống đại tăng lữ, dưới cây lại đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo cổ quái, con chim cực lạc mà nàng cưỡi bị tiếng huýt sáo kia câu dẫn mà nhìn trái nhìn phải, thần thái bất an, bỗng nhiên mở ra cánh bay loạn một trận, Đàm Âm suýt nữa bị lật tung xuống dưới, nàng vội vàng ôm lấy cổ nó, cố gắng trấn an con linh thú đang bị thất kinh này.

"Vèo", lại là một tiếng xé gió vang lên, lần này không phải đánh vào trên thân chim, Đàm Âm chỉ cảm thấy đầu gối một trận lạnh lẽo, sau đó là cảm giác đau nhức kịch liệt, nàng cúi đầu nhìn, chỗ đầu gối không biết bị vũ khí gì móc ra một lỗ vừa dài vừa sâu, máu tươi còn chưa kịp tuôn ra.

Trong lòng nàng kinh ngạc, nhìn xung quanh nhưng không thấy được nửa bóng người.

Không để nàng kịp phản ứng, tiếng sắc nhọn lại vang lên, lưng Đàm Âm giống như bị đao hung hăng đâm một cái, đau đến toàn thân nàng run lên, hai cánh tay cũng ôm không nổi cổ chim cực lạc, thân thể nghiêng một cái, từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống.


Đại tăng lữ từ lúc chim cực lạc bị cắt đứt cánh ngay lập tức liền xoay người nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất, chợt thấy trên ngọn cây đối diện có bóng người lóe lên, hắn suy nghĩ một chút, nhưng không đuổi theo.

Ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy con chim Đàm Âm cưỡi đang bay loạn đụng loạn, một đường bay xa.

Hắn cố ý kêu to: "Tiểu Cơ! Muội đừng sợ! Ta tới rồi!"

Dứt lời liền đuổi theo, nhưng không đuổi kịp, không bao lâu liền không thấy bóng dáng nàng.

Đại tăng lữ đột nhiên dừng bước, gió núi tập tập qua, mang đến một trận hương khí ưu nhã.

Mặt hắn trầm như nước, theo mùi thơm này chậm rãi hướng phía đông mà đi, bỗng nhiên chỉ thấy mặt đất đối diện giống như bị cự nhân đào rỗng, có một cái hố cực kỳ sâu rộng.


Đại tăng lữ chậm rãi đi tới, nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới đáy hố có một con hồ ly màu đỏ cả người đầy máu, đã chết từ lâu rồi.

Bên cạnh thi thể có một cái rương gỗ cao cỡ nửa người bị nghiền nát, rất nhiều đồ chơi nhỏ rải rác trên mặt đất.

Có hương liệu khéo léo của bộ tộc Hữu Hồ, trong máu càng có mùi thơm, máu càng nhiều, mùi thơm càng đậm, nhưng mà mùi hương kia cũng dần dần mờ nhạt vì gió núi.

Hắn thở dài một tiếng, chắp hai tay trước ngực hành lễ với thi thể hồ ly đỏ.

Thi thể hồ ly đỏ dần trở nên trong suốt, cuối cùng hóa thành rất nhiều đốm sáng nhỏ như sợi vải, lưu luyến không rời vờn quanh bên người, thật lâu mới chậm rãi tiêu tán.