Niệm Niên Hữu Dư

Chương 10: Tiểu Dư, ngủ ngon mơ đẹp




24

Sau khi hai người ngồi dậy, Nhâm Niệm Niên không thèm để ý đến cái cổ bị cắn đỏ, anh lại tiếp tục giúp Dư Hành bôi thuốc nhưng Dư Hành lại né tránh, còn xoay người lại.

Nửa người trên để trần, hắn có hơi ngượng ngùng, cũng không quen để người khác chạm vào thân thể hắn nên Dư Hành dự định tự mình bôi thuốc.

Nhâm Niệm Niên cười cười: “Tiểu Dư Nhi, tự em bôi thuốc cũng được, nhưng sau lưng em có vết thương khẳng định em không với tay tới, thôi thì để tôi tới giúp em đi.”

Thấy Dư Hành không lên tiếng, Nhâm Niệm Niên liền cười híp mắt vươn tay ra: “Đừng xấu hổ! Tiểu Dư Nhi, mọi người đều là đàn ông. Yên tâm, tôi cũng sẽ không ăn em.”

Dư Hành: “…..”

Không muốn làm Nhâm Niệm Niên nghĩ hắn giống một đứa con gái nhõng nhẽo, Dư Hành mặc kệ Nhâm Niệm Niên bôi thuốc.

“Tiểu Dư Nhi, tôi phát hiện em không chỉ đẹp trai, dáng người cũng không tệ, cơ thể rất rắn chắc. Chỉ là có hơi gầy, sau này phải ăn nhiều thịt nha!” Nhâm Niệm Niên vừa nói vừa sờ sờ cơ bắp của Dư Hành.

Dư Hành: “…..”

Bôi thuốc thì bôi thuốc đi, Nhâm Niệm Niên còn cố tình nói nhiều như vậy, nếu đổi lại thành con gái bị anh sờ sờ rồi trêu chọc như vậy, tuyệt đối sẽ tìm Nhâm Niệm Niên chịu trách nhiệm.

Dư Hành bị ‘Đùa giỡn’ nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên một lúc lâu, nhưng Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh kia. Ý cười trên mặt anh rất trong sáng, thậm chí còn khen Dư Hành rất nhiều, từ ánh mắt, mũi, miệng, ngực đến cặp chân dài của Dư Hành, khen tỉ lệ vóc người của hắn cũng rất tốt.

Dư Hành bị Nhâm Niệm Niên khen đến sửng sốt, dù sao trước đây hắn chưa bao giờ chú ý đến dáng vẻ cùng mặt mũi của mình.

Sau khi bôi thuốc xong, Dư Hành đang muốn mặc lại áo T shirt cũ của mình, Nhâm Niệm Niên lại lắc đầu, lấy một cái áo T shirt in phim hoạt hình trong hành lý riêng của mình ra cho Dư Hành thay.

Bây giờ chiều cao của Dư Hành và Nhâm Niệm Niên không chênh lệch lắm, đều là 1m75, bởi vậy Dư Hành mặc áo của Nhâm Niệm Niên cũng vừa vặn. Trên cái áo T shirt này còn in con chó lông vàng đáng yêu, Dư Hành nhìn đến ngẩn ngơ.

“Ha ha, Tiểu Dư Nhi, quả nhiên rất thích hợp với em! Tôi còn chưa mặc qua cái áo này, cho em đấy.”

Dư Hành lắc đầu từ chối, hắn cũng không muốn mắc nợ gì ai, cũng rất ít khi nhận bất kỳ quà cáp gì.

Nhâm Niệm Niên liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của hắn, chớp mắt mỉm cười với Dư Hành: “Không sao, em có thể cất trước, chờ em lớn lên kiếm được tiền tặng tôi cái khác cũng được.”

Dư Hành còn muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Nhâm Niệm Niên cùng với ánh mắt tràn đầy mong đợi, Dư Hành lại ‘Ừ’.

25

Bởi vì Dư Hành đang chạy bộ thì té xỉu, trên người lại còn vết thương nên Nhâm Niệm Niên đã xin nghỉ giúp Dư Hành, để hắn ở ký túc nghỉ ngơi một buổi chiều.

Trùng hợp buổi chiều Nhâm Niệm Niên cũng không có giờ dạy nên anh ở cùng Dư Hành. Lúc này, Nhâm Niệm Niên lấy nồi nhỏ ra chuẩn bị nấu mì cho Dư Hành ăn.

Dư Hành chỉ ăn một ổ bánh mình, dạ dày vẫn đang trong trạng thái trống rỗng, hắn nhìn mì trong nồi không chớp mắt. Thấy vậy Nhâm Niệm Niên cười cười, anh rửa sạch rau xanh, đánh ba cái trứng gà, sau khi đánh đều thì đổ nước nóng vào, tiếp đó lại bỏ thêm mấy miếng chân giò hun khói.

“Tiểu Dư Nhi, em rất đói có phải không? Đáng tiếc chỗ tôi không có thịt, bằng không sẽ làm mì thịt bò cho em ăn!”

Bây giờ Nhâm Niệm Niên ở nông thôn, thịt bò lại đắt, không thể nói có là có được. Thức ăn nơi này cũng đều là chay, rất ít có đồ mặn. Giáo viên như anh cũng chỉ có đãi ngộ này, huống chi là Dư Hành ăn nhờ ở đậu, ngay cả ba bữa cơm cũng là vấn đề.

Hương vị mì trứng gà dần dần bay ra, Dư Hành nhìn động tác thuần thục của Nhâm Niệm Niên thì có hơi kinh ngạc: “Thì ra thầy còn biết nấu ăn.”

Tiếp xúc với Nhâm Niệm Niên thường xuyên, anh cho hắn cảm giác như một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

“Đương nhiên! Hầu như món gì tôi cũng biết làm, còn biết làm bánh quy với bánh kem nữa.” Nhâm Niệm Niên hất cằm, lông mi dài vểnh lên: “Tiểu Dư Nhi, có phải em cảm thấy thầy càng đẹp trai hơn, càng ngưỡng mộ hơn không?”

Dư Hành: “…..”

Thầy giáo này không chỉ ngu ngu, còn có chút tự kỷ.

Nhâm Niệm Niên cũng không cảm thấy bản thân ngốc, anh đoán được tâm tư của Dư Hành nên mở miệng hỏi: “Em muốn học làm cơm sao Tiểu Dư Nhi?”

Dư Hành gật đầu: “Vâng.”

“Lần sau tôi rảnh sẽ dạy em, tranh thủ sau này dạy dỗ ra một Dư đại thần bếp, ha ha ha!”

Dư Hành: “…..”

Chỉ trong chốc lát, hai người đã quét sạch một nồi mì trứng gà.

Nhâm Niệm Niên thấy Dư Hành vùi đầu ăn một ngụm mì lớn, anh mỉm cười nhưng trong nội tâm cũng rất chua xót, yên lặng gắp trứng gà và chân giò hun khói vào bát của Dư Hành.

“Tiểu Dư Nhi, em ăn no chưa? Nếu không đủ tôi làm thêm nồi nữa, dù sao mì và trứng gà vẫn còn.”

Dư Hành nhìn Nhâm Niệm Niên, tâm tư xoay chuyển: “Em đã no rồi, cảm ơn.”

“Vậy muốn tôi xoa bụng giúp em không?”

Dư Hành sửng sốt, trong thoáng chốc nghe không hiểu.

“Giống như vầy nè…” Nhâm Niệm Niên cười đùa hí hửng, đột nhiên vươn tay sờ lên bụng Dư Hành, Dư Hành bật người tránh né theo bản năng, có hơi kỳ quái nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên.

“Nhìn em hốt hoảng kìa, ha ha ha…” Nhâm Niệm Niên không nhịn được cười to: “Tiểu Dư Nhi, thật ra tôi có một cô em gái, con bé rất lười, trước đây mỗi khi ăn no sẽ không muốn vận động, xin tôi xoa bụng giúp nó, sau này...”

“Sau này làm sao?”

“Sau này tôi cũng lười giống con bé.” Dứt lời, Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không kiêng kỵ gì mà nằm xuống bên cạnh Dư Hành mở to mắt nhìn hắn: “Tiểu Dư Nhi, tôi… Hình như tôi cũng hơi no rồi, em có thể xoa xoa bụng giúp tôi không?”

Dư Hành dại ra...

Nào có một giáo viên ăn uống no đủ liền nằm thẳng trước mặt học sinh, còn bảo học sinh xoa bụng giúp mình?!

Nhưng sự thực lại là như thế, phong cách của ‘Thầy Niên Niên‘ này quả thực không giống người thường.

Chờ Dư Hành phục hồi tinh thần lại thì Nhâm Niệm Niên đã kéo tay hắn, còn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng sờ sờ, để Dư Hành giúp anh xoa bụng theo chiều kim đồng hồ, giúp nhanh chóng tiêu hóa đồ ăn.

“Thật thoải mái!” Nhâm Niệm Niên khép hờ hai mắt, giống y như một con mèo lười biếng hưởng thụ xoa bóp: “Tiểu Dư Nhi thật ngoan!”

Tiếng lòng của Dư Hành lại run rẩy, bất tri bất giác, động tác của hắn trở nên dịu dàng hơn.

Bỏ đi, Dư Hành chậc lưỡi, nếu Nhâm Niệm Niên đã giúp hắn bôi thuốc còn nấu cơm cho hắn vậy, vậy hắn xoa bụng giúp Nhâm Niệm Niên cũng không hề gì, coi như là đền ơn.

26

“Thầy, em là Dư Hành.” Sau khi Dư Hành ‘Hầu hạ’ Nhâm Niệm Niên xong, lại một lần nữa chỉnh sửa tên của mình.

“Em ngại ‘Tiểu Dư Nhi’ khó nghe sao?” Đồng tử đen nhánh của Nhâm Niệm Niên đảo một vòng: “Vậy kêu là ‘Tiểu Dư’ thì sao? Hoặc là ‘A Hành‘, ‘Tiểu Hành Hành’, cái nào được?”

Cũng không biết có phải Nhâm Niệm Niên cố ý hay không, Dư Hành cảm thấy tên của mình sắp bị anh chơi hỏng luôn rồi, cho nên cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Thầy, kêu ‘Tiểu Dư’ là được rồi.”

Dư Hành chọn một xưng hô bình thường nhất.

“Ha ha ha được, Tiểu Dư, chúng ta quyết định như vậy đi.”

“Rốt cuộc thầy bao nhiêu tuổi?”

Dư Hành không nhịn được phun tào, vành tai Nhâm Niệm Niên khẽ động, anh nghe được mấy lời lầm bầm của Dư Hành. Anh không chỉ không tức giận mà còn thành thật trả lời: “Tiểu Dư, năm tay tôi 23 tuổi, sinh nhật là ngày 6 tháng 6.”

Dư Hành: “…..”

“Còn em? Sinh nhật của Tiểu Dư là khi nào? Là chòm sao gì?” Nhâm Niệm Niên hứng thú, hóa thân thành bé trai lảm nhảm: “Chờ đến sinh nhật em, thầy sẽ tặng quà cho! Tiểu Dư, em thích gì?”

Nhâm Niệm Niên hỏi tới tấp làm Dư Hành mù mịt, hắn thích gì?

Trước giờ Dư Hành chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, bởi vì hoàn toàn không có ai quan tâm hắn thích gì? Nhưng bây giờ...

Hắn nhìn Nhâm Niệm Niên, trong lòng mềm nhũn: “Đến lúc đó em sẽ nói thầy biết.”

Hơn tám giờ tối, Dư Hành vốn định một mình về nhà nhưng Nhâm Niệm Niên cứ kiên trì muốn đưa hắn về. Nhâm Niệm Niên theo Dư Hành vào thôn, sau đó đến nhà của hắn, nói đúng ta là nhà dì của Dư Hành.

Hiện tại dượng Dư Hành đang ở ngoài làm thuê, không có ở trong nhà, bởi vậy trong nhà này ngoại trừ Dư Hành ra thì chỉ còn dì Dư Vân Anh của hắn, cùng với anh họ Cao Văn Hạo.

Trời tối như vậy mới thấy bóng dáng của Dư Hành, Dư Vân Anh đang chuẩn bị quay sang mắng Dư Hành, ai ngờ bên cạnh còn có Nhâm Niệm Niên, cô ta nhanh chóng ngậm miệng.

Thấy Nhâm Niệm Niên về cùng với Dư Hành, phản ứng của Dư Vân Anh rất kỳ lạ, Cao Văn Hạo thì lại là vẻ mặt rất kinh ngạc. Nhâm Niệm Niên chào hỏi khách sáo hai câu với bọn họ, sau đó nhắc đến vết thương trên người Dư Hành, nói rằng mong muốn ngày mai Dư hành có thể đi học như bình thường.

Phía sau ngôn ngữ nhìn như bình thường, hời hợt của Nhâm Niệm Niên lại ẩn chứa ý tứ uy hiếp và cảnh cáo.

Buổi tối trong thôn không có đèn đường, lo lắng Nhâm Niệm Niên không biết đường quay về nên Dư Hành đã tiễn Nhâm Niệm Niên đến cửa thôn.

“Được rồi, em không cần lo cho tôi nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

“Thầy, hôm nay rất cám ơn thầy.” Dư Hành nói cám ơn một lần nữa, thái độ nghiêm túc, nhưng một giây sau lại chuyển: “Em với thầy không phải cùng một dạng người.”

“Chúng ta có bao nhiêu khác biệt? Tuổi tác, thân phận? Tôi là Omega, mà em là Beta, còn có cái gì?” Nhâm Niệm Niên vừa hỏi vừa đến gần Dư Hành, đột nhiên ghé sát bên tai hắn, lén lút nói một câu.

Dư Hành nghe vậy kinh ngạc, Nhâm Niệm Niên lại cười khẽ sờ đầu Dư Hành: “Mau trở về ngủ đi, Tiểu Dư, ngủ ngon mơ đẹp.”

“Ngủ ngon.”

Dư Hành rất khó tin tưởng có một ngày hắn cũng có thể nói ‘Ngủ ngon’ với một người.