7,
Mặc dù đã tắm qua bằng nước nóng, nhưng người tôi vẫn không ngừng run rẩy.
Quả nhiên, đến nửa đêm, tôi bắt đầu lên cơn sốt.
Kèm theo đó là nôn mửa.
Trình Duệ lo lắng không biết phải làm sao, chỉ có thể đưa tôi đến bệnh viện.
Anh ấy đỡ tôi xuống lầu, Yến Hoài Thu mở cửa ô tô bước ra ngoài.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi ở bên cạnh Trình Duệ, đưa tay ra ôm ngang tôi lên.
Sau đó anh nhướng mày nhìn Trình Duệ: “Biết lái xe không?”
“A, có, biết.”
“Lái đi, tôi chăm sóc nó.”
Trình Duệ lái xe, Yến Hoài Thu ôm tôi ngồi phía sau.
Tôi ngả người vào lòng anh, yếu ớt đẩy ra:
“Đừng ôm nữa, lỡ nôn ra bẩn quần áo của chú…”
Yến Hoài Thu dường như không quan tâm tôi nói, ấn đầu tôi xuống, lấy môi chạm vào trán của tôi.
“Phát sốt rồi.”
“Chắc là viêm dạ dày cấp tính. Vừa nãy ở phòng bao không nên cho cháu uống rượu, là lỗi của tôi.”
“Niệm Niệm đừng sợ, sắp đến nơi rồi, cố chịu một chút.”
“Niệm Niệm, ngoan…”
Bàn tay anh nhẹ vỗ về lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành tôi.
Thanh âm nhẹ nhàng đó càng khiến tôi say mê.
Sau khi đến bệnh viện khám, quả nhiên là viêm dạ dày cấp tính.
Sau khi được truyền thuốc, tôi nhanh chóng mê man vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, đã nằm trên giường trong phòng bệnh.
Yến Hoài Thu ngồi bên giường, thỉnh thoảng chạm tay vào trán tôi.
Anh ấy cầm bàn tay lạnh cóng sau khi truyền thuốc của thôi lên, đặt lên môi và thở vào giúp tôi ấm hơn.
Dưới mắt anh ấy xuất hiện một quầng thâm, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
Thấy tôi mở mắt ra, Yến Hoài Thu cúi xuống vuốt v e má tôi.
“Niệm Niệm tỉnh rồi sao, có phải chú làm Niệm Niệm thức giấc không?”
“Bác sĩ nói ngủ một chút sẽ không sao, bây giờ trong người cảm thấy thế nào rồi?”
“Hết sốt rồi, trong người còn lạnh không?”
“Dạ dày còn đau không?”
Thường ngày anh lạnh lùng ít nói, lúc này lại bắt đầu nói liên miên, lải nhải.
Ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào tôi, trong đó ngập tràn lo lắng và đau xót xa.
Tôi nhìn anh, hai mắt đỏ bừng.
Tôi quay mặt qua chỗ khác, không muốn anh thấy bộ dạng này của mình.
Nhưng làm sao giấu được Yến Hoài Thu, anh ấy nhanh chóng phát hiện ra, ngón tay lướt qua khóe mắt tôi:
“Niệm Niệm, sao lại khóc rồi? Bụng vẫn đau sao?”
Tôi không nói gì, nước mắt cứ thế tiếp tục chảy ra.
Yến Hoài Thu không thể làm tôi ngừng khóc, lo lắng đến mức đứng dậy muốn gọi bác sĩ.
“Không phải…” Tôi níu tay áo anh, nghẹn ngào nói, “Không đau, không đau chút nào, chú, chú đi nhanh đi.”
Yến Hoài Thu khựng lại, cúi đầu nhìn tôi: “Tôi đi rồi, ai chăm sóc cháu?”
“À, cháu không cầm theo điện thoại di động, chú gọi điện cho học trưởng giúp cháu, số điện thoại là 13587….”
Sau khi tôi đọc xong, Yến Hoài Thu nheo mắt, thay vì tức giận thì anh ấy lại cười.
“Tiết Niệm, còn có thể nhớ số điện thoại của thằng bé đó sao?”
“Được, vậy số điện thoại của tôi là gì? Đọc ra nghe chút.”
Tôi giật mình: “Không… không biết.”
“Không biết?”
Giọng nói của Yến Hoài Thu trở nên nguy hiểm hơn.
Không hiểu sao có cảm giác tậ n th ế sắp đến.
À, bởi vì anh ấy đổi số, tôi không cho phép bản thân mình tìm anh ấy nên không bao giờ gọi điện.
Nhưng nếu là số điện thoại cũ thì đến cả đọc ngược số điện thoại tôi cũng đọc ra luôn được.
Thấy tôi không nói gì, Yến Hoài Thu mỉm cười nhìn về phía tôi.
Lúc này, điện thoại anh ấy đặt ở đầu giường vang lên.
Tên hiển thị là “Chung Đình.”
Tôi sửng sốt.
Ký ức đêm qua bỗng quay về.
Giống như một cây kim đ â m vào tim.
Tôi vô tình rụt người lùi lại, vô tình động đến kim t iê m và m á u chảy ra.
Vẻ mặt Yến Hoài Thu thay đổi, anh ấy nắm lấy tay tôi bấm chuông gọi y tá.
Vừa vặn cũng sắp truyền xong, y tá giúp tôi rút kim ra, bảo tôi giữ bông ở vết thương.
Yến Hoài Thu lau m á u trên mu bàn tay tôi nói nhỏ:
“Lát nữa xuất viện về nhà ở, tôi giúp cháu xin nghỉ.”
“Tôi không đến biệt thự của chú.”
Tôi và anh đồng thanh mở lời.
Yến Hoài Thu nhăn mày:
“Niệm Niệm.”
“Chú và….” Tôi ngừng lại một chút, khó khăn lắm mới có thể nói ra, “...thím nhỏ ở cùng nhau đi, tôi không quấy rầy hai người.”
“Tôi nhờ học trưởng tới đón, tôi cũng lớn rồi, không cần chú phải lo lắng nữa.”
Ngữ điệu Yến Hoài Thu trầm xuống: “Về nhà! Mới bị bệnh cần chăm sóc, cậu ta tuổi nhỏ biết cái gì mà lo cho cháu?”
Tôi bướng bỉnh cãi lại: “Tôi không muốn về đó.”
Anh cũng trở nên nghiêm túc: “Tiết Niệm!”
“Tôi đã bảo là không cần anh lo lắng! Anh cứ lo giải thích với Chung Đình! Nếu anh không thích tôi, hãy để tôi yên!”
“Anh có biết nếu anh cứ quản tôi như vậy, lúc nào cũng không cho tôi ở bên cạnh nam sinh khác… tôi sẽ hiểu lầm anh cũng thích tôi!”
“Tôi thích anh, Yến Hoài Thu, thật sự rất thích! Anh biết rất rõ ràng, anh đừng tốt với tôi như vậy, anh muốn tôi phải làm sao bây giờ?”
Tôi khàn giọng hét lên.
Nước mắt cũng không kìm được chảy ra.
Tôi xấu hổ đến nỗi nói hết những gì trong lòng ra.
Yến Hoài Thu không ngờ tôi sẽ trở nên như thế, nét mặt đông cứng lại.
Sau đó, anh ấy đưa tay ra lau mắt cho tôi.
Giọng nói của anh ấm hơn, cũng cứng đờ hơn rất nhiều, bất đắc dĩ gọi: “Niệm Niệm…”
“Đừng gọi tôi như vậy!”
“Anh đi mà gọi Chung Đình, tôi không muốn gặp anh, tôi… tôi chán ghét anh!”
Tôi bực mình nói rồi quay lưng đi.
“Niệm Niệm.”
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài từ phía sau, Yến Hoài Thu nhỏ giọng nói với tôi:
“Em ở cạnh tôi từ khi còn học THCS, cả hai chúng ta đều không có cha mẹ, chúng ta nương tựa vào nhau mà sống.”
“Tôi biết, em ỷ lại vào tôi.”
“Em có từng nghĩ rằng, tình cảm của em không hẳn là thích, có lẽ chỉ là quen thuộc, coi tôi là người có thể nương tựa vào.”
“Em còn trẻ, chỉ mới 19 tuổi, tuổi trẻ đẹp nhất, còn tôi đã 27 rồi, ba năm nữa em mới 21, còn tôi đã 30 rồi.”
“Niệm Niệm, tôi chỉ sợ sau khi em nhận ra… em sẽ hối hận.”